Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full) - Chương 359 Thư viện bồi dưỡng nhân tài để làm gì?
- Trang Chủ
- Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
- Chương 359 Thư viện bồi dưỡng nhân tài để làm gì?
Vì thường tiếp xúc với những thứ này nên khi đối mặt với các câu hỏi, Bình Bình trả lời rất dễ dàng.
Khi làm bài, Bình Bình thậm chí còn hoài nghi danh tính của cha mình, tại sao tất cả những gì cha từng giảng lại xuất hiện trong đề thi chứ.
Thực ra điều Bình Bình không biết là, không phải những gì mà Cổ Tại Ngôn dạy lại xuất hiện trong đề thi mà là những gì hắn dạy đều là những thứ hữu ích nhất dựa trên thế cục và kinh nghiệm.
Nói cách khác, Cổ Tại Ngôn bồi dưỡng Bình Bình như đang bồi dưỡng một phiên bản khác của mình vậy.
Còn kỳ thi tuyển sinh này.
Thư viện bồi dưỡng nhân tài để làm gì?
Đương nhiên là để bồi dưỡng ra những người có ích cho triều đình, có thể làm việc cho triều đình.
Mà Cổ Tại Ngôn đã nhiếp chính nhiều năm, có thể nói là người xuất sắc trong số đó. Nếu đã được hắn dạy rồi mà còn không vượt qua kỳ thi này thì thật sự là không còn gì để nói.
Không chỉ Bình Bình mà Tôn Văn Thành cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đề thi.
Cậu chỉ học ké Bình Bình vài lần nhưng cũng đủ để cậu dùng suy nghĩ của mình trả lời câu hỏi.
Chẳng mấy chốc đã hết giờ thi.
Bình Bình bình tĩnh dừng bút chứ không hề nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và quái dị của vị tiên sinh tới thu bài cậu.
Sau khi thi xong, tất cả các thí sinh đều tập trung về một cái sân trong thư viện để chờ kết quả cuối cùng.
Nếu có thể vượt qua vòng này thì họ sẽ được vào vòng thứ ba, cũng có nghĩa là được gặp Vệ lão tiên sinh rồi.
Dù không thể vượt qua bài kiểm tra cuối cùng nhưng chỉ cần nói rằng họ đã từng lọt vào vòng ba thì cũng khá nở mày nở mặt rồi.
Tất cả mọi người đều căng thẳng chờ đợi, chỉ có Bình Bình và Tôn Văn Thành yên lặng ngồi trên tảng đá bên cạnh, có vẻ không quan tâm đến kết quả.
“Mấy người thấy có phải thằng nhóc đó vượt qua vòng hai là nhờ may mắn không?
“Có khả năng, nếu không một đứa trẻ nhỏ như vậy thì học được gì chứ?”
“Ta không nghĩ như vậy, còn nhỏ như vậy nhưng lại có thể thông qua hai vòng khảo hạch đầu tiên thì quả thật không tệ đậu, nếu hắn có nhiều không gian phát triển hơn thì nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng.”
“Đó là chuyện của sau này, chứ chẳng lẽ lần này nó vượt qua được sao? Nếu thật sự là thế thì chúng ta vất vả chong đèn đọc sách nhiều năm như vậy còn tính là gì chứ?”
Trong thời gian chờ đợi, chủ đề được bàn luận nhiều nhất chính là Bình Bình và Tôn Văn Thành.
Tuy nhiên, hai người vẫn phớt lờ những lời bàn tán này. Những người này bàn tới bàn lui rồi cũng chán, cuối cùng bắt đầu thảo luận về đề thi.
Ban đầu, một vài người còn tự tin nói ra đáp án, nhưng sau khi nghe đáp án của những người khác, họ lại bắt đầu lo lắng.
Cứ như thế, thời gian dần dần trôi qua.
Mãi đến khi các phu tử công bố kết quả thì tiếng thảo luận mới đột ngột dừng lại.
Kết quả được dán ở đó, có người vui mừng khi thấy tên mình, có người chán nản bỏ về sau nhiều lần tìm nhưng không thấy tên.
Sau khi người thưa dần thì Bình Bình và Tôn Văn Thành mới đi lên.
Tôn Văn Thành không vội vàng tìm tên của mình mà lại tìm tên của Bình Bình trước.