Xuân Sinh - Lý Thư Cẩm - Chương 82: Phiên ngoại 2
Rõ ràng là hôm nay Xuân Sinh không yên lòng chút nào, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự khác lạ của cậu, có mấy lần khách nói chuyện với cậu nhưng cậu lại không nghe thấy.
Sau khi khách rời đi, Đinh Hương vừa thêu túi vừa quan tâm mà hỏi cậu: “Xuân Sinh, hôm nay cậu không vui sao? “
Xuân Sinh buồn bã, cậu cúi đầu ừ một tiếng, “Đình Chi không khỏe, tôi rất lo lắng cho ảnh. “
“Hắn bị bệnh à?”
“Tôi nghĩ anh ấy bị bệnh, nhưng anh ấy nói với tôi rằng ảnh không bị bệnh.” Xuân Sinh nói xong bỗng nhiên ưu sầu mà thở dài một hơi, cậu hơi nhíu mày nói, “Tôi muốn ở nhà chăm sóc anh ấy, nhưng anh ấy nói không cần, vì sao lại không cần chứ? “
Đinh Hương chỉ có thể an ủi cậu, “Cậu đừng quá lo lắng, hắn là người lớn, nếu không khỏe thì hắn sẽ đi mua thuốc uống, hắn có thể tự chăm sóc tốt cho mình. “
Xuân Sinh quay mặt nhìn cô, cậu hơi khó hiểu mà hỏi cô, “Nhưng tôi muốn chăm sóc anh ấy. “
Trong mắt cậu, việc hắn có thể tự chăm sóc tốt cho mình và việc cậu chăm sóc hắn là hai chuyện khác nhau, cậu không thể bởi vì Ngụy Đình Chi có thể tự chăm sóc mình mà không lo lắng cho hắn được, cũng sẽ không vì như thế mà không chăm sóc hắn.
Nhưng Đinh Hương không hiểu ý của cậu, cô dùng đôi tay mảnh khảnh khéo léo thay chỉ, “Hắn không muốn cậu ở nhà vì không muốn làm lỡ chuyện của cậu, dù sao cậu cũng đã tới rồi, không phải cậu nên tập trung kinh doanh sao? Cậu chỉ nên lựa chọn một trong hai việc thôi? Đừng vì không chăm sóc được hắn mà làm lỡ việc kinh doanh. “
Lời nói của Đinh Hương rất hợp lý, nhưng Xuân Sinh lại không để lời nói của cô vào tai, trong đầu cậu bây giờ đều là gương mặt tái nhợt không một giọt máu của Ngụy Đình Chi, cậu càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng nghĩ càng thấy khó chịu, bởi vì cậu biết khi bị bệnh nhất định phải có người ở bên cạnh chăm sóc.
Cậu im lặng không nói gì, bỗng nhiên ba người đàn ông cường tráng đang ngồi trên chiếc xe màu đen kia bỗng nhiên bước xuống.
Dường như Xuân Sinh cảm thấy có gì đó không ổn cậu liền đứng thẳng lưng dậy, ngạc nhiên nhìn ba người bọn họ đi về phía mình, chưa đợi bọn họ cất tiếng mà cậu đã hoảng sợ hỏi: “Đình Chi thế nào rồi? “
Ba người này bình thường sẽ không chủ động tới tìm cậu, càng không đến làm phiền cậu, mà bây giờ bọn họ lại tới, Xuân Sinh lập tức nghĩ rằng rất có thể liên quan đến Ngụy Đình Chi.
Quả nhiên, người dẫn đầu nói với Xuân Sinh: “Chúng tôi nhận được điện thoại của cậu Lâm, ngài Ngụy sốt 38,2…”
Đối phương còn chưa dứt lời thì Xuân Sinh đã mạnh mẽ đứng lên, cậu hoảng hốt nhanh chân chạy lên chiếc xe màu đen mà quên luôn cả việc phải thu dọn sạp của mình, cậu cúi đầu chạy không ngoảnh đầu lại, “Mau quay về! Chúng ta mau về nhà”
Ba người liếc nhìn nhau, người vừa nói chuyện với Xuân Sinh xoay người đuổi theo cậu, hai người còn lại thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Xuân Sinh, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường trở về, Xuân Sinh đứng ngồi không yên, cậu hận lưng mình không thể mọc thêm cánh, cũng may tình hình giao thông cũng khá tốt, không có ùn tắc giao thông.
Chiếc xe màu đen bon bon chạy lên núi, xe vừa mới dừng lại là Xuân Sinh đã nhanh chóng mở cửa xe, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Cậu chạy rất nhanh, cậu vừa thở dốc vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Ngụy Đình Chi nằm ở trên giường, sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn khi nãy, thấy vậy, tim cậu đau như có ai đó bóp chặt lấy nó vậy.
Cậu sợ mình đánh thức Ngụy Đình Chi, cậu không dám lên tiếng, chỉ rón rén đi đến bên cạnh hắn, cậu quỳ gối trên sàn, đau lòng mà cau mày, cậu muốn làm chút gì đó nhưng phát hiện ra mình chẳng làm gì được, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể giúp hắn sửa sang lại chăn, sau đó cẩn thận lấy mu bàn tay áp lên trán hắn.
Nhiệt độ cơ thể của hắn làm nhịp tim Xuân Sinh khựng lại một nhịp, cậu hoảng sợ đứng dậy đi về phía phòng tắm, một lát sau, cậu đi ra với cái khăn thấm đẫm nước, cậu gấp nó lại rồi đắp lên trán Ngụy Đình Chi, sau đó cậu từ từ nắm lấy bàn tay nóng hổi của hắn.
Đây là lần đầu tiên Xuân Sinh thấy Ngụy Đình Chi bị bệnh, cũng là lần đầu tiên cậu thấy hắn yếu ớt như vậy, nhìn người đàn ông đa năng của mình mệt mỏi nằm trên giường, Xuân Sinh buồn bã cúi đầu.
Cậu tự trách mình không chăm sóc tốt cho Ngụy Đình Chi, cậu cũng tự trách mình không làm đúng lời hứa mà mình từng hứa với ông Ngụy.
Trong lòng cậu tràn đầy hối hận, vì cậu biết Ngụy Đình Chi không khỏe mà không nhất quyết ở nhà chăm sóc hắn, vì mình không ở nhà, không ở bên cạnh hắn để chăm sóc hắn, mà mình còn để cho hắn ở nhà một mình.
Xuân Sinh càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, đuôi mắt cậu cũng vì thế mà đỏ lên.
Ngụy Đình Chi không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được đóa hoa hướng dương nhỏ bên cạnh mình đang héo úa, hắn bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn cậu, sau đó đưa tay lên khẽ vuốt ve đuôi mắt hơi đỏ của cậu, hắn khàn giọng nói, “Anh chỉ bị bệnh thôi, không có chết, sau em lại khó chịu như vậy? “
Xuân Sinh cúi đầu dụi mắt, “Có phải em đánh thức anh không? “
“Không có.” Ngụy Đình Chi nắm lấy cổ tay đang dụi mắt của cậu, “Anh tự thức. “
“Bác sĩ đâu?”
“Đi rồi.”
“Vậy anh đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
“Vậy, vậy anh có còn khó chịu ở đâu nữa không?”
“Đau đầu.”
“Em ấn cho anh.”
Xuân Sinh đưa tay muốn giúp Ngụy Đình Chi xoa bóp huyệt thái dương một chút, nhưng lại bị Ngụy Đình Chi cản lại.
“Không cần, anh uống thuốc rồi, lát nữa sẽ không đau nữa.”
“Vậy anh có muốn uống nước không?”
“Không cần.”
Xuân Sinh rất muốn làm chút gì đó cho Ngụy Đình Chi, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể giúp Ngụy Đình Chi sửa sang lại chăn, “Vậy em không làm phiền anh nữa, anh mau đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa. “
“Nhưng bây giờ anh không muốn ngủ.”
“Tại sao? Anh không muốn ngủ hả, nhưng phải ngủ mới mau khỏe được. “
Ngụy Đình Chi im lặng nhìn cậu một lúc rồi hỏi: “Lúc anh ngủ em có ở đây không? “
“Có.” Xuân Sinh dùng sức gật đầu, giống như sợ hắn không tin, cậu nắm chặt tay hắn, “Em sẽ nắm tay anh, em nhất định sẽ nắm chặt tay anh. “
Ngụy Đình Chi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau rồi hỏi: “Em không ngủ với anh sao? “
“Được, em ngủ với anh.”
Xuân Sinh ngoan ngoãn cởi giày leo lên giường, cậu rón rén nằm bên cạnh Ngụy Đình Chi, sau đó nắm chặt tay hắn như khi nãy.
Lúc này Ngụy Đình Chi mới hài lòng, hắn từ từ nhắm mắt lại, “Nếu em về rồi thì đồ của em phải làm sao đây? “
“Hôm nay em không đi bán, ngày mai cũng không đi, khi nào anh khỏe lại thì em sẽ đi.”
“Em không về cũng không sao.” Giọng nói của Ngụy Đình Chi khàn khàn: “Đây chỉ là cơn cảm lạnh bình thường thôi. “
Xuân Sinh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đêm qua sau khi cậu ngủ, người này từng rời khỏi cậu mấy tiếng đồng hồ, hắn đi tắm nước lạnh rồi lại đến một căn phòng khác chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thấp nhất, hắn cứ như vậy ngồi trong đó cả đêm, cho dù có là cơ thể được làm bằng sắt đá cũng sẽ không chịu nỗi, thế là sau đêm hôm qua, Ngụy Đình Chi được bị bệnh theo như mong ước của hắn.
Không ai biết tại sao hắn lại làm như vậy, ngay cả Lâm Linh cũng không biết.
“Không phải cơn cảm lạnh bình thường, bệnh chính là bệnh.” Xuân Sinh nắm tay Ngụy Đình Chi sau đó hôn lên mu bàn tay hắn, “Anh thấy mình khó chịu thì em cũng thấy mình khó chịu, anh không khỏe em cũng thấy không khỏe. “
Ngụy Đình Chi nhắm mắt cảm nhận sự mềm mại và hơi thở trên mu bàn tay mình, trong lúc hắn mê man cảm nhận sự mềm mại trên tay mình thì có mùi hương thoang thoảng chen vào mũi hắn.
Bất kỳ nỗi buồn hay cơn đau nào của hắn đều được phóng đại lên trong suy nghĩ của Xuân Sinh, điều này xuất phát từ năng lực đồng cảm cao hơn người bình thường của Xuân Sinh, càng xuất phát từ sự ưu ái và tình yêu của cậu dành cho Ngụy Đình Chi.
Đối với Ngụy Đình Chi luôn được anh trai và ông nội yêu thương và chiều chuộng thì hắn không lạ gì với tình cảm này, hắn cảm thấy chuyện này rất quen thuộc, hắn biết đây là thứ rất quý giá, cho dù dùng tiền cũng không đổi được.
Bản chất của con người là mong muốn sở hữu và kiểm soát một thứ quý giá.
Tương tự như vậy, cho dù Ngụy Đình Chi biết mình để cho người ta theo dõi Xuân Sinh sẽ làm cho cậu không vui, nhưng hắn không thể nhượng bộ cậu, Xuân Sinh có thể không hiểu ý hắn, nhưng hắn không hy vọng Xuân Sinh vì thế mà không vui, bởi vì Xuân Sinh không vui thì hắn không cách nào vui vẻ được.
Hắn có dỗ nhưng cũng vô dụng, vậy nên hắn chỉ còn lại một cách cuối cùng để có thể giải thích cho Xuân Sinh sự quan trọng của ba người vệ sĩ kia, giải thích nguyên nhân tại sao cậu luôn phải ở trong tầm mắt hắn.
Ngụy Đình Chi im lặng một lúc lâu, khi Xuân Sinh cho rằng hắn đã ngủ thì hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Tại sao em lại biết anh bị bệnh? “
“Bọn họ nói cho em biết, cậu Lâm nói cho bọn họ biết sau đó bọn họ liền nói cho em biết, rồi em lập tức quay về.”
“Vậy em thấy ba người kia đi theo em có tốt không?”
Xuân Sinh nghe được thì hơi ngẩn người, cậu có hơi không hiểu ý Ngụy Đình Chi.
Ngụy Đình Chi lại nói: “Nếu bọn họ không có ở đó, thì làm sao em biết chuyện anh bị bệnh, đúng không? “
Xuân Sinh nhìn sườn mặt hắn rồi chớp chớp mắt, “Có thể gọi điện thoại cho em mà. “
“Nếu anh không muốn nói với em thì làm sao em biết được?”
Xuân Sinh nghe được thì mím chặt miệng, “Anh không muốn nói cho em biết sao? “
“Không muốn, bởi vì em nói nếu anh khó chịu thì em cũng sẽ khó chịu, anh không muốn em khó chịu, cho nên anh sẽ không nói cho em biết.”
Xuân Sinh nghe được thì ngồi dậy, Ngụy Đình Chi muốn giấu giếm để chọc giận cậu, Xuân Sinh hiếm khi thể hiện tâm trạng khó chịu của mình ra, cậu cương ngạnh nói, “Anh không thể không nói cho em biết. “
Ngụy Đình Chi không nhận ra sự thay đổi của cậu, hắn đổ thêm dầu vào lửa hỏi cậu, “Vì sao? “
“Nếu anh không nói cho em biết thì em phải làm sao bây giờ? Vậy thì làm sao em biết anh có ổn hay không? “
Xuân Sinh bị Ngụy Đình Chi tự tay châm lửa đốt cháy, cậu thấy việc hắn giấu giếm mình là việc không cần thiết.
Xuân Sinh rất ít khi tức giận như vậy, cậu càng nghĩ càng tức giận, “Em biết rồi, hôm nay anh bị bệnh mà còn lừa em nói mình không có, còn không cho em ở nhà chăm sóc anh, bởi vì anh không muốn nói cho em biết. Nếu họ không nói với em, chắc chắn em sẽ không biết gì cả! Em sẽ không biết chuyện anh bị sốt, em cũng sẽ không biết chuyện anh bị đau đầu! Em sẽ không biết gì hết! “
Xuân Sinh bị Ngụy Đình Chi chọc cho sắp khóc, “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh đừng làm thế với em, Đình Chi, anh không được không nói cho em biết. “
Ngụy Đình Chi không ngờ cậu lại có phản ứng lớn như vậy, trong chớp mắt hắn có hơi giật mình nên liền an ủi Xuân Sinh, “Xuân Sinh, em nhìn anh. “
Xuân Sinh cúi đầu, “Em không nhìn anh, anh làm em đau lòng.”
“Vậy anh xin lỗi em.”
“Nếu anh đồng ý nói mọi chuyện cho em biết, em sẽ tha thứ cho anh.”
“Anh không thể đồng ý với em được.”
Xuân Sinh đưa hai tay che mặt.
Ngụy Đình Chi nắm chặt cổ tay cậu, “Nhưng em có thể để bọn họ nói cho em biết, giống như hôm nay vậy. “
Xuân Sinh từ từ buông tay xuống, khó hiểu nhìn hắn.
“Em không thắc mắc tại sao họ ở ngoài với em nhưng họ lại biết sao? Là Lâm Linh nói cho bọn họ biết. “
Xuân Sinh gật đầu.
“Em có thể nhờ Lâm Linh giúp em, anh không nói gì cho em nhưng Lâm Linh sẽ nói cho ba người kia, sau đó bọn họ sẽ nói cho em biết, như vậy thì em muốn biết gì cũng được.”
Xuân Sinh nghe thấy thì có hơi giật mình, “Bọn họ thật sự sẽ nói cho em biết sao? “
Ngụy Đình Chi từ từ gật đầu, “Có bọn họ ở đây, cho dù em không ở nhà thì em cũng biết anh ở nhà làm gì, em sẽ biết tất cả mọi chuyện của anh, ngay cả chuyện anh không nói cho em. “
Xuân Sinh im lặng.
“Sau này em để cho bọn họ đi theo em, để cho bọn họ nói cho em biết chuyện ở nhà của anh, được không?”
Xuân Sinh khó mà không dao động, bởi vì cậu biết đây là trao đổi, chẳng khác nào cậu đang dung túng cho việc Ngụy Đình Chi cho người theo dõi cậu, nhưng như vậy thì cậu có thể biết được những chuyện mà Ngụy Đình Chi không nói cho cậu biết, như hôm nay vậy.
“Được.” Xuân Sinh dùng sức gật đầu, sự bài xích ba người kia của cậu giờ đây cũng tan theo mây khói.
“Vậy em có vì bọn họ mà không vui nữa không?”
Xuân Sinh lắc đầu, nắm chặt tay hắn, “Không, có bọn họ ở đây, anh không thể không nói cho em biết. “
Ngụy Đình Chi cười cười nhìn cậu.
“Đúng vậy, em rất thông minh.”