Xuyên Không: Chí Tôn Pháp Sư Cũng Sợ Vợ! - Trần Tiêu - Chương 2 Gặp Lại
Một lúc sau Trần Tiêu mới lảo đảo dựa vào tường đứng lên được, bây giờ hắn mới phát hiện trên tay và trên áo của mình có vật thể không xác định màu vàng, lại còn âm ấm.
“Đây là…. Phân?” Trần Tiêu bây giờ, ngay cả suy nghĩ muốn tự sát cũng có nhưng nhớ tới con chó, hắn vội vàng nhìn xung quanh nhưng con chó đã biến mất từ lâu.
“Gào gào gào… Aaaaa.” Trần Tiêu tức giận quái khiếu không ngừng, hắn nắm chặt tay trong vô thức nhưng lòng bàn tay lại truyền đến một cảm giác tuyệt vời.
“Không đúng, không đúng.” Trần Tiêu thực sự rất muốn khóc nhưng để lừa mình đôi người, hắn đưa ra lựa chọn được coi là ngu xuẩn nhất trong đời của mình.
Hắn muốn ngửi nó để chứng minh đây không phải là phân!
Không ngửi thấy thì không sao, nhưng vừa ngửi, Trần Tiêu cảm thấy hắn sắp nôn hết mọi thứ mới ăn tối qua ra bên ngoài.
Cộc cộc cộc.
Âm thanh giày cao gót va chạm với mặt đất truyền đến, càng ngày càng gần. Trần Tiêu nghe thấy tiếng bước chân liền nhịn xuống cảm giác buồn nôn nhìn qua, nhưng cảm giác này thật sự quá mạnh, Trần Tiêu nghĩ hắn không nhịn được bao lâu nữa.
Cuối cùng, chủ nhân của tiếng giày cao gót đã đến trước mặt Trần Tiêu, trước khi Trần Tiêu kịp nhìn rõ mặt cô ấy, cô ấy đã lên tiếng trước:
“Anh làm sao vậy?”
Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào, nghe giọng nói có thể đoán ra đây là một cô gái rất đẹp.
“Khụ khụ..” Trần Tiêu ho khan, hắn muốn lau sạch vết bẩn trên mặt nhưng thấy vật thể màu vàng trên tay liền xanh mặt mà bỏ tay xuống.
“Nguy hiểm thật, suýt chút nữa.”
Nói xong, Trần Tiêu đưa tay ra sau lưng quay sang nhìn cô gái, sau khi nhìn rõ gương mặt của người này, hắn hô lên trong vô thức:
“Triệu Thi Nhã!” Cô gái ở trước mặt, không phải bạn gái cũ đã nhiều năm không gặp của hắn thì còn có thể là ai.
Cô gái hiển nhiên bị câu nói của Trần Tiêu làm giật mình, cô cũng cảm thấy bối rối trước cái tên mà Trần Tiêu gọi cô.
Triệu Thi Nhã? Người này là ai vậy?
Cô hoàn toàn không biết cái tên này nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghĩ đến tình trạng của người chồng trên danh nghĩa trước mắt này của mình, cô lại cảm thấy mọi chuyện trở nên bình thường hơn.
Cô gái này tên là Linh Thiên Hà, mọi người thường gọi cô là Linh Thiên, cô là con gái út của Linh gia – một trong bốn đại gia tộc ở Thái Bình. Một thiên tài đã đạt đến cảnh giới pháp sư cấp 6 khi mới 21 tuổi.
Với cảnh giới và độ tuổi đó, cô xứng danh thiên tài ngàn năm mới có một.
Sở hữu tài sắc trời cho nhưng vì một số lý do, cô bị ép gả vào Trần gia – cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Thái Bình. Trần Tiêu, chồng hiện tại của cô lại mang danh phế vật không thể trở thành ma pháp sư.
Động thái liên hôn cùng Linh gia mà lại sử dụng đệ nhất thiên tài của mình gả cho một phế vật như Trần Tiêu đã khiến Linh gia bị chế nhạo, uy tín hạ thấp khá nhiều và có xu hướng tụt lùi so với 3 gia tộc còn lại. Tộc trưởng Linh gia hiện tại bị chế giễu là tầm nhìn hạn hẹp, sớm muộn gì cũng đưa Linh gia hướng tới con đường diệt vong.
Tuy nhiên bản thân Linh Thiên lại cảm thấy rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Về lý do chúng ta sẽ tìm hiểu sau.
Đã lâu không gặp, Linh Thiên nhìn người chồng trên danh nghĩa này của mình từ trên xuống dưới, Trần Tiêu bây giờ cho một cảm giác rất khác biệt, nhưng khác biệt ở nơi nào, cô cũng không nói ra được.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của Trần Tiêu, cô bỏ hết những suy nghĩ ra sau đầu, cau mày hỏi:
“Anh… Ăn phân?”
“Hả?” Trần Tiêu định phản bác nhưng cảm giác cồn cào trong bụng lại khiến hắn nuốt lời trở về, quay đầu mà nôn thốc nôn tháo.
“Ọe, không ph…, ọe.. “
“Anh… Tại sao lại ăn phân?” Linh Thiên lại tiếp tục giết người bằng lời nói.
“Khụ khụ, tôi không ăn, tôi chỉ vừa mới bị ngã thôi.”
“Ah… ” Linh Thiên không nói nữa, cô chờ cho đến khi Trần Tiêu nôn xong.
“Sao cô lại ở đây? Thật trùng hợp.”
Linh Thiên không trả lời câu hỏi của Trần Tiêu, cô cau mày nhìn Trần Tiêu. Cô và Trần Tiêu đã kết hôn được hơn một năm, trong một năm này, Trần Tiêu chỉ ở trong phòng, cô nhìn thấy Trần Tiêu không quá năm lần, nói chuyện cũng không quá năm câu. Bởi vì cho dù cô có nói gì, Trần Tiêu cũng chỉ có thể “Ừm, Ừ,… “
Trong cảm giác của cô, Trần Tiêu giống như một người mắc chứng bệnh tự kỷ, lời nói, giọng điệu, hành vi, ánh mắt, màu da đều cho thấy Trần Tiêu giống một xác sống hơn một con người bình thường.
Đã qua gần 3 tháng kể lúc cuối cùng cô gặp Trần Tiêu, từ góc độ nào đến xem, Trần Tiêu cũng giống như đã biến thành người khác vậy.
Linh Thiên không biết được rằng người đứng trước mặt cô bây giờ thực sự đã không phải chồng cô mà là Trần Tiêu đến từ địa cầu, một người tốt bụng với cái tên giống với cái tên của chồng cô – Trần Tiêu.
Lúc này, Trần Tiêu còn chưa nhận ra sự thật là mình đã xuyên việt đến dị thế giới, hắn còn coi người có thể giết chết hắn trong nháy mắt ở trước mặt này là bạn gái cũ của hắn.
“Không nói chuyện? Chẳng lẽ không biết tôi là ai rồi? Ồ, cũng đúng thôi, chia tay tôi sau hai giây là cô đã không nhớ tôi là ai rồi, kiếm được người mới quên người cũ cũng là chuyện bình thường mà, phải không?”
Trần Tiêu có rất nhiều ý kiến với bạn gái cũ của mình, hắn đã phải làm việc chăm chỉ trong vòng ba năm để mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn cô ta nhưng lại bị đá vào phút cuối, không ai có thể không để trong lòng sau khi trải qua những chuyện đó.
“Ngươi nói gì?” Những chữ này dường như từ trong kẽ răng của Linh Thiên nghiến đi ra.
Khuôn mặt cô ấy thay đổi ngay lập tức, nhìn vẻ mặt tức giận này, trái tim của Trần Tiêu bỗng dưng dừng một nhịp do sợ hãi.
Nhưng lấy tôn nghiêm của đàn ông, làm sau hắn có thể cúi đầu trước người phụ nữ từng ruồng bỏ mình sau bằng đó chuyện.
“Tôi nói sai gì sao? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết à? Thứ đàn bà vô liêm sỉ!” Trần Tiêu càng nghĩ về những chuyện đã xảy ra, ngọn lửa tức giận thiêu đốt trong đầu càng lớn.
“Ngươi muốn chết!” Vừa dứt câu, Linh Thiên đã giơ một tay lên, giải phóng năng lượng ma thuật, một vòng tròn ma pháp lấy Linh Thiên làm trung tâm khuếch tán ra, tinh chất ma pháp lơ lửng giữa trời đất lập tức hội tụ. Việc triển khai vòng tròn ma pháp thu thập tinh chất được hoàn thành trong nháy mắt. Tinh chất nguyên tố kết hợp với năng lượng bổ sung trong người linh Thiên tạo thành ma pháp.
Linh Thiên nhìn Trần Tiêu như nhìn một cỗ thi thể. Lúc này Linh Thiên và Trần Tiêu được bao quanh bởi ngọn lửa hừng hực, mọi thứ xung quanh họ đều nhanh chóng nóng lên do tác động của ma pháp.
Mặt đất bằng phẳng bắt đầu nóng lên đặc biệt là mặt đất dưới chân Linh Thiên đã có dấu hiệu hòa tan thành dung nham, Linh Thiên lại bắt đầu lơ lửng trên không.
Diện tích mặt đất nóng chảy đang dần lan rộng về phía Trần Tiêu. Chỉ mất chưa đến 3 giây để Linh Thiên hoàn thành ma pháp mà sử dụng nó.
Trần Tiêu bị sốc tại chỗ, hắn còn chưa phản ứng kịp vì những gì mình nhìn thấy. Đương nhiên đây cũng là do Linh Thiên đã chùn tay, cô đang do dự việc giết Trần Tiêu.
“Chờ đã!” Dưới sự áp bách của tử vong, Trần Tiêu cuối cùng cũng tỉnh táo lại.