Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full) - Chương 363 Bây giờ, ông ta phải làm gì đây.
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 363 Bây giờ, ông ta phải làm gì đây.
Viện trưởng thoáng nhìn qua dáng vẻ của thí sinh đó rồi không khỏi nhíu mày.
Sau đó ông chỉ một cái bàn: “Ngươi ngồi xuống đi.
Nghe thế, Tôn Văn Tường không nghĩ gì nhiều mà ngồi xuống.
Viện trưởng lại chỉ vào Bình Bình: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Bình Bình leo lên ghế và ngồi thẳng.
Có điều cái ghế hơi lớn, cậu lại quá nhỏ nên trông rất lạc quẻ.
Tôn Văn Tường cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ không phải viện trưởng coi trọng hắn nên muốn kiểm tra hắn sao? Sao còn bảo một thằng nhãi con ngồi nữa.
Tôn Văn Tường không hiểu, nhưng Tôn phu tử lại hiểu rất rõ.
Đứa cháu trai này của ông ta, đầu óc ngu si, còn bị chị dâu dạy thành cái hạng tưởng mình là trung tâm vũ trụ, nếu không phải trong nhà chỉ có hắn được đinh, còn ông ta chỉ có con gái thì sao ông ta có thể làm ra loại chuyện như tráo bài chứ?
Cứ tưởng đối phương chỉ là một đứa trẻ nên không thành vấn đề.
Nhưng ai biết được mọi chuyện lại thành ra thế này.
Bây giờ, ông ta phải làm gì đây.
Tôn phu tử cực kỳ lo lắng nhưng lại không thể nghĩ ra cách gì.
Lúc này, viện trưởng mới lên tiếng: “Viết một câu lên giấy.”
Nói xong, viện trưởng bèn đọc: quân tử bất trách nhân sở bất cập; quân tử bất cường nhân sở bất năng; quân tử bất khổ nhân sở bất hảo; quân tử bất miểu nhân sở bất thành.
Bình Bình vươn người, chấm mực rồi viết.
Cậu bình tĩnh viết bốn câu đó ra giấy.
Tôn Văn Tường chấm mực trước, nhưng hắn ta cau mày phải suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu viết.
Khi viện trưởng đi ra sau lưng Tôn Văn Tường và thấy những gì hắn ta viết, sắc mặt của ông cực kỳ tệ.
Chữ như gà bởi thế này là cái thể thống gì nữa?
Nét chữ nết người, chữ không đẹp, người không đứng đắn, một người có thể viết ra những nét chữ như vậy thì làm sao có thể vượt qua vòng loại và vòng một chứ? Càng nói là sao có thể vượt qua vòng hai?
Khi nào tiêu chuẩn học viện của ông thấp như vậy?
Còn nữa, hắn ta viết cái quái gì vậy?
Tổng cộng chỉ có ba mươi hai chứ, hắn thì hay rồi, viết sai hết hai mươi ba chữ.
Rõ ràng người này còn chưa biết hết chữ thì sao có thể vượt qua vòng hai?
Viện trưởng cố gắng giữ bình tĩnh, ông ta bước đến bên cạnh Bình Bình, khi nhìn thấy chữ của Bình Bình, ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện. Là
Viện trưởng không nói gì, chỉ nhìn xung quanh, sau đó hỏi Triệu phu tử vài chuyện, cuối cùng sai người kiểm tra những bài thi trước đó của Tôn Văn Tường.
Cuối cùng, tất cả chứng cứ đều nhằm vào Tôn phu tử.
Vòng loại là thi viết, Tôn phu tử đã đánh tráo một bài thi khác rồi viết tên của Tôn Văn Tường nên.
Trong kỳ thi vấn đáp, Tôn phu tử là giám khảo nên Tôn Văn Tường đương nhiên sẽ đỗ.
Khi thu bài, Tôn phu tử thấy Bình Bình còn nhỏ mà có thể trả lời như vậy, lại cho rằng đối phương là trẻ con nên ông ta lặp lại thủ đoạn tương tự và đổi tên Bình Bình thành Tôn Văn Tường.
Khi Tôn Văn Thành đưa ra ý kiến khác, Tôn phu tử lo lắng rằng sự việc sẽ bị bại lộ nên đã nói ra những lời đó.
Về điều đáng ngạc nhiên là bản thân Tôn Văn Tường hoàn toàn không biết những việc này, hắn còn tự cho mình là thiên tài, một đường thi thẳng tới vòng này.
Khi người của học viện mang đáp án do Tôn Văn Tường tự viết tới, mọi người đều cạn lời.
Trả lời cái quái gì vậy? Nói nhăng nói cuội, kiêu căng tự phụ, chữ thì sai, mấy phu tử của học viện đều không nói nên lời.
Đối với loại chuyện thế này, viện trưởng đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ông lập tức đuổi Tôn phu tử rồi sai người đến bên quản học gạch tên và thành tích của Tôn phu tử.