Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL) - Chương 1035 Bệ hạ anh minh
- Trang Chủ
- Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
- Chương 1035 Bệ hạ anh minh
Lần đầu tiên đã luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, đáng tiếc lại bị ông trời phá hủy. Lần thứ hai luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão ở Đại Hạ lại hại hoàng đế Đại Hạ chết. Chẳng qua nghe nói khi ấy hắn ta thân ở cung Tào mà tim vẫn ở nhà Hán, cũng không muốn luyện chế thần đan cho hoàng đế Đại Hạ cho nên mới luyện chế ra một viên thuốc giả qua loa có lệ, sau đó độc chết hoàng đế Đại Hạ.
Hiện giờ là lần thứ ba luyện chế thần đan, xác suất thành công cực lớn.
Đối với thần đan, không ai có thể cưỡng lại được.
Sóng gió trong thiên hạ cũng theo đó mà nổi lên.
Các quốc gia, các thế lực nhao nhao phái các cao thủ tới kinh thành Đại Viêm.
“Không Hư đạo trưởng lại định luyện chế thuốc trường sinh bất lão!”
“Xác suất thành công của lần này rất lớn, chúng ta nhất định phải cướp được thần đan trong tay!”
“Mời con át chủ bài của phái ta đi giành thần đan!”
Hoàng triều Đại Hạ, trong hoàng cung.
Thái tử Đại Hạ nhận được tin tức này…
Không, là hoàng đế tân nhiệm của Đại Hạ bùng lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên yêu đạo đó không chỉ trốn thoát mà còn dự định tiếp tục luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Người đâu!”
Một lão thái giám tiến vào, cung kính nói: “Bệ hạ!”
Sắc mặt của thái tử Đại Hạ nặng nề: “Yêu đạo hại chết phụ hoàng đã chạy đến kinh thành Đại Viêm, còn định luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đây là hận nước thù nhà, không thể không báo! Lập tức phái cao thủ tới kinh thành Đại Viêm cho trẫm, mang đầu yêu đạo đó về!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám lùi ra.
“Đợi đã!” Hoàng đế Đại Hạ lại gọi một tiếng.
“Bệ hạ còn có gì căn dặn?” Lão thái giám trở lại.
“Nếu yêu đạo đó luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, cướp luôn về cho trẫm!” Hai mắt hoàng đế Đại Hạ lóe lên một tia nóng bỏng.
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám lại lùi ra.
Trong hoàng cung của Tà Nguyệt vương triều.
Quần thần tiến vào cung báo cáo chuyện này, hỏi có nên phái người đi cướp thần đan không.
Tử Nguyệt nữ đế lắc đầu với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Không cần để ý!”
“Bệ hạ, tại sao?” Chúng thần khó hiểu.
Trường sinh bất lão là tâm nguyện của mỗi một đế vương, như vậy có thể có đại quyền mãi mãi thống trị thiên hạ, hưởng lạc phú quý.
Tại sao bệ hạ của chúng ta thoạt nhìn lại không để ý như thế?
“Vì Tà Nguyệt chúng ta vừa mới phục quốc còn có trăm việc cần phải lo, thực lực nhỏ bé! Nếu vì vậy mà tổn thất nhiều sức mạnh sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của quốc gia, rất không khôn ngoan! Trẫm cũng không thể lấy quốc gia và dân chúng của mình ra mạo hiểm được!” Tử Nguyệt nữ đế cười bảo.
“Bệ hạ anh minh”
Chúng thần cúi người, cảm thấy vui mừng vì quốc gia mình có một hoàng đế lý trí như thế.
Tử Nguyệt nữ đế bị chúng thần nhìn với ánh mắt kính phục như vậy cũng thấy hơi lâng lâng.
Thật ra sở dĩ nàng lý trí như thế hoàn toàn là vì Lâm Bắc Phàm.
Trong khoảng thời gian vành tai và tóc mai chạm vào nhau ấy, nàng đã nghe được một tin tức kinh người từ trong miệng Lâm Bắc Phàm, đó là thuốc dẫn xương rồng cần để luyện chế thuốc trường sinh bất lão toàn là mua từ tay hắn với giá cao ngất ngưởng.
Mà xương rồng trong tay hắn là giả, hoàn toàn không có công hiệu thần kỳ gì cả.