Xuyên Không: Chí Tôn Pháp Sư Cũng Sợ Vợ! - Trần Tiêu - Chương 1: Cuộc Đối Thoại Kỳ Lạ
“Này, sao mày lại đi tiểu ở đây? Biến khỏi đây ngay!”
“Ha? Đây là địa bàn của ngươi?”
“Ở đây đều là mùi nước tiểu của ngươi, ngươi ngửi không được sao? Tháp ma pháp của ta đã bị ngươi làm bẩn, nhanh cút khỏi đây!”
“Ha? Tháp ma pháp của ngươi? Trên này có ghi tên ngươi không? Ta còn nói đây là toilet chuyên dụng của nhà ta đấy!”
“Tốt lắm, ngươi đợi đấy.”
Sau vài giây, con chó ở phía dưới nhảy dựng lên mà không ngừng táp vào không trung, trong miệng còn sủa bậy: “Mẹ kiếp, ngươi dám ị lên đầu ta?…. Gâu gâu gâu…”
Chim: “Quác quác quác quác… Chiếp chiếp… “
Nó là ngòi nổ cho một trận chiến võ mồm giữa hai con vật kéo dài mười mấy phút cho đến khi cửa sổ của một ngôi biệt thự cạnh đó mở ra mới im bặt.
“Rầmmmm!”
Âm thanh cửa sổ vì bật ra quá nhanh va vào tường, âm thanh của hai con vật cũng im lặng sau khi âm thanh đó vang lên.
“Mẹ kiếp đủ chưa? Cuối tuần có còn để ai ngủ hay không?” Trần Tiêu vừa mới thò đầu ra gầm một tiếng liền bị ánh mặt trời chói chang 12 giờ trưa dội vào mặt, hắn phải lấy một tay che lại. Sau khi thích ứng với ánh sáng mặt trời, hắn mới đảo mắt nhìn xuống dưới nhưng đã không có ai.
“Mẹ kiếp, chạy nhanh thật, con người thời buổi này thật đúng là kì lạ, cãi nhau còn phải học chó sủa chim hót, đúng là hài hước.” Trần Tiêu nghĩ.
Sau khi chửi bậy trong đầu, Trần Tiêu mới để ý đến bây giờ ngay bên cạnh cửa sổ hắn đang đứng có một tòa tháp, cấu trúc của nó khá giống tháp Eiffel nhưng chỉ cao bằng một tòa nhà hai tầng. Trên đó còn có những kí tự kì lạ trải rộng dày đặc chi chít ở trên đó.
“Đây là thứ gì?”
“Kinh tởm chết, hôi quá.” Lúc này, con chim đã ngửi thấy mùi do con chó tiểu ra lúc nãy bốc lên. Nó lưu luyến nhìn tòa tháp một lần sau đó trực tiếp vỗ cánh chim nhỏ bay lên.
“Khụ khụ… ” Trần Tiêu cũng ngửi thấy mùi hôi, hắn ho sặc sụa nhưng vì nghe thấy tiếng nói nên vẫn cố thò đầu ra xem ai đang nói chuyện.
Trần Tiêu chỉ nhìn thấy một con chó ta, biểu cảm khuôn mặt của con chó này nhìn như thiểu năng trí tuệ, trông rất là buồn cười. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy biểu cảm này, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ tin một con chó ta lại có biểu cảm khuôn mặt buồn cười như vậy.
“Không lẽ nào… Là nó?” Trần Tiêu nhìn chằm chằm vào con chó, giây sau hắn lại lắc đầu cười xòa: “Sao lại có thể, nó chỉ là một con chó, haha.”
“Nhãi con thiểu năng trí tuệ, gâu.” Con chó nói xong liền trực tiếp quay đầu rời đi.
“… ” Trần Tiêu đứng hình mất năm giây, hắn bị sốc đến không nói lên lời, con chó đó mở miệng nói chuyện?
Sau khi con chó đã đi xa, Trần Tiêu mới bừng tỉnh, trong đầu hắn đã hiện lên một nghìn phương pháp có thể kiếm tiền: “Một con chó biết nói! Ta giàu to rồi!”
Trần Tiêu quay đầu định mở cửa phòng đuổi theo ngay nhưng mọi thứ trước mắt làm hắn sững sờ. Một cái giường, một cái bàn, một cái cửa sổ?? Vấn đề ở đây là nơi này không phải phòng của hắn!
Cố gắng tìm tòi trí nhớ cũng không có kết quả gì, tối hôm qua Trần Tiêu uống say quá, căn bản không nhớ gì, càng không nhớ làm sao mà hắn đến được nơi này.
“Quên đi, vấn đề này bỏ qua đằng sau, đuổi theo con chó trước đã.”
Sau khi Trần Tiêu chạy một vòng khắp căn biệt thự, hắn cũng không tìm thấy con chó, hắn cũng không tìm thấy cổng ra vào của căn biệt thự này.
Chẳng lẽ cái sân này là một sân khép kín? Trần Tiêu không tin rằng một thiết kế đã lỗi thời như vậy mà lại có thể nhìn thấy ở căn biệt thự này.
Hắn lại tiếp tục đi một vòng vẫn không tìm thấy cổng ra vào nhưng lại phát hiện một cái hố chó dưới chân bức tường. Nhìn qua không giống như là vết tích của chân chó đào ra mà giống như mà có người cố tình đào ra để con chó có thể ra vào căn biệt thự vậy.
Để tranh thủ thời gian tìm được con chó, Trần Tiêu không đi tìm cổng nữa mà trực tiếp trèo phần tường bên trên lỗ chó để ra ngoài.
Sau khi trèo ra đến bên ngoài, Trần Tiêu không kịp nhìn ngắm xung quanh, hắn nhìn thấy bóng ảnh của con chó đang khuất lối ở ngã rẽ cách hắn không xa. Trần Tiêu chạy nhanh đến ngã rẽ nhìn qua, hắn thấy được con chó đang ị ở bờ tường cách đó không xa. Trần Tiêu chậm rãi đi đến, sợ con chó bỏ chạy, Trần Tiêu định bắt nó trước sau đó mới từ từ nói chuyện với nó.
Nhưng tai của chó thính hơn Trần Tiêu tưởng rất nhiều, khi nghe thấy tiếng bước chân rón rén của Trần Tiêu, nó quay đầu lại thì thấy Trần Tiêu đang rón rén tiến lại gần mình.
“Ngươi đang làm gì thế?” Con chó lắc mông quay lại nhìn Trần Tiêu.
“Oắt đờ heo, ngươi thực sự biết nói!” Nghĩ đến viễn cảnh mình sắp phát tài, Trần Tiêu đã không che giấu được nụ cười trên mặt.
Đối với con chó, nụ cười này xác thực trông cực kỳ hèn mọn.
“Gâu gâu, ngươi làm gì vậy, đừng lại đây….” Con chó không ngừng lùi lại.
“Đừng di chuyển, chúng ta nói chuyện đi, hehe.” Trần Tiêu tiến lại gần con chó với nụ cười hèn mọn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Tiêu, con chó trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
“Này, đừng chạy.” Trần Tiêu thấy thế vội vàng đuổi theo: “Chờ một chút, ta nói cho ngươi một chuyện, đi theo ta hưởng vinh hoa phú quý, ta đảm bảo ngươi sẽ ăn ngon uống sướng.”
Trần Tiêu vừa chạy vừa hét lên nhưng con chó phớt lờ những lời này của Trần Tiêu và tiếp tục chạy.
“Ngươi bị điên à? Sao lại đuổi ta? Gâu.”
“Bởi vì ngươi đặc biệt…. Nghe ta nói đi, hộc hộc.”
Lúc này, con chó lại rẽ qua một ngã rẽ, đi vào làn đường khác.
“Chờ t….” Trần Tiêu vừa chạy vừa hét, chân hắn lảo đảo lập tức té ngã xuống đất, theo bản năng hắn muốn lấy chống đỡ người để đứng dậy ngay nhưng tay hắn sờ thấy một thứ gì đó mềm mềm còn chút hơi ấm.
“A…. ” Cú ngã bất ngờ khiến Trần Tiêu đau điếng, hắn muốn đứng dậy nhưng hắn phát hiện chân mình bây giờ không thể động đậy được.