Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần - Tiểu Cá Mập - Chương 137: Chuyện trước kia
- Trang Chủ
- Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần - Tiểu Cá Mập
- Chương 137: Chuyện trước kia
__________
Sau khi thay đồ, Châu Thanh lúc này mới hỏi Lưu Hòa xảy ra chuyện gì, vì sao năm đó Châu gia thông báo nàng đã mất.
Lưu Hòa nhìn xung quanh, nàng không trả lời câu hỏi của Châu Thanh, ngược lại hỏi cậu: “Con biết đây là đâu không?”
“Vùng không gian nằm bên trong món đồ lúc xưa mẹ đưa cho con.”
“Chỉ có người thuộc Hoàng Tộc mới có thể mở ra vùng không gian này.” Lưu Hoà nhìn Châu Thanh nói.
Châu Thanh kinh ngạc, lờ mờ suy đoán nhưng cũng không thật sự hiểu ý Lưu Hoà là gì.
“Đây là báu vật của gia tộc ta, Gia tộc Sameki, và con chính là Hoàng Tử Sameki.”
Châu Thanh: “…”
Lúc này Lưu Hòa mới trả lời câu hỏi của cậu.
Sameki là một bộ tộc có lịch sử lâu đời ở Tinh Hệ G, cũng là một bộ tộc mạnh mẽ với tỉ lệ thụ thai cao và là nơi các thiên tài sinh ra.
Phần lớn những người được tôn vinh trong quá khứ cho tới bây giờ đều thuộc dòng tộc này.
Bởi vì những thứ tốt đẹp đều xuất hiện ở trên người Sameki, đã vậy bọn họ còn sở hữu một không gian thần thánh, nhân loại dần trở nên ganh ghét và đố kị. Cuối cùng là dẫn tới chiến tranh chiếm đoạt ca nhi và báu vật của tộc.
Lưu Hòa là công chúa của tộc Sameki, nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại mang trong mình dòng máu hoàng gia, khẳng định đứa nhỏ được nàng sinh ra sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Hơn nữa báu vật đó nghe nói chỉ có máu của người hoàng tộc Sameki mới có thể kích hoạt, vì vậy Lưu Hòa là mục tiêu hàng đầu của cuộc chiến tranh.
Quốc vương Sameki biết vậy cho nên khi chiến tranh nổ ra liền cho người dẫn Lưu Hòa chạy trốn.
Lưu Hòa trong lúc trốn chạy gặp được Cố Nguyên Thành và từ đó hai người nên duyên.
Thế nhưng vào lúc Lưu Hòa mang thai, cả hai đi du lịch thì gặp phải tinh tặc, sau đó còn đụng phải bão không gian.
May mắn có người kịp thời tới cứu nhưng đồng thời Lưu Hòa cũng bị mất trí nhớ.
Mà người cứu nàng lại chính là Châu tam gia, người được nguyên chủ gọi là cha bấy lâu nay.
Lưu Hòa mất trí nhớ, Châu tam gia lại cực kỳ yêu thích nàng, ông ta nhân lúc nàng mơ mơ màng màng ép nàng gả cho mình.
Lưu Hòa đối với Châu tam gia có ơn cứu mạng, vì thế cũng im lặng lấy đó làm báo đáp.
Châu Thanh từ mái tóc đến đôi mắt và ngoại hình của cậu rất giống Lưu Hòa, vì thế mà Châu tam gia không hề nghi ngờ gì mà cho rằng cậu là con của mình.
Tới lúc Châu Thanh 18 tuổi, Trùng Tộc đã phát hiện ra Lưu Hòa, vì vậy liền bắt cóc nàng ngay chính trong Châu Phủ. Châu gia là một gia tộc lớn, người trong phủ bị bắt cóc thần không biết quỷ không hay đối với họ mà nói là một sỉ nhục, chính vì thế mà bọn họ mới làm giả nói rằng Lưu Hòa đã chết và nguyên chủ thật sự tin là như vậy.
Sau khi bị Trùng Tộc bắt đi, Lưu Hòa bị khống chế ý thức cho nên những ký ức bị mất cũng dần phục hồi lại, cho tới khi Châu Thanh giúp nàng thanh tỉnh thì đã nhớ rõ toàn bộ.
Châu Thanh nghe xong cũng không biết nói gì, chỉ biết Châu tam gia đây là bị đổ vỏ.
Mỹ nhân trong lòng sinh ra đứa con một chút huyết thống cũng không có, người không biết còn cho rằng Lưu Hòa bị nhốt trong phủ nhưng vẫn có thể cắm một cái sừng trên đầu Châu tam gia.
Lưu Hòa tuy rằng mất trí nhớ, nhưng linh cảm mách bảo cái đồ vật hình tròn cũ kỹ không có gì đặc biệt lại rất quan trọng, nàng phải giữ thật cẩn thận. Cho tới lúc Châu Thanh tròn 18 tuổi nàng mới đưa nó cho cậu, chính vì thế khi trùng tộc bắt nàng đi, khống chế ý thức của nàng nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lưu Hoà bị khống chế nhưng nàng cũng thật kiên định, một mực không nói gì về Không Gian Năng Lượng Chính.
Trùng tộc cũng không thể làm gì khác hơn, nếu tiếp tục tra hỏi, Lưu Hoà càng chống lại lệnh thì kẻ bị hại chỉ có nàng, mà trùng tộc lại không thể để nàng chết được.
“Tiểu Thanh đã có người mình thích rồi nhỉ?” Lưu Hòa đột nhiên mỉm cười nhìn cậu.
“Không những thế mà còn có một đại gia đình nữa.”
“Tiểu Thanh thật có mắt nhìn người. Đó là một người đàn ông mạnh mẽ, cậu ta sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Châu Thanh nghĩ tới Thiên Tử Dật, hai tai cậu ửng đỏ, ánh mắt sáng tràn ngập hạnh phúc.
Lưu Hoà nhìn thấy cũng vui cho cậu.
“Làm sao mẹ biết được?” Châu Thanh khó tin hỏi Lưu Hoà.
“Mẹ chưa nói cho con biết sao? Mẹ có thể nhìn thấy tương lai đó.” Lưu Hoà nháy mắt với cậu.
Lưu Hoà không có ma pháp, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy tương lai của người khác. Nàng không thể nhìn tương lai của mình, cũng không thể nhìn khoảng thời gian mình mong muốn, nó là ngẫu nhiên ở mỗi người.
Lúc trước Lưu Hoà nhìn tương lai Châu Thanh là lúc Châu Thanh ở Đại lục Tôn Minh xuyên tới sống hạnh phúc với Thiên Tử Dật và gia đình, vì vậy nàng không hề biết nguyên chủ thật ra đã chết.
…
Cho dù có là chiến hạm sử dụng bước nhảy không gian nhiều lần thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đến vương quốc Dominic trong phút chốc.
Nhanh nhất cũng phải mất 2 ngày, mà trong 2 ngày đó không biết Trùng Tộc sẽ làm gì Châu Thanh.
Từ rất lâu, khi Thiên Tử Dật còn là một Thiếu Tướng, hắn đã sắp xếp một bộ phận quân đội bao vây Vương quốc Dominic, theo dõi sát sao từng hành động của bọn chúng.
Cũng như Trùng Tộc trà trộn vào Đế Quốc Azilla, Thiên Tử Dật cũng bí mật âm thầm quan sát bọn chúng.
Một kế hoạch chỉ có hắn và Quốc Vương Azilla biết.
Hiện tại bộ phận đó vẫn đang hoạt động rất tốt và không hề bị phát hiện. Thiên Tử Dật quyết định ra lệnh cho bọn họ tấn công Vương quốc Dominic.
Theo lệnh của hắn, một bộ phận chiến hạm loại nhỏ xuất hiện bên trên bầu trời Vương quốc Dominic liên tục thả những quả pháo ma pháp xuống, những chiếc chiến hạm không hề có ý định đáp xuống mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định, cứ một khoảng thời gian lại náo động một lần, gây phiền toái cho lũ trùng tộc.
Mà mục đích của Thiên Tử Dật chính là làm bọn chúng phân tâm, không còn thì giờ để ý đến Châu Thanh.
Bị tấn công bất ngờ, lũ trùng tộc náo loạn một hồi rồi cũng tụ tập lại bắt đầu đáp trả lại các chiến hạm.
Nhưng vì chiến hạm lại ở quá xa, lũ trùng tộc chỉ có thể cử một số bộ phận bay lên không trung đối phó.
Trên bầu trời pháo hoa bùng cháy rực rỡ, xác công trùng cháy đen rơi lả tả xuống đất vỡ thành đống than tro tàn.
Trên đất liền, một đội quân âm thầm tiến vào.
Tiếng nổ vang lên, những cột khói lửa xuất hiện khắp nơi, tiếng gào thét, tiếng chém giết vang vọng liên tục trong vài giờ.
Quân đội tấn công từ hai phía, khi lũ trùng tộc tập trung vào chiến hạm, một đội quân sẽ âm thầm xâm nhập vào lãnh thổ bọn chúng. Ngay khi bọn chúng phản ứng lại, đội quân sẽ lập tức rút lui.
Cứ như vậy liên tục vài giờ khiến cho trùng tộc bị thiệt hại không biết xoay sở thế nào.
Bọn chúng rốt cuộc không hiểu lũ nhân loại này muốn làm gì, lúc thì tấn công dữ dội, lúc thì lại đột ngột rút lui.
Rốt cuộc, lũ trùng tộc bị đội quân của Thiên Tử Dật câu kéo cho đến lúc Thiên Tử Dật và Cố Nguyên Thành xuất hiện.
Lúc này, Trùng Quốc Vương mới biết mình bị lừa.
Tuy nhiên đội quân của Thiên Tử Dật cũng thiệt hại không ít.