Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL) - Chương 912 Nàng ta cố lấy can đảm nói với Giang Siêu.
- Trang Chủ
- Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
- Chương 912 Nàng ta cố lấy can đảm nói với Giang Siêu.
Thảo nguyên kỵ binh lần nữa rơi vào tuyệt vọng, bọn họ chỉ có thể để mặc quân Con Cháu tàn sát một chiều đối với bọn họ. Chiến trường cực kỳ hỗn loạn.
Các kỵ binh thảo nguyên tuyệt vọng muốn đầu hàng, tiếc là quân Con Cháu không hề lưu tình và cũng không muốn thu bất cứ một tù binh nào, giết…
Không biết đã qua bao lâu, trên chiến trường chỉ còn lại gần một nghìn kỵ binh thảo nguyên ở chính giữa, với cả Tha Liệt được kỵ binh thảo nguyên bảo vệ ở trong đó.
Mười tám vạn đại quân, cứ thế bị quân Con Cháu giết sạch. Tha Liệt đứng ở chính giữa nhìn quân Con Cháu đang bao vây bọn gã, trong mắt gã chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và không cam lòng, với cả phẫn nộ nữa.
Từ khi gã bắt đầu đi chinh chiến thiên hạ, chưa bao giờ gã gặp phải thất bại thảm khốc như thế này, ba mươi vạn đại quân, số quân này đủ để gã càn quét một đại lục rồi.
Nhưng nào ngờ, ở Hoa Hạ gã lại gặp phải quân Con Cháu như thần binh thế này, đứng trước mặt quân Con Cháu, bọn gã yếu không khác gì con kiến hôi.
Ba mươi vạn đại quân cứ thế bị giết sạch, chiến mã nằm khắp nơi. Tha Liệt nhìn quân Con Cháu rồi cười to, cuối cùng Tha Liệt cầm kiếm lên tự vẫn.
Gã không còn mặt mũi nào mà sống cho qua ngày nữa, gã cũng biết mình không có cơ hội sống, rõ ràng quân Con Cháu không muốn thu tù binh. So với chịu nhục, chẳng thà tự kết liễu cho xong.
Nhìn Tha Liệt tự vẫn, các kỵ binh còn lại vô cùng bi phẫn, cuối cùng tất cả đều cầm kiếm lên tự vẫn. Bọn họ coi như cũng có tâm huyết. Chỉ tiếc là bọn họ đã động sai người.
Khi Gia Luật Vân Yến tới nơi, nhìn thấy thi thể của kỵ binh thảo nguyên nằm la liệt trên mặt đất, cùng với quân Con Cháu sát khí ngập trời, sĩ khí bừng bừng ở xung quanh, trong lòng nàng ta chỉ còn thấy hoảng sợ.
Đây chính là quân Con Cháu danh trấn thiên hạ, đây chính là quân Con Cháu khiến người trong thiên hạ nghe tiếng đã sợ mất mật.
Nàng ta không thể tưởng tượng nổi làm sao Giang Siêu xây dựng được một quân đội như thế này, nhưng nàng ta biết, Giang Siêu có một quân đội như này. Thì thiên hạ này sẽ do Giang Siêu định đọat.
Cho dù tộc Khiết Đan của nàng ta nhận được sự nâng đỡ của Giang Siêu, cuối cùng cũng chỉ có nước bị Giang Siêu điều khiển thôi. Nếu làm Giang Siêu mất hứng, tộc Khiết Đan các nàng cũng sẽ diệt vong.
Nhìn Giang Siêu đang ngồi trên lưng ngựa rồi lạnh lùng nhìn qua đây, nàng ta thầm đưa ra một quyết định.
Ban đêm, nơi đóng quân, Gia Luật Vân Yến đi sang tìm Giang Siêu, quân Khiết Đan của nàng ta trú đóng ở bên khác, còn nàng ta thì tới nơi đóng quân của quân Con Cháu.
Sau khi đi vào lều lớn, thấy Giang Siêu ngồi một mình đợi nàng ta, nét mặt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng, hai má còn ửng đỏ. Nhưng ánh mắt nàng ta lại tràn đầy kiên định.
“Tới rồi à!” Giang Siêu nhìn Gia Luật Vân Yến đang đi vào, nét mặt hắn bình tĩnh, hắn biết Gia Luật Vân Yến tới là muốn làm gì.
Vả lại, hắn cũng có tính toán của mình, ban đầu nâng đỡ tộc Khiết Đan, ngoại trừ việc muốn nhanh chóng tiêu diệt Nữ Chân ra, thì còn có một mục đích nữa đó là thu phục cả tộc Khiết Đan.
Cái mà hắn muốn không chỉ là Hoa Hạ, mà còn là thâu tóm toàn bộ các nước nhỏ xung quanh Họa Hạ vào Hoa Hạ.
“Vân Yến chào tiên sinh…” Gia Luật Vân Yến nghe vậy, nàng ta hành lễ với Giang Siêu, ánh mắt hiện ra vẻ phức tạp.
Giang Siêu nghe vậy, hắn khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa, hắn chỉ nhìn Gia Luật Vân Yến với vẻ nghiền nghẫm.
Gia Luật Vân Yến nhìn Giang Siêu, đối diện với ánh mắt bình tĩnh kia, không hiểu sao nàng ta thấy hoảng loạn, nàng ta có cảm giác như mình đã bị Giang Siêu nhìn thấu.
Trong lòng có lời muốn nói, thế mà nhất thời nàng ta lại không biết phải mở lời thế nào, nhưng nàng ta đúng là người phụ nữ mạnh mẽ, có thể dẫn dắt tộc Khiết Đan phục quốc lại lần nữa. Nàng ta cũng được tính là nữ trung hào kiệt rồi.
“Lần này Vân Yến tới là muốn xin tiên sinh cho phép Khiết Đan ta lập quốc… ta…” Nàng ta cố lấy can đảm nói với Giang Siêu.
Với Khiết Đan mà nói, tuy hiện giờ bọn họ đã đoạt lại tất cả những gì nên đoạt, nhưng nếu bọn họ muốn lập quốc, nếu không có sự cho phép của Giang Siêu, thì bọn họ không thể lập quốc.
Thậm chí bọn họ còn có khả năng bị Giang Siêu tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Lần này nhìn thì giống như Giang Siêu tới trợ giúp bọn họ chống lại kỵ binh thảo nguyên, nhưng ai biết sau khi giải quyết kỵ binh thảo nguyên xong, Giang Siêu có nổi lên ý đồ với Khiết Đan của nàng ta hay không.
Càng chưa kể, bây giờ Nữ Chân đã diệt vong, kỵ binh thảo nguyên cũng bại trận, có thể nói bây giờ lãnh thổ của Nữ Chân đã quy về Hoa Hạ. Ai biết trong lòng Giang Siêu nghĩ thế nào!
“Khiết Đan ngươi muốn lập quốc, tại sao phải hỏi ta… muốn lập thì lập thôi!” Giang Siêu thản nhiên nói với Gia Luật Vân Yến.