Xin Em Đừng Khóc! - Lãnh Y Hàn (full) - Chương 56
Lạc Ngải Vy thấy không khí có chút không ổn, lên tiếng thắc mắc:
“Có chuyện gì sao?”
“Không có! Em nghỉ ngơi đi.”
Tôn Kỳ Hạo nở nụ cười xem như chưa có chuyện gì mà nói với cô. Anh nhất định sẽ không để cô biết chuyện này, nếu không hậu quả anh có lẽ sẽ không dám nghĩ tới.
“Đúng vậy, em mau nghỉ ngơi đi. Ngoan ngoãn một chút cho mau hết bệnh.”
Kỷ Vận Phong cũng đệm thêm một câu, gương mặt vẫn một nét ảm đạm không lộ ra chút biểu cảm dư thừa nào. Nhưng trong lòng thì đã dâng lên một trận sóng không rõ lúc nào sẽ bùng phát.
Mặc Dương cùng Tần Nghiên chỉ im lặng quan sát cô. Bọn hắn cũng không tiện lên tiếng sợ cô sẽ phát hiện ra điều gì. Nên chỉ biết dùng cách của riêng mình mà bảo vệ cô.
Nhưng bọn hắn lại quá khinh thường sự nhạy bén của cô, Lạc Ngải Vy nhận thấy bọn hắn đang muốn giấu diếm mình chuyện gì đó. Cô cố nhớ lại khi nãy bọn hắn sau khi nghe điện thoại và xem gì đó liền trở nên lạ thường như vậy. Chắc chắn trong điện thoại có vấn đề.
Lạc Ngải Vy chắc chắn với suy nghĩ của mình, cô lên tiếng nhờ vả:
“Kỳ Hạo, em muốn xem điện thoại.”
“Không được!”
Cả bọn theo phản xạ mà cùng nhau đáp, khiến cô biết suy đoán của mình đã đúng. Nhất quyết muốn xem…
“Đưa cho em!”
“Tiểu Vy, em còn đang không khỏe. Nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì chúng ta tính sao.”
Tôn Kỳ Hạo dùng giọng điệu ôn nhu nhẫn nại khuyên giải.
“Kỳ Hạo!”
“Anh đây!”
“Em bảo là em muốn xem điện thoại.”
Lạc Ngải Vy vẫn giữ vững ý định của mình, muốn xem xem trong điện thoại có thứ gì mà khiến bọn hắn đều trầm ngâm như vậy.
Bọn hắn nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào mỗi người đều hiểu nếu đưa điện thoại cho cô xem thì sợ cô sẽ bị sốc. Và quan trọng hơn là những lời bình luận ác ý kia sẽ làm cho cô tổn thương.
Tôn Kỳ Hạo nhìn vào ánh mắt cương quyết của cô, anh có chút chần chừ không muốn đưa. Muốn mở lời thuyết phục cô lần nữa lại bị cô chặn lại.
“Em bảo là em muốn xem!”
“Vy Vy, em đừng cứng đầu như vậy.”
Kỷ Vận Phong cũng chỉ là tốt cho cô nên mới ra lời này, cô khẽ cười vẻ mặt không cảm xúc hỏi ngược lại:
“Tôi cứng đầu thì liên quan đến anh sao? Kỷ tổng, chuyện của tôi mong anh đừng xía vào.”
Cô chỉ cần nhìn thấy anh là cả người liền khó chịu. Hơn nữa rất bài xích với việc Kỷ Vận Phong quản chuyện của mình nên mới có thái độ gay gắt như vậy.
Kỷ Vận Phong bị câu nói của cô chạm đến lòng tự tôn của chính mình. Anh cắn răng muốn phản bác lại nhưng lời đến cửa miệng cũng đành phải nuốt xuống.
Lạc Ngải Vy cũng không quan tâm đến anh nữa, quay sang một mực đòi Tôn Kỳ Hạo đưa điện thoại cho mình.
Tôn Kỳ Hạo cũng chỉ đành nghe theo, đưa cho cô. Trước khi cô xem được bài báo anh lại nói chắc nịch:
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ bắt cô ta phải chịu hình phạt xứng đáng.”
Cô ta ở trong miệng Tôn Kỳ Hạo chính là Kiều Doanh. Anh thừa biết người đứng sau sự việc này là ả ta, hơn nữa ngoại trừ anh cả ba tên kia đều đã biết rõ. Kỷ Vận Phong lại nhanh tay hơn một bước. Cho người đi bắt cô ả kia rồi, nhưng căn bản là Tôn Kỳ Hạo vẫn chưa hay biết.
Lạc Ngải Vy không để tâm lời anh nói, chậm rãi mở điện thoại lên xem. Bấm vào tin tức mới nhất, nhìn những dòng chữ trên điện thoại cả người cô sựng lại im lặng không nói gì.
Cả đám nam nhân không ai dám phát ra tiếng động, chỉ chăm chú vào sắc mặt của cô. Căng thẳng đến mức xém chút đã tiến đến đem điện thoại quăng xuống đất rồi.
Thịch thịch… Lồng ngực của cô lúc này lại đập nhanh mất kiểm soát, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ánh mắt mơ hồ nhìn những bình luận ác ý kia…
A, cái gì vậy chứ. Tim của mình, đau quá nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Mình đã dơ bẩn đến mức này rồi sao… Điếm? mình không phải là điếm, không phải… không phải…
“Hộc hộc…”
“Mẹ nó! Nhịp tim của em ấy tại sao lại tăng nhanh đến như vậy! Các cậu đưa em ấy xem cái gì vậy hả.”
Lý Bách ở gần cô nhất thấy nhịp tim của cô tăng nhanh hơn nữa còn có biểu hiện không thở được. Anh ta liền hoảng hốt hỏi nguyên nhân.
Bọn hắn nghe Lý Bách nói liền luống cuống không biết giải thích như thế nào. Vào giây phút mà Lý Bách định tiêm thuốc cho cô thì lại bị cô làm cho thất kinh.
“Chậc, xem này… Lại dùng cái trò trẻ con này với tôi sao. Đúng là một đứa bé hư mà…”
Lạc Ngải Vy như biến thành một con người khác, cô yêu nghiệt cười lên một tiếng ngán ngẫm nhìn vào màn hình điện thoại mà nói.
Đám người nhất thời bị sự thay đổi của cô làm cho ngẩn ngơ chôn chân tại chỗ.
Lạc Ngải Vy cũng không thèm quan tâm đến biểu cảm của những người đàn ông ở đây. Cô nhếch môi cười tinh nghịch như một con yêu tinh đang muốn hại người.
“Kỳ Hạo à, cô gái nhỏ đó anh nhất định phải bắt đến đây cho em. Hơn nữa anh mau chụp lại bệnh án của em, cùng với những vết thương này. Sau này chúng ta sẽ có việc dùng đến đó.”
“Hả?”
“Ài, tiểu bảo bối của em. Anh tại sao lại chậm hiểu như vậy rồi, mau lại đây em muốn hôn anh.”