Xuyên Không: Chí Tôn Pháp Sư Cũng Sợ Vợ! - Trần Tiêu - Chương 3
Suýt Chết Dưới Tay Vợ?
“Đợi một chút!”
Trần Tiêu sững sờ trước cảnh tượng giống như tận thế ở trước mặt!
Mặt đất bằng phẳng đột nhiên biến thành dung nham, không ngừng khuấy động bắn tung tóe, đây là một tình tiết chỉ có thể thấy trong các bộ phim bom tấn.
Và tất cả những thứ này đều là do cô gái trước mặt Trần Tiêu gây ra? Hắn không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ về điều đó, hắn chỉ biết rằng nếu mình không nói gì, một giây sau, hắn sẽ bị ma pháp khủng khiếp đó đốt thành tro.
“Đợi đã!” Trần Tiêu mở to mắt hét lớn.
“Cái gì? Có lời cuối cùng gì muốn nói sao?”
Linh Thiên điều khiển ma pháp, ngăn dung nham lan tràn, nhưng cô thật sự hy vọng Trần Tiêu có thể nói gì đó khiến cô có thể nhún nhường, dù sao hiện tại Trần Tiêu đối với cô vẫn có ích, cho dù Trần Tiêu có là một phế vật đi chăng nữa.
“Tôi nhận lầm người!”
Trần Tiêu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói nhảm.
“. . . . . .”
Linh Thiên không nói gì, cô chỉ yên lặng quan sát, một bên vẫn điều khiển ma pháp, không tiếp tục tấn công.
Trần Tiêu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy tâm trạng Linh Thiên dịu đi, hắn nói tiếp:
“Cô hủy bỏ ma pháp trước đi, tôi sẽ cẩn thận giải thích, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
“. . . . . .”
Linh Thiên mặc dù không nói chuyện, nhưng rất nhanh liền giải trừ ma pháp.
Thi triển một loại ma pháp cấp thấp như vậy đối với cô đơn giản như uống nước, chẳng lẽ Trần Tiêu còn có thể trốn thoát lòng bàn tay mình?
Sau khi Linh Thiên thu hồi ma pháp, ngọn lửa hừng hực bao quanh hai người dần dần tiêu tán, ngọn lửa thì có thể biến mất, nhưng mặt đất biến thành dung nham thì không thể trở lại!
Tuy rằng không còn lan tràn, nhưng vẫn có nhiệt độ cao đáng sợ, không ngừng quay cuồng, mà Linh Thiên thì vẫn đứng trên một cục đá mà lơ lửng, nhàn nhạt nhìn Trần Tiêu.
Trần Tiêu lau mồ hôi trên trán, đầu óc quay cuồng nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, không thể nghi ngờ gì nữa, thứ vừa rồi chính là ma pháp trong truyền thuyết, rất có thể hắn đã xuyên việt!
Xuyên việt đến một thế giới kỳ diệu, hắn bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay, mọi thứ thật khác thường, tòa tháp bên cạnh ngôi nhà chứa đầy ký tự kỳ lạ, con chó và con chim biết nói, và ngôi biệt thự kỳ lạ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Tiêu đã xuyên việt!
Mà người trước mắt căn bản không phải bạn gái cũ của hắn, mà nếu cô ta nhận biết chính mình, có nghĩa là trong cái thế giới này, không những có người giống hệt bạn gái cũ của hắn mà còn có người giống hệt hắn.
Vậy, cô gái trước mặt này tên là gì? Cô ta là ai? Có thân phận gì? Tại sao cô ta lại quen biết mình?
Lúc này, Trần Tiêu có quá nhiều câu hỏi, nhưng không ai có thể trả lời thay cho hắn.
Điều đầu tiên hắn phải làm bây giờ là sống sót, dù sao có một pháp sư đáng sợ có thể giết hán bất cứ lúc nào đang trôi nổi trước mặt Trần Tiêu.
“Tôi có thể hỏi cô vài câu được không?” Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Tiêu quyết định xác nhận một số thông tin quan trọng trước.
“Không!” Linh Thiên lạnh lùng nói.
“. . . . . . ” Trần Tiêu không nói nên lời, người phụ nữ này sao lại khó khăn như vậy!
“Cô nhận lầm người à? Tôi nghĩ tôi không phải người cô quen biết, tôi cũng không biết cô là ai.”
Trần Tiêu quyết định thay đổi cách nói chuyện, dụ cô gái này nói ra những thông tin hắn muốn nghe.
“Này, anh giả ngu à? Trần Tiêu, anh đến từ Trần gia, một trong tứ đại gia tộc ở Thái Bình, ai mà không biết? Tôi khuyên anh nên trân trọng từng lời mình sắp nói, bởi vì có thể câu nói tiếp theo sẽ trở thành lời cuối cùng của anh.” Linh Thiên bây giờ đã không còn tức giận nữa, nhưng rõ ràng nếu như trực tiếp buông tha Trần Tiêu cũng không phải phong cách hành sự của cô.
“Đúng vậy, tôi đúng là Trần Tiêu, nhưng tôi có thể không phải là người mà cô biết, cô có thể thi triển ma pháp, nhưng tôi thì không.”
“Đương nhiên anh sẽ không, bởi vì anh là phế vật nổi danh của Trần gia.”
Linh Thiên nói ra với vẻ khinh thường.
“… Cái này.” Trần Tiêu nhất thời cũng không nói nên lời, không ngờ lại xuyên việt trở thành phế vật!
“Hình như chúng ta không quen biết nhau.”
Trần Tiêu cố ý nói ra những lời này, chẳng qua là để gạt Linh Thiên nói ra mối quan hệ giữa hai người, hắn cũng cầu nguyện đừng để hắn trở thành bạn trai cũ gì gì đó của Linh Thiên.
Trần Tiêu không ngờ câu hỏi dò này lại chính là sự thật.
“… Chính xác chúng ta thực sự không quen biết nhau.” Linh Thiên cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
“Vậy chúng ta không có thù oán gì chứ?”
Trần Tiêu thấy cô như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hắn biết cơ hội sống sót của hắn đang tăng lên rất nhiều!
“Không.”
“Vậy tôi cho rằng đây là hiểu lầm, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, vừa rồi nhìn không rõ, còn tưởng rằng cô là một người bạn cũ của tôi!”
Nói xong, Trần Tiêu chăm chú nhìn Linh Thiên, hắn cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
“Bạn bè? Anh còn có bạn bè?” Linh Thiên chế nhạo.
“Đương nhiên chỉ là cô không biết mà thôi, này, sao cô lại tới nơi này?”
Trần Tiêu dần thấy Linh Thiên có vẻ đã không còn giận, cuối cùng cũng thả lỏng
“Tối nay không phải là sinh nhật bà ngoại anh sao, tôi mới từ học viện trở về, anh quên rồi sao?”
Trần Tiêu đã quên mất chuyện này, Linh Thiên cũng không có gì ngạc nhiên, sau hơn một năm kết hôn, Trần Tiêu gần như không liên lạc gì với gia đình.
“Sinh nhật bà ngoại? Ôi trời, tôi còn có bà ngoại!” Trần Tiêu nghĩ trong đầu.