Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp - Đào Tử Tô - Chương 42: Gặp đối tác
Hoắc Nhung thấy số hiệu áo len ghi chép trong cuốn vở của cô ta, giá tiền viết bên cạnh, cuối cùng tin tưởng cô ta không lừa mình, lấy ra 3 tờ đại đoàn kết(1) và mấy tờ một đồng, mua lại cái áo len này.
Gương mặt người bán hàng sụp đổ sắp khóc đến nơi, không thể không dựa theo lời Hoắc Nhung, toàn bộ quá trình cẩn thận từng li từng tí gấp đồ cho cô, cũng không dám lấy tay sờ nhiều hơn hai lần trên đó, mắt nhìn Hoắc Nhung cầm cái áo cô ta thích nhất muốn nhất rời đi.
Hoắc Nhung ra đến cửa mới đột nhiên nhớ ra: “Không đúng rồi, em không muốn mua quần áo, không được em phải đi trả lại.”
Cô mải khiêu khích người bán hàng, hoàn toàn quên mất từ đầu bản thân không muốn mua đồ, quay đầu muốn đi vào.
Đảng Thành Quân vội ngăn cô lại.
“Em mặc đẹp, đừng trả lại.”
Vừa rồi anh ở bên trong nhìn một cái liền thấy cái áo len này, chưa có lấy xuống đã biết Hoắc Nhung mặc vào chắc chắn sẽ đẹp.
Hoắc Nhung nghĩ một chút kéo anh tới quầy len sợi cô nhìn thấy, lại tiêu tiền cho mấy cuộn len lớn, nhét vào túi đựng áo len.
“Vậy đợi trở về em cũng đan cho anh một cái.”
Đan một cái gần giống cái áo này của cô, dù sao màu sắc cũng gần giống, nhìn vào khẳng định như trang phục của một đôi.
Đảng Thành Quân vươn tay nhận đồ trên tay cô, cho dù gương mặt nghiêm túc cũng có thể nhìn ra sự vui mừng trong mắt anh.
“Được.”
Cô đan áo len cho anh, so với mua càng khiến anh thích hơn.
Lại qua hai ngày, thời gian địa điểm Lục Hồng Binh mời người ta ăn cơm cũng đã chọn xong, ở ngay nhà Lục Hồng Binh, anh ấy không nói gì với hai người Hoắc Nhung, dù gì các cô chỉ là giúp đỡ, anh ấy mời ai cũng không liên quan tới các cô.
Nhưng nếu là người rất quan trọng với hai vợ chồng Lục Hồng Binh, vậy bữa cơm này Đảng Thành Quân chắc chắn phải cố hết sức, đêm đầu tiên rất muộn mà Hoắc Nhung cũng chưa ngủ, chính là củng Đảng Thành Quân xác định thực đơn ngày hôm đó.
“Tiệc rượu giống nhau không phải là gà vịt thịt cá sao? Còn có mặt nào cần chú ý sao?”
Tống Yến Lan cũng chưa ngủ, nghe thấy hai người cầm vở thảo luận ở trong phòng, cũng nhịn không được nói xen vào.
Chuyện nấu ăn này, không có ai hiểu rõ như Đảng Thành Quân, anh giải thích: “Nguyên liệu khẳng định sẽ nhiều như vậy, nhưng anh Hồng Binh mời một nhân vật quan trọng, những món này chắc chắn phải đan xen, mùi vị phải thay đổi một chút.”
Tống Yến Lan không hiểu những cái này, cũng không biết có phương pháp thay đổi gì, thời đại này nhà ai làm tiệc rượu cũng không có khả năng toàn bộ là gà vịt thịt cá, có thịt có cá để mang lên đã không tệ rồi, đâu còn quan tâm đẹp hay không.
Rất may Đảng Thành Quân rất có chủ ý.
“Không thì lên tám bát to đi.”
“Tám bát to?” Tống Yến Lan chưa từng nghe qua từ này, có chút tò mò.
“Chính là bốn thịt bốn rau dùng bát đựng món ăn, xếp xen kẽ nhìn rất đẹp.”
Đảng Thành Quân cũng chưa làm qua, là khi còn nhỏ cha anh nói cho anh, anh nhớ được một ít món ăn, còn món chính tông không có ấn tượng. Nhưng vấn đề không lớn, anh chỉ cần hình thức của tám bát lớn là được, huống hồ nếu thật sự làm theo chính tông, có một số thứ ngày đông không thể mua được.
Hoắc Nhung nghe xong mắt sáng rực.
“Vậy anh mau nhớ xem, em ghi lại cho anh.”
Đảng Thành Quân nghiên cứu một chút, cuối cùng quyết định món ăn tám bát lớn, sáng sớm hôm sau cùng Hoắc Nhung đi tới nhà Lục Hồng Binh chuẩn bị.
Ngô Hồng Hà và Lục Hồng Binh cũng dậy rất sớm, Hoắc Nhung lấy quyển vở hôm qua sắp xếp ra, hai người ngay lập tức hăng hái ra ngoài mua đồ, một câu dư thừa cũng không hỏi.
Bữa tiệc xếp vào buổi tối, Đảng Thành Quân có thời gian một ngày, nhưng thực tế vẫn có chút khẩn trương, bởi vì trong bốn thịt có một món tây – chân giò chưng, riêng món đó phải mất vài tiếng đồng hồ, khi anh bận, Hoắc Nhung sẽ ở một bên giúp đỡ, tuy nói là giúp đỡ, nhưng thực tế ngoài nhóm lửa, cô cũng không làm gì khác, nhà Ngô Hồng Hà không có bệ bếp kiểu cũ, cô cũng không làm được gì, Đảng Thành Quân bố trí cô trông bếp than, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn chằm chằm chân giò chưng bên trên.
Chân giò chưng sở dĩ là món chính không chỉ vì nguyên liệu của nó, còn vì thời gian dài, cách làm phiền toái.
Đầu tiên là đốt lửa đem chân giò nướng một lần, sau đó cạo lớp ngoài rửa sạch, nấu nước chần một lượt cho bọt và máu loãng nỗi trên mặt, vớt ra rửa lại một lần, rửa xong dùng xiên tre đâm ít lỗ nhỏ trên bề mặt, đem nước sốt đã phối trộn tốt trước đó xoa đều lên, ướp một giờ, đợi nước sốt bị chân giò ngấm tương đối, cho một chút dầu vào chảo, chiên cho lớp da hơi vàng phồng lên, sau đó đựng trong bát to, cho vào nồi đun lửa lớn, khi sôi cho lửa nhỏ hấp từ từ.
Bốn thịt trong tám bát lớn ngoại trừ chân giò chưng là món chính, ba món còn lại thì đơn giản một chút, một bát canh gà suông, một bát phi lê cá xào, còn một món thịt viên kho tương.
Thịt viên kho tương có chút giống đầu sư tử Hoắc Nhung từng ăn, cùng canh gà suông phải chưng trong nồi, nhưng quá trình không phức tạp như chân giò chưng.
Thời gian làm phi lê cá xào ngắn nhất, nhưng kĩ thuật không đơn giản chút nào.
“Độ dầy lát cá phải đều nhau, mỗi dao hạ xuống phải tách xương cá và thịt cá riêng, lớp bột bọc phi lê cá vừa phải, treo miếng phi lên không thể quá mỏng cũng không thể quá dày, nếu mỏng sẽ tan trong nước canh, nếu dày sẽ dính vào nhau, khi ăn vị không ngon.”
Thấy Hoắc Nhung có hứng thú, Đảng Thành Quân cầm dao vừa cắt cá vừa giải thích cho cô, Ngô Hồng Hà ở trong bếp làm trợ thủ cho anh, nhìn dáng vẻ này của hai người, khi ra ngoài nói chuyện với chồng đều không nhịn được ý cười.
“Thành Quân ấy, cùng Tiểu Dung thật tốt.”
Lục Hồng Binh còn nghe chưa hiểu: “Bọn chúng là hai vợ chồng có thể không tốt sao?”
Ngô Hồng Hà trừng anh một cái: “Em với anh cũng là vợ chồng, cũng chưa thấy cái tốt này a?”
Hai anh em này, Đảng Thành Quân nhìn có vẻ ngay thẳng, thực tế vợ nghĩ cái gì anh đều biết. Lục Hồng Binh là ngay thẳng thật sự, lời nói ra không rõ ràng cũng không biết bản thân nói cái gì.
Ngô Hồng Hà xua tay: “Được rồi, anh đừng hỏi nữa, thời gian không còn sớm, bên kia Thành Quân đã gần xong, anh mau đi mời người ta đi.”
Lục Hồng Binh xem thời gian, không truy hỏi nữa: “Được, vậy anh đi đây.”
Bên kia Lục Hồng Binh căn thời gian vừa khít, Đảng Thành Quân bên này vừa lên món cuối cùng, Hoắc Nhung nghe được bên ngoài sân truyền đến tiếng nói chuyện, người Lục Hồng Binh muốn mời đã tới rồi.
Ngô Hồng Hà tháo tạp dề xuống, kéo Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung ra ngoài đón.
Vốn dĩ Hoắc Nhung không muốn đi, là hai người Lục Hồng Binh mời khách, các cô lại không phải chủ, không cần thiết đi, nhưng Ngô Hồng Hà dứt khoát kéo cô đi, cô cũng chỉ có thể đi cùng.
Đợi Lục Hồng Binh đón người vào cửa, Hoắc Nhung mới thấy người anh ấy muốn mời là hai người, hai người đàn ông này tương đương tuổi anh ấy ăn mặc chỉnh tề, cô có chút khó hiểu, không biết hai người này có bối cảnh thế nào có thể khiến Lục Hồng Binh tốn công sức lớn như vậy mời hai người này ăn cơm, còn phô trương lớn như vậy.
“Đây là người anh em anh nói nấu ăn cực kì ngon kia?”
Quan hệ của Lục Hồng Binh và hai người này thoạt nhìn có vẻ không tệ, vào cửa không đợi Lục Hồng Binh giới thiệu đã nhìn chằm chằm Đảng Thành Quân đánh giá, trong lòng Hoắc Nhung càng khó hiểu, nhưng không biết khó hiểu ở đâu.
Lục Hồng Binh cười mắt đều híp lại, giới thiệu từng người một lượt: “Đúng, chính là cậu ấy, tay nghề kia không tốt bình thường, hôm nay các cậu nếm thử sẽ biết, cậu ấy kêu Thành Quân, đây là vợ em trai tôi Hoắc Tiểu Dung.”
Nói xong lại giới thiệu hai vị khách cho các cô, một người là Lý Minh Sơn, một người là Từ Bằng, đều là người Bình Thành, ngoài ra cũng không nói nhiều, sợ thức ăn lạnh liền nhanh chóng kéo người vào nhà.
Hoắc Nhung thừa dịp Ngô Hồng Hà ra ngoài lấy cốc hỏi chị một câu: “Chị dâu, người anh chị muốn mời chính là hai người đó, không còn người khác sao?”
Nếu là thời đại của cô, mời hai người làm một bàn đồ ăn lớn không phải không thể hiểu, nhưng thời buổi này, nhà bình thường quanh năm suốt tháng chỉ có tết mới có thể ăn một bữa thịt, Lục Hồng Binh kêu Đảng Thành Quân làm một bàn thức ăn lớn như vậy lại chỉ chiêu đãi hai người, bất kể nói thế nào cũng có hơi quá xa xỉ rồi.
Khóe miệng Ngô Hồng Hà cong lên, vừa đẩy cô vào nhà vừa nói: “Chỉ hai người này, không còn người nào nữa, không phải còn bốn người chúng ta sao, em mau vào nhà ngồi đi, đừng đi khắp nơi nữa, thích ăn gì thì lấy, đừng khách khí.”
Hoắc Nhung càng khó hiểu, theo kế hoạch cô cùng Đảng Thành Quân là tới hỗ trợ, tính làm xong liền trở về, không chậm trễ nhà họ mời khách, kết quả Lục Hồng Binh cùng Ngô Hồng Hà chỉ mời hai người thì không nói, còn đem hai người các cô coi như khách ấn vào bàn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt Đảng Thành Quân cũng có sự nghi hoặc như cô, hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện hai vợ chồng Lục Hồng Binh làm không thích hợp.
Người quan trọng đã ngồi vào bàn, các cô cũng không tiện hỏi, đành phải ăn trước, đợi kết thúc lại nói.
Tuy trong lòng Hoắc Nhung suy nghĩ chuyện này, nhưng tay nghề của Đảng Thành Quân thật sự rất tốt, trên bàn tám cái bát to nhỏ không giống nhau chưa được mở nắp, mùi thơm ngào ngạt đã từ khe hở bay ra.
Lý Minh Sơn cầm đũa lên, cái mũi hít hà, mắt sáng rực: “Hình như tôi ngửi được mùi chân giò chưng thì phải?”
Lục Hồng Binh cười ha ha: “Không phải nói chứ mũi cậu thính thật, đây thật sự là bát chân giò chưng, cậu đừng bắt đầu vội, nếu có thể đánh hơi ra cái bát đó, vậy thật sự lợi hại.”
Lý Minh Sơn nhìn Lục Hồng Binh, vỗ tay một cái nói: “Anh nói đó nha, tôi thích nhất là chân giò chưng, nếu tôi thật sự tìm ra, tôi sẽ mở ra rồi ăn, anh đừng đau lòng đó.”
“Đau lòng gì chứ, cái này làm ra không phải để các cậu ăn sao, các cậu một miếng cũng đừng để lại không được lãng phí, ăn hết mới được.”
Anh vừa nói xong, Lý Minh Sơn đã mở nắp một bát lớn, bên trong quả nhiên là chân giò chưng nước tương đỏ thẫm đậm đặc, da bên ngoài thoạt nhìn hoàn chỉnh, nhưng chỉ có người ăn mới biết, chỉ cần lấy đũa kẹp miếng thịt này vào miệng nhừ lập tức tan ngay.
Lục Hồng Binh trừng mắt: “Cậu được lắm, cái mũi vô cùng lợi hại.”
Ngô Hồng Hà từ bên ngoài đi vào, cười ha ha thả một ly nước đường nóng hổi xuống trước mặt Hoắc Nhung: “Mũi của cậu ấy có gì lợi hại chứ, chính là nhìn thấy cái bát đó đặt ngay chính giữa, chính là anh ngốc.”
Lý Minh Sơn và Từ Bằng đều cười lên, Lục Hồng Binh thấy vậy mới hiểu, tuy mọi người đều không biết tám bát lớn này là món gì, nhưng dù ở đâu chân giò chưng đều là món chính, khẳng định phải đặt ở giữa bàn, đoán cái khác có thể đoán không ra, nhưng đoán cái này chắc chắn là chính xác.
Lý Minh Sơn cười nhìn Đảng Thành Quân nói: “Nếu sắp xếp bừa tôi thật sự sẽ đoán không ra, chủ yếu là không riêng mùi thơm của chân giò chưng, mùi khác cũng rất thơm, tôi còn chưa ăn đã cảm thấy món này chắc chắn rất ngon, không hổ anh Lục mỗi ngày khoe với chúng tôi anh nấu ngon thế nào.”
Đảng Thành Quân lịch sự cười với người nọ, sau đó mở hết các bát còn lại nói: “Anh Lý, anh Từ, mau nếm thử.”
Hoắc Nhung nghi ngờ thì nghi ngờ, bắt đầu ăn thì không còn quan tâm nhiều như vậy, Ngô Hồng Hà ngồi ở bên cạnh cô, có gì ngon đều cho vào trong bát của cô, cô sợ lại giống lần trước ăn không tiêu, khi ăn được tương đối liền cầm bát mình đi vào phòng bếp.
Tay nghề của Đảng Thành Quân quả nhiên cùng được hai người Lý Minh Sơn và Từ Bằng khen ngợi, đều nói tay nghề này của anh còn tốt hơn đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, Lục Hồng Binh nghe thấy hai người khen ngợi Đảng Thành Quân, vui mừng giống như bản thân được khen, bốn người đàn ông tụ lại, uống không ít rượu, nhưng lần này Lục Hồng Binh kéo hết sức mình, biết lát nữa còn có chuyện muốn nói, cho nên không uống đến say.
Bữa cơm này sôi nổi, hơn hai giờ mới ăn xong, cuối cùng đã kết thúc, Ngô Hồng Hà đứng dậy thu dọn, Hoắc Nhung muốn giúp đỡ nhưng chị không cho, nhất định nhét cô vào phòng, nói Lục Hồng Binh có chuyện muốn nói với hai vợ chồng cô.
Kỳ thật hôm nay từ lúc nhìn thấy hai người Lý Minh Sơn và Từ Bằng, cô đã có chút nghi ngờ.
Trước đó hai vợ chồng Lục Hồng Binh nói muốn chiêu đã khách quý, nhưng hôm nay khách quý tới hai người không nói, còn để cô và Đảng Thành Quân cùng ngồi vào bàn, đây cũng không phải là các cô giúp đỡ, đây rõ ràng là cố ý giới thiệu hai người này cho các cô đi?
Cô không thay đổi được Ngô Hồng Hà, trong lòng lại hiếu kì, dứt khoát vào phòng ngồi.
Hai má Lục Hồng Binh đỏ bừng sau khi uống rượu, Lý Minh Sơn cùng Từ Bằng đều là khách, đều thu liễm lại, nhưng đồ ăn hôm nay thật sự rất ngon, hai người ăn thỏa mãn, uống nhiều hơn hai ly rượu, trên mặt ít nhiều có vẻ say. Chỉ có mặt Đảng Thành Quân không có phản ứng gì, mắt cũng tỉnh táo, giống như người ta uống là rượu, còn anh uống nước vậy.
Thấy Hoắc Nhung đi vào, anh vẫy tay với cô, kêu cô ngồi bên cạnh mình.
Lục Hồng Binh thấy thế cười lên: “Khó trách chị dâu cậu nói tình cảm hai người rất tốt.”
Hoắc Nhung bị anh ấy trêu đùa mặt có hơi nóng, Lý Minh Sơn lại nói: “Người thương vợ đều là người đáng tin cậy, cũng nặng tình nghĩa, người như vậy mới đáng tin.”
Đáng tin? Vừa nghe ba chữ này, lỗ tai Hoắc Nhung lập tức dựng thẳng lên.
Vừa rồi Lục Hồng Binh có vẻ nói nhiều thấy Hoắc Nhung nói như vậy lập tức vò đầu gãi tai có hơi mất tự nhiên, nhìn Đảng Thành Quân rồi nhìn Hoắc Nhung, không biết nên nói thế nào.
Đúng lúc Ngô Hồng Hà từ bên ngoài đi vào nói: “Thành Quân, Tiểu Dung, đến lúc này chị cũng không gạt các em nữa, việc này ấy mà, là như thế này.”
Ngô Hồng Hà ngồi bên cạnh Hoắc Nhung, kéo tay cô, đem đầu đuôi sự việc nói một lần.
Lý Minh Sơn và Từ Bằng mà hai người mời thật sự là khách quý, tuy là hai người mời nhưng thực tế lại vì Đảng Thành Quân.
Đảng Thành Quân cứu mạng Lục Hồng Binh, tình cảm này Ngô Hồng Hà nhớ kĩ, luôn muốn có một ngày có thể trả lại, từ sau khi Lục Hồng Binh giải ngũ, được phân cho một công việc ở Bình thành, sau đó quen biết lý Minh Sơn và Từ Bằng, hai người này có gan lớn, biết hai năm này chính sách có thể sẽ nới lỏng, vì thế sớm đã nảy sinh ý tưởng làm chút buôn bán nhỏ ở Bình thành, lại có mối quan hệ sâu rộng, kiếm được không ít tiền.
Lúc đầu Lục Hồng Binh cảm thấy đây là đầu cơ trục lợi nên không muốn làm, nhưng thấy người ta kiếm tiền phát thèm, vả lại Lý Minh Sơn thông minh, một chút gió thổi cỏ lay đều biết trước tiên, nhiều lần như vậy anh cũng động tâm.
Bản thân mình kiếm tiền liền nghĩ tới Đảng Thành Quân.
Đúng lúc Lý Minh Sơn phát hiện một cơ hội mới trong thành phố, yêu cầu một tay nghề tốt, nhắc việc này với Lục Hồng Binh, anh ấy lập tức giới thiệu Đảng Thành Quân cho người này, sau đó nhờ người gửi tin cho Đảng Thành Quân nói có chuyện cần anh giúp đỡ, mời anh có rảnh thì tới một chuyến, chính là để Lý Minh Sơn và Từ Bẳng kiểm tra tay nghề của Đảng Thành Quân.
“Thành Quân, Tiểu Dung, nếu em tin chị, chị cùng anh Hồng Binh của em khẳng định sẽ không hại các em, việc này thật sự có thể kiếm tiền, nếu các em đồng ý làm, sau này không cần ở trong thôn chịu khổ nữa, hiện giờ chính sách sắp thay đổi, về sau khẳng định có thể để nhân dân tự buôn bán làm ăn, chuyện này bắt đầu sớm thì được lời sớm.”
Lục Hồng Binh cũng nói: “Anh sợ em không vui, nên không nói trước với em, nhưng nếu các em thật sự không muốn cũng không có chuyện gì, coi như anh gọi các em tới chơi, đừng tức giận với anh là được.”
Lý Minh Sơn và Từ Bằng là thật sự hy vọng về tay nghề của Đảng Thành Quân, nếu anh không muốn tới, hai người ít nhiều sẽ cảm thấy đáng tiếc, cũng muốn khuyên thêm mấy câu, lại nghe anh cất tiếng hỏi: “Anh Hồng Binh, chị dâu, chuyện làm ăn anh chị nói là gì?”
Ngô Hồng Hà sửng sốt, lúc này mới nhớ ra bản thân chưa nói đó là việc gì chỉ mải khuyên hai người, vỗ đầu một cái: “Em xem chị này, chuyện quan trọng như vậy lại quên nói.”
“Minh Sơn muốn nhận bữa tiệc trong thành phố, giống như hôm nay, khách hàng em không cần để ý, họ đều có cách riêng, em làm đầu bếp phụ trách nấu ăn là được, đến lúc đó nếu được, còn có thể cho em thêm hai người phụ giúp, em chỉ cần lo hương vị và thực đơn, cái khác không cần em ra tay.”
Thời đại này dân nghèo không ít, nhưng người có tiền không phải không có, có chuyện lớn muốn phô trương một chút phần lớn không tìm được người, chướng mắt tay nghề bình thường, người nhìn trúng cũng không nhất định mới tới được.
Lý Minh Sơn có biện pháp, nếu anh ta tìm được một đầu bếp giỏi cùng nhận bữa tiệc, chủ và khách đều giải quyết được chuyện này không phải sao?
Dù sao đến lúc đó anh ta phụ trách tìm đầu bếp nấu ăn, toàn bộ nguyên liệu đều do chủ nhà đưa ra, bọn họ không cần chuẩn bị cái gì, người đi là được, vì thế không có rủi ro gì, nói cho cùng là chủ nhà mời bọn họ đi, có thể có vấn đề gì chứ.
Hoắc Nhung nghe vậy mắt lập tức sáng rực.
Này trái lại là ý kiến hay, hai ngày trước các cô đã nói qua chuyện buôn bán, lúc đó cô nghĩ không biết có thể thử trước một năm không, kết quả hôm nay Lục Hồng Binh và Ngô Hồng Hà mang tới cho cô một tin tốt lớn như vậy.
Bản thân mở quán ăn còn phải suy xét nguồn gốc nguyên liệu nấu ăn, hiện tại ngũ cốc đều bị bên trên kiểm soát, nếu tự mình mở, trước không nói tự mình mở có được không, rồi có người ghen tị có báo cáo không, riêng nguồn gốc nguyên liệu nấu ăn đã không dễ dàng, nhưng nếu nhận thầu bữa tiệc liền không cần suy nghĩ việc này, dù sao bọn họ không cần nghĩ cách về mấy thứ này, còn lại chỉ cần xem trù nghệ của Đảng Thành Quân, cô không có bất cứ nghi ngờ gì với trù nghệ của anh.
Lục Hồng Binh và Ngô Hồng Hà nói xong lời này còn chút thấp thỏm trong lòng, nói cho cùng chuyện này là hai người họ tiền trảm hậu tấu lừa Đảng Thành Quân đồng ý, tuy cuối cùng quyền quyết định nằm trong tay anh, hai người cũng thật sự muốn giúp anh một phen, nhưng cũng khó đảm bảo trong lòng anh không có ý kiến.
Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung nhìn nhau một cái, hai người cái gì cũng chưa nói, nhưng đều rõ suy nghĩ của nhau, làm sao các cô sẽ tức giận cơ chứ? Lục Hồng Binh và Ngô Hồng Hà quả thực coi Đảng Thành Quân như em trai ruột mà chiếu cố, nếu không hai vợ chồng họ lén lút làm ăn có thể thoải mái nói cho người khác biết sao?
Đôi mắt Hoắc Nhung cong lên, xoa tay Ngô Hồng Hà, làm chị an tâm, sau đó nói: “Chị dâu, cảm ơn chị và anh Hồng Binh đã suy nghĩ vì chúng em như vậy, chị yên tâm, chuyện thành hay không, bọn em đều sẽ không tức giận với anh chị, hai người chiếu cố Thành Quân như em trai ruột, bọn em vui mừng còn không kịp, nếu tức giận vậy còn là người sao?”
Ngô Hồng Hà ngây người, hốc mắt có chút ươn ướt: “Em đừng nói như vậy, nếu không có Thành Quân, gia đình bọn chị cũng sớm tan.”
“Chuyện này bọn em cũng không có ý kiến gì, trước đó em cùng Thành Quân muốn đợi sang năm trong nhà ổn định sẽ vào thành phố làm chút buôn bán nhỏ, đang muốn hỏi anh chị xem có đề nghị gì hay không.”
Lục Hồng Binh cũng bị hai người làm cho cảm động, vừa nghe câu này hai mắt đã sáng lên: “Thành Quân cũng muốn làm buôn bán? Em phải sớm nói với anh a, anh sợ em cảm thấy đây là đầu cơ trục lợi sẽ không đồng ý, nên mãi chưa nói với em!”
Tuy Đảng Thành Quân sớm có ý tưởng này nhưng thật sự hạ quyết tâm sau khi gặp Hoắc Nhung, hơn nữa anh chưa từng đem chuyện cứu Lục Hồng Binh đặt ở trong lòng, không vì chuyện của mình mà đặc biệt phiền toái Lục Hồng Binh, khẳng định sẽ không trực tiếp mở miệng nhờ anh ấy giúp đỡ.
Lý Minh Sơn đều thấy hai bên đều không có ý kiến, liền cùng Từ Bằng nói chi tiết chuyện này với Đảng Thành Quân, không nói không biết, nói rồi mới biết anh có không ít ý tưởng, hai bên ăn nhịp với nhau, vô cùng hài lòng.
Chuyện này vừa quyết định, Ngô Hồng Hà và Lục Hồng Binh đều yên tâm, có làm ăn hay không là chuyện của Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, nhưng chuyện lớn như vậy, Hoắc nhung vẫn phải trở về nói với người trong nhà một tiếng, Ngô Hồng Hà liền không giữ các cô ở lại lâu hơn, trời chưa tối liền để hai người về trước.
Hoắc Nhung vừa về tới nhà, liền nói một chút chuyện này với anh trai chị dâu, cô vốn cho rằng chuyện trái chuẩn mực như vậy nhất định sẽ bị ngăn cản, đã chuẩn bị xong không ít lí do thoái thác muốn thuyết phục hai người, lại không nghĩ tới Hoắc Nhất Minh chỉ hỏi đầu đuôi sự việc hai lần rồi gật đầu tán thành.
Hoắc Nhung vô cùng khó hiểu, Tống Yến Lan lại kéo cô vào phòng: “Chị về cũng mới biết, anh trai em nói, lúc bọn chị trở về nhà Thành Quân đã sớm nói muốn làm buôn bán, chị không biết cậu ấy nói thế nào với anh trai em, nhưng anh em nói, con người cậu ấy cẩn trọng, suy nghĩ chu đáo mọi việc, hiện tại liều như vậy là vì để em sau này trải qua cuộc sống tốt, bọn chị không có lập trường để không đồng ý.”
Cô nghe xong đột nhiên nhớ tới lúc còn ở nhà, anh bị anh trai gọi vào phòng nói chuyện nửa ngày, khi ra anh cô thần thần bí bí nói anh là người có chủ kiến, hóa ra vào lúc đó, anh đã sớm nghĩ xong con đường muốn đi với cô trong tương lai rồi.
Tiền Đại đoàn kết: 大团结, tờ 10 đồng in hình ba tầng lớp trong xã hội: nông dân, quân đội, công nhân. Phát hành năm 1966.