Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất - Vân Hạc (FULL) - Chương 198: Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất - Vân Hạc (FULL)
- Chương 198: Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?
Tại sao ông già này lại hay hãm hại con trai như vậy!
Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?
Hắn đều nói hết suy nghĩ của mình ra!
Thế nhưng nếu nói hắn tin tưởng lão Tam vô điều kiện, vừa nghe đã thấy vô
Nhưng nếu nói không tin tưởng lão Tam, chẳng khác nào nói với Văn đế, hắn giả bộ giảng hòa với lão Tam, trong lòng vẫn còn ghi hận lão Tam?
Hình như trả lời như thế nào cũng đều không được.
Vân Hạc âm thầm đau đầu, hắn suy nghĩ, bỗng nhếch miệng cười: “Phụ hoàng, có lẽ nhi thân không sống được đến lúc đó, nhi thân nghĩ đến mấy cái này làm gì?”
“Ngươi…”
Văn đế nghẹn họng, cánh tay cử động, giống như đang suy nghĩ nên cho Vân Hạc hai bàn tay không.
“Sớm muộn trẫm cũng tức chết bởi sự vô liêm sỉ của mấy ngươi!”
Văn đế tức giận trừng hắn, cuối cùng vẫn nhịn xuống kích động muốn đánh hắn.
“Phụ hoàng bớt giận.”
Vân Hạc mau đứng lên, giả vờ sợ hãi.
Văn đế nhìn dáng vẻ này của Vân Hạc, ông ấy không khỏi đau đầu.
Thật ra ông ấy rất hài lòng với biểu hiện dạo gần đây của Vân Hạc.
Nếu Vân Hạc có đủ cẩn thận, ông ấy cũng muốn lập Vân Hạc làm Thái tử. Ông ấy cũng đã hỏi Tân Lục Cảm vì chuyện lập Thái tử này.
Thật ra Tân Lục Cảm cũng cảm thấy Vân Hạc không tồi, nhưng biết Vân Hạc không thể trở thành Thái tử.
Nếu Vân Hạc trở thành Thái tử, hơn nửa Đại Càn sẽ rơi vào nội loạn! Ông ấy là một phụ thân, nhưng trước hết vẫn là một Hoàng đế.
Ông ấy nên cân nhắc sự ổn định cho Đại Càn.
“Ngồi xuống cho trầm!”
Văn đế tức giận trừng Vân Hạc, lạnh lùng nói: “Sau này còn dám nói những lời xui xẻo đó trước mặt trẫm, trẫm sẽ đánh chết ngươi!”
“Vâng.” Vân Hạc ngồi xuống, tiếp tục cúi đầu. Mẹ nó! Rốt cuộc có ăn cơm hay không?
Sớm biết rằng ăn ké bữa cơm này khó như vậy, nói cái gì hắn cũng không đến ăn ké bữa cơm này!
Mí mắt Văn đế khẽ nâng lên, ông ấy gật đầu nói: “Dạo gần đây Tam ca của ngươi rất ăn năn, nhưng trẫm sợ nhất hắn chỉ ăn năn ngoài mặt!”
Vân Hạc cúi đầu không nói gì, để cho ông già này nói. Đạo lý gần vua như gần cọp, hắn vẫn hiểu.
Đừng nhìn dạo này Văn đế đối xử không tồi với hắn, nếu hắn thật sự chạm vào cấm ky, chắc chắn ông già này sẽ không nhân nhượng!
Bậc đế vương vô tình nhất!
Văn đế yên lặng nhìn Vân Hạc, ông ấy nói tiếp: “Văn võ của Tam ca ngươi không tệ lắm, nhưng trẫm sợ hắn quá tàn nhẫn, sợ tương lai hắn đăng cơ, huynh đệ các ngươi sẽ không có đường sống…”
Văn đế bỗng lải nhải không ngừng.
Nói xong, ông ấy còn nói đến chuyện thế hệ của mình.
Người cùng thế hệ với ông ấy, vì tranh đoạt vị trí Thái tử, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Bảy huynh đệ, vì tranh đoạt ngôi Thái tử, chỉ còn lại ba!
Sở dĩ ông ấy muốn lập Thái tử sớm, cũng là vì không muốn những đứa con của ông ấy sẽ tranh giành vị trí Thái tử đến ta chết ngươi sống.
Vân Hạc chỉ là quần chúng ăn dưa, chỉ nghe chứ không nói gì. Suy nghĩ của Văn đế là đúng. Nhưng ông ấy đã đánh giá cao bản thân.
Đừng nói là chưa lập ngôi Thái tử, cho dù lập rồi, đám huynh đệ này cũng không từ bỏ tâm tư muốn tranh đoạt.
Mượn Thái tử tiền nhiệm làm ví dụ, đã ngồi vị trí Thái tử lâu như vậy, không phải vẫn bị Vân Lệ vu hãm mưu phản, cuối cùng không thể không phản sao?
Haizz!
Muốn làm phụ thân tốt, nhưng cũng muốn làm Hoàng đế tốt, nào có dễ dàng như vậy?
“Ngươi có đang nghe trẫm nói chuyện không?” Văn đế bỗng đen mặt hỏi.
“Có, có…” Vân Hạc liên tục gật đầu: “Nỗi khổ tâm của phụ hoàng, nhi thần hiểu được.”
“Chỉ mong ngươi thật sự hiểu được!”