Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full) - Chương 361 "Chuẩn bị giấy mực đi"
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 361 "Chuẩn bị giấy mực đi"
Đây chẳng phải là hai hạt giống tốt sao?
Mọi người đều biết kỳ thi này khó thế nào cho nên về cơ bản không có đứa trẻ nào dưới mười tuổi tham gia, nhưng trước mặt ông lại là hai đứa trẻ vượt qua vòng loại, vòng một, còn thi tới vòng hai, trong đó còn có một đứa vượt qua cả vòng hai.
Đứa không qua vòng hai cũng chỉ mới 6-7 tuổi, nhưng sự trầm tĩnh kiên định đó không phải là thứ mà ai cũng học được.
Nếu bồi dưỡng cẩn thận thì chẳng lẽ còn không thể thành tài sao?
Thế nên, Triệu phu tử nói: “Học viện chưa từng có quy định khuyên học sinh không học nữa, tất cả đều đặt việc học làm đầu, việc đọc sách làm trọng.”
Sau đó, Triệu phu tử cười hỏi Bình Bình: “Ca ca của ngươi nói rằng ngươi còn học giỏi hơn hẳn, ngươi làm thế nào để chứng minh?”
Nghe thế, Tôn sư phụ có chút nôn nóng, ông ta lập tức muốn nói gì đó.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm truyền đến: “Lão phu cũng muốn biết tiểu tử này muốn chứng minh năng lực của mình thế nào?”
Thấy người đến, ba vị phu tử vội vàng tiến lên hành lễ: “Nhiều tiên sinh”
Người đến chính là Nhiều Vân Châu.
Dù Nhiều Vân Châu không nhận thêm bất kỳ đồ đệ nào nữa nhưng thỉnh thoảng ông ta vẫn đến thư viện để giảng bài, danh tiếng của ông trong thư viện cực kỳ cao, mọi người đều rất kính trọng ông.
Mà lần này lý do nhiều người dự thi như thế, thậm chí có người còn từ xa tới, ngoài vì Vệ lão tiên sinh muốn nhận đệ tử ra thì còn vì Nhiêu tiên sinh cũng quyết định muốn nhận đệ tử.
Hai nhà Nho lớn đồng thời đến Thư viện Bồi Nguyên thu nhận đệ tử, ai mà không muốn nắm bắt cơ hội lớn như vậy chứ?
Cho dù khả năng được chọn là rất nhỏ, nhưng với người đọc sách mà nói, nếu được tận mắt nhìn thấy các nhà nho cũng là một chuyện khiến họ phấn khích rồi?
Hơn nữa nếu vượt qua kỳ thi này thì họ sẽ nở mày nở mặt đến nhường nào chứ?
Nói tóm lại, Nhiêu Vân Châu vừa xuất hiện, không chỉ có các phu tử cung kính hành lễ mà các thí sinh cũng vội vàng nhìn sang.
Chỉ có Bình Bình và Tôn Văn Thành không chút sợ hãi, nét mặt vẫn bình thản như trước.
Thực chất Tôn Văn Thành cũng chỉ đang bắt chước thiếu gia nhà mình thôi.
Thiếu gia nhỏ hơn cậu mà còn không hoảng sợ thì cậu càng không thể mất mặt.
Tôn Văn Thành không hề biết rằng, suy nghĩ này lại giúp mình có được cơ duyên sau này.
Nhiều Vân Châu gật đầu với ba vị tiên sinh, sau đó hứng thú nhìn Bình Bình, ông ta muốn xem Bình Bình sẽ trả lời như thế nào.
Đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một đứa trẻ còn nhỏ mà lại điềm tĩnh như vậy.
Bình Bình không chút sợ sệt nhìn lại Nhiều Vân Châu và nói: “Ta có thể trả bài trước mặt mọi người.”
Vẻ tự tin trên mặt Bình Bình khiến những học sinh đã thành niên kia cũng cảm thấy hổ thẹn.
Lúc này, những người vừa nãy cười nhạo Bình Bình đang cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Nghe thế, Nhiều Vân Châu bèn nói: “Chuẩn bị giấy mực đi”
“Nhiều tiên sinh, không thể.” Tôn phu tử vội vàng ngăn cản.
Dù bây giờ mới là cuối xuân nhưng Tôn phu tử đã cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.