Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi - Ng Pii - Chương 41: Muốn Được Gần Hơn Chút Nữa
- Trang Chủ
- Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi - Ng Pii
- Chương 41: Muốn Được Gần Hơn Chút Nữa
Tiếng tít tắc của đồng hồ báo thức đã vang lên từ năm phút trước, tớ mò mẫn quơ tay tắt đi âm thanh đau đầu, chờ cho mắt chộp tỉnh mới chậm rãi ngồi dậy, theo vô thức tớ lại xoay mặt nhìn vào gương, nhận thấy hình hài xơ xác của chính mình, quần thâm hiện rõ dưới mí mắt, cặp mắt mất hồn không mở to, tóc thì không cần phải nói cũng biết chim vào làm tổ còn được. Vì đêm qua còn đống bài tập chưa hoàn thành, đáng lẽ sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng cũng vì cứ mãi nghĩ đến cậu ấy…
Tớ duỗi người một cái rồi dứng dậy nhìn vào đồng hồ, mắt chữ a mồm chữ o, đã là bảy giờ.
Trễ học mất rồi.
Tớ vội vội vàng vàng phi đến trường, bắc bảo vệ vừa hay kéo cổng đóng lại, thế là xong. Nhưng phải biết nắm bắt cơ hội, tớ vòng qua góc nhỏ một bức tường bị vỡ, suy nghĩ kỹ thì chỉ còn cách này mới thoát nạn, dù sao thì cũng phải nhanh chóng vào lớp trước khi đội sao đỏ đi tuần tra đến, nếu bị bắt thì chắc chắn huy hiệu sao của tớ coi như bay.
Không nghĩ gì thêm, tớ cúi người chung qua “lỗ chó” của bức tường, tớ cũng không phải là quá lớn nhưng quần áo vướng víu, rất khó để chui qua dễ dàng, đột nhiên váy của tớ bị mắc vào thanh sắt, một phát đi luôn một mảnh vải. Tớ sốc lắm, còn lo lắng nữa, tớ chỉ có mỗi bộ đồng phục này thôi, bây giờ lại bị rách một mảnh rõ to thế này, thôi thì ráng qua hết hôm nay, tớ sẽ tìm cách sau.
Tớ bước vào lớp với tâm thế hồi hộp, e sợ, cũng may sao đỏ chưa đến đây. Tớ mồ hôi nhễ nhãi, bên vai áo còn bị bẩn, tớ dùng tay cố che đi chiếc váy bị thủng rồi chầm chậm bước đến chổ ngồi. Nhìn ra được tớ đang có chuyện, Thanh Mai lập tức đến hỏi thăm:
– Sao vậy Xinh Nhi? Trông cậu không ổn tí nào.
Trông Thanh Mai lo lắng quá nên tớ chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu:
– Đừng lo, không có chuyện gì nghiêm trọng hết.
Thực ra là rất nghiêm trọng, đời tớ trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như này, lúc nào cũng tươm tất, thơm tho, bộ đồng phục này rất đẹp, nên tớ càng không muốn làm bẩn, đằng này lại bị rách nữa, thật xuối xẻo, cũng do tớ quá bất cẩn.
Tớ có vô tình liếc thấy Hạo Thiên nhìn sang, nhưng chẳng hiểu sao tớ lại lập tức quay mặt đi, kỳ lạ thật, giống như bản thân đang cố phớt lờ đi cậu ấy vậy, vì từ khi những chuyện này xảy ra, tớ luôn suy nghĩ vì nó, không thể tập trung cho việc học, cũng sắp thi cuối kỳ, tớ không muốn phải bận tâm những việc khác, phải nhớ mục đích mình bước chân lên thành phố A là gì, tớ thích Hạo Thiên nhiều lắm, rất nhiều, nhưng phải tạm gác lại chuyện này để chý tâm vào kỳ thi trước đã.
Giờ ra chơi, tớ đã nhanh chóng phi lên thư viện để tìm một số tài liệu, với lại ở đây cũng ít bạn học, nên hẳn là sẽ không ai để ý váy của tớ. Tìm được một góc lý tưởng bên cửa sổ, rồi ngồi xuống, tớ chợt thở dài, cố xua đi hình ảnh của Hạo Thiên trong đầu và bắt đầ lấ giấy bút ra học tập.
Sau khoảng tầm năm phút, tớ đứng dậy đi đến một góc nhiều kệ sách che quanh, nó hơi tối cộng thêm nhiều bụi bậm, sách tuy cũ nhưng nội dung hay, tư liệu cũng khó kiếm ở những nơi khác. Vì mãi trầm ngâm tìm sách mà không biết phía sau lưng có người, vừa định giơ tay lên với lấy quyển sách dầy cộm phía trên, thì đột nhiên bị một lực mạnh nắm chặt lấy cổ tay, tớ ngạc nhiên khi bị ai đó xoay người lại, còn bị ép sát vào kệ sách, trong màu tối nhẹ dần hiện lên gương mặt Hạo Thiên, từ khi nào cậu ấy lại chuyển qua chơi hệ bạo lực như vậy, mà chẳng phải Hạo Thiên đang không còn muốn chơi với tớ nữa à?
– Hạo Thiên?
Cậu ấy tiến lại gần hơi một chút, cảm giác là rất gần, mặt có chút bối rối, ửng đỏ, mắt đảo xuống nhìn vào chổ rách của váy tớ rồi cất tiếng:
– Cậu đã gặp phải chuyện gì à?
Tay cậu giơ lên nhen nhàng chạm vào má tớ, đột nhiên tớ cảm nhận được cơn đau từ đó truyền đến, thì ra là tớ bị một đường cắt ở má do va chạm với thanh sắt.
– Ây da!
Tớ nheo mắt thốt lên theo phản xạ. Hạo Thiên thấy thế thì lại nói:
– Nếu để lại sẹo thì phải làm sao?
Chỉ quơ tay rồi bối rối, tớ cười nhẹ để tỏ vẻ mình không sao.
– Chuyện nhỏ mà, không có gì to tát.
– Xin lỗi…
Cậu ấy chầm chậm cúi người xuống, gục đầu lên vai tớ, cơ thể của cả hai rất gần nhau, tim tớ đập rất nhanh, dường như một phút nào đó tớ cũng có thể cảm nhận được Hạo Thiên cũng đang rất ngượng ngùng.
– Không sao cả, Hạo Thiên à…
Trong cái góc tối nhỏ của thư viện, một nơi mà nhiều kệ sách bao trùm như hình thành được một vách ngăn vững chắc. Tớ đã bất giác quàng tay qua ôm lấy Hạo Thiên như cách vỗ về, tớ nhắm lịm mắt đi, dần chìm vào cái ôm nhẹ nhàng dịu nhẹ mà ấm áp. cậu ấy cũng chỉ im lặng như vậy, nhưng cái ôm lại càng lúc càng chặt hơn. Tớ muốn tìm hiểu mọi chuyện, từ bệnh tâm lý của Hạo Thiên đến mọi mặt của cậu ấy.