Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (FULL) - Chương 1069 Mọi người chấn động.
Lão giả mạnh vô cùng ấy lại bị Lâm Bắc Phàm xử lí một cách nhẹ nhàng, đơn giản như giết chó vậy.
Mọi người ai cũng há hốc mồm.
“Vị cường giả cao thâm khó lường kia… cứ xong đời vậy luôn sao?”
“Hắn ta bị thừa tướng giải quyết chỉ với hai chiêu?”
Mãi đến khi Lâm Bắc Phàm lên tiếng thì mọi người mới khôi phục lại được.
“Người này đã phế, nhốt hắn ta vào thiên lao! Không được bản vương cho phép thì không ai được lại gần, càng không được thả hắn ta ra ngoài!”
“Vâng vâng… thưa điện hạ!”
Đại nội thị vệ bèn đi tới đưa lão giả đang hôn mê bất tỉnh kia đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thân hình giữa trời không kia, vừa sợ lại vừa kính phục.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Ngoài ra hoàng đế Đại Hạ đã dám phái người tới giết bản vương và bệ hạ, tội này không thể tha thứ! Sau khi đại hôn kết thúc, bản vương sẽ đích thân tới hoàng thành Đại Hạ để lấy đầu hắn ta!”
Mọi người chấn động.
Bị một cường giả tuyệt thế như thế này ghim thì hoàng đế Đại Hạ coi như xong đời, Đại Hạ cũng thế!
Trừ phi bọn họ có thể tìm được một Đại Tông Sư tối cao như Lâm Bắc Phàm và hắn ta đồng ý trợ giúp chứ không thì chắc chắn bọn họ sẽ xong đời!
Thế nhưng cơ hội là quá mong manh!
Nếu Lâm Bắc Phàm biết được mọi người đang nghĩ gì thì hắn sẽ nói với mọi người rằng, không phải cơ hội quá mong manh mà là hoàn toàn không có cơ hội ấy.
Hai vị Đại Tông Sư tối cao trong thiên hạ này đều là bạn của hắn thì ai có thể địch lại hắn đây?
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới từ từ bay xuống khỏi không trung, toàn thân không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi.
Song giờ trông hắn mọi người lại thấy vừa lạ vừa quen.
Tiểu quận chúa lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi là Lâm Bắc Phàm thật à?”
“Giả sao được!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Nhưng mà sao đột nhiên ngươi mạnh thế, mạnh đến mức…ta chẳng nhận ra ngươi nữa rồi!”
“Thực ra ta vẫn luôn vậy mà, chẳng qua là ta không thể hiện ra thôi!” Lâm Bắc Phàm lại cười.
“Thế ngươi… thế ngươi vẫn đối xử với ta giống như trước đây chứ?” Tiểu quận chúa thấp thỏm. “Tiểu quận chúa nói xem?” Lâm Bắc Phàm giơ tay nhéo gương mặt đàn hồi của tiệu quận chúa, thú vị vô cùng.
“Đáng ghét quá, lại nhéo mặt ta!” Tiểu quận chúa cười vui vẻ, trong lòng nàng hớn ha hớn hở, Lâm Bắc Phàm không thay đổi gì cả.
“Phu quân!”
“Công tử!”
“Quân sư!”
Lý Sư Sư, Mạc Như Sương cùng mọi người cũng ào lên.
Lâm Bắc Phàm xin lỗi: “Sư Sư, Như Sương… không phải ta cố ý giấu các ngươi đâu, ta có nỗi khổ riêng, sau này sẽ giải thích với các ngươi, hi vọng các ngươi…”
“Phu quân yên tâm, thiếp thân hiểu mà!” Lý Sư Sư khẽ mỉm cười, nàng rất hiểu ý người.
“Công tử, ta biết ngươi là người làm chuyện lớn nên chắc chắn có nỗi khổ riêng, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta!” Mạc Như Sương cũng rất hiểu ý người.
“Quân sư, ngươi giấu trẫm cũng cực khổ quá nhỉ, hại trẫm xoay mòng mòng, lo lắng cho ngươi! Trẫm có thể tạm thời tha thứ cho ngươi, có điều trẫm có một yêu cầu, ngươi bắt buộc phải đồng ý!” Tử Nguyệt nữ đế nghiến răng nghiến lợi.
“Yêu cầu gì?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tử Nguyệt công chúa sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Quân sư, trẫm nghe nói tốc độ của Đại Tông Sư tối cao nhanh lắm, một ngày có thể đi ngàn dặm! Nếu ngươi còn xem trẫm là nữ nhân của ngươi thì mỗi tuần ngươi phải đến Tà Nguyệt thăm trẫm, cố gắng vì huyết mạch của Tà Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm cạn lời.
Cái cô yêu nữ này đến giờ vẫn còn nghĩ đến chuyện ấy.
Thôi vậy, nể tình ngươi là nữ nhân của ta nên ta đành đồng ý vậy!
Lúc này, mấy người kiếm tiên và đao thánh cũng bước tới.