Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (FULL) - Chương 1066 Chẳng lẽ thừa tướng còn là một cao thủ võ lâm
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (FULL)
- Chương 1066 Chẳng lẽ thừa tướng còn là một cao thủ võ lâm
“Không sai, ngươi mà làm như vậy thì thiên hạ sẽ đại loạn!”
“Ngươi không thể vì việc tư mà hủy đi cả thiên hạ, làm hại cuộc sống của người dân!”
Lão giả lạnh lùng nói: “Dân chúng trong thiên hạ này có liên quan gì đến bản tọa? Bọn họ đều như những con kiến mà thôi, chết bao nhiêu bản tọa cũng chẳng quan tâm! Hiện giờ bản tọa chỉ muốn trả món ân tình này, bản tọa khuyên các ngươi mau chóng tránh ra đi, bằng không bản tọa sẽ không khách khí nữa đâu!”
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi!”
Kiếm tiên giơ kiếm, lớn giọng nói: “Ngươi muốn giết lão đệ và em dâu của bản tọa thì phải bước qua xác của bản tọa đã! Bản tọa dù có chết cũng không để ngươi động đến một cọng tóc của họ đâu!” Đao thánh cũng nói: “Để bản tọa xem xem rốt cuộc cái miệng của ngươi sắc hay là đạo của bản tọa sắc!” Thương thần chỉ vào lão giả, nói: “Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy thì chúng ta nói chuyện bằng thực lực luôn đi!
Lâu lắm rồi không gặp đối thủ, hôm nay lão phu phải đánh một trận với ngươi cho đã đời!”
Lão hòa thượng cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, hắn ta nói: ‘Thí chú, buông đao xuống thành Phật! Bằng không Phật cũng không cứu nổi thí chủ đâu!”
Ba vị Tông Sư cung phụng không nói gì, bọn họ dùng hành động để thể hiện.
Trận đấu lập tức bắt đầu!
“Xem ra đây chính là lựa chọn của các ngươi!” Đôi mắt của lão giả nồng nặc sát khí.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn bước ra, nói: “Ban đầu ta muốn kết hôn một cách vui vẻ thuận lợi, chẳng ngờ lại gặp phải cái chuyện rách nát này!”
Dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người, Lâm Bắc Phàm tới trước mặt mấy vị Tông Sư, nói: “Hắn ta là một Đại Tông Sư, các ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu, lui xuống hết đi, đừng để hi sinh vô ích!”
“Đại Tông Sư! Lão giả kia lại Đại Tông Sư!”
“Hắn ta là cường giả tuyệt đỉnh trong thiên hạ sao? Đại Tông Sư còn mạnh hơn cả Tông Sư!”
“Chắc không phải thật đâu?”
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Kiếm tiên không nhịn được bèn hỏi: “Lão đệ, ngươi không nhầm đó chứ, hắn ta thực sự là Đại Tông Sư sao?”
Những người khác dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ bất lực: “Nếu các ngươi không tin thì các ngươi cứ hỏi hắn ta mà xem!”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía lão giả.
Lão giả cực kì kinh ngạc: “Ngươi đúng là giỏi thật đấy, nếu ngươi đã nhận ra thì bản tọa cũng thừa nhận thân phận này của mình vậy!”
Mọi người lại nhao nhao lên.
Các cao thủ cũng vô cùng kinh ngạc, cả những Tông Sư cũng thế!
Lão giả lại nói: “Bản tọa cực kì tò mò, một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt như ngươi sao lại nhận ra được?” Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Bởi vì bản vương cũng là một vị Đại Tông Sư!”
“Ngươi cũng là Đại Tông Sư?”
Lão giả kinh ngạc, hắn ta quan sát Lâm Bắc Phàm từ trên xuống dưới một cách nghiêm túc nhưng chẳng thấy chút phong thái hay khí chất nào của một Đại Tông Sư trên người hắn chứ đừng nói đến dấu vết của sự tu luyện. Hơn nữa một người mới hai mươi tuổi sao có thể trở thành Đại Tông Sư? Dù có duyên tu luyện cũng không thể! “Xin sửa lại một chút, trước kia ta là Đại Tông Sư, còn giờ thì không phải nữa rồi!” Lâm Bắc Phàm nói. “Thế… giờ ngươi là gì?” Lão giả hỏi.
“Hiện giờ thực lực của bản vương cao hơn ngươi một chút! Nếu ngươi không tới thì bản vương còn định che giấu tiếp, song giờ thì không giấu được nữa rồi!”
Tiếp đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Bắc Phàm bỗng bay lên.
Lâm Bắc Phàm bay lên nhẹ như bẫng, trông hắn phiêu diêu như thần tiên.
Một vị tướng quân kinh ngạc, hai mắt như muốn rớt ra ngoài: “Nguyên nguyên…nguyên soái sao có thể bay lên vậy?”
Một lão thần cũng chấn kinh, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Thừa tướng là một thư sinh cơ mà, sao thừa tướng bay được vậy? Chẳng lẽ thừa tướng còn là một cao thủ võ lâm?”
Một vị Tiên Thiên cảm thán: “Dù có là cao thủ võ lâm thì cũng chỉ tính là thân thể hoạt bát chứ chưa đến mức bay lên như thế này đâu! Chỉ Tông Sư mới làm được thôi!”