Xây Dựng Vương Tọa - Tử Vũ Ngọc Hiên - Chương 113: Trầm khinh trạch, chuyên gia rèn đúc cấp cao
- Trang Chủ
- Xây Dựng Vương Tọa - Tử Vũ Ngọc Hiên
- Chương 113: Trầm khinh trạch, chuyên gia rèn đúc cấp cao
Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nhìn hắn, thậm chí còn đáp lại một câu cám ơn.
Người nọ cảm thấy khá thú vị, còn muốn nói thêm vài câu nữa, thế nhưng lại bị Tuyết Lai ngắt lời.
“Phục Khúc, cậu thất lễ quá đấy.”
Ánh mắt của Tuyết Lai toát lên một tia bất mãn không rõ, nếu chẳng phải do cô thiếu nữ tiên tộc kia nói đến văng nước miếng, còn Phục Khúc thì quá tò mò nhất quyết muốn đi theo thì hắn vốn đã chẳng đưa hắn ta theo.
Trên đất bắc, danh tiếng của Trầm Khinh Trạch rất lẫy lừng, e là đến thành chủ của thành Minh Châu cũng không dám bất kính trước mặt y, còn hiện tại, thế mà y lại bị một kẻ lạ ngoại tộc mạo phạm, sắc mặt của Tiêu Mông và Đằng Trường Thanh bỗng chốc trầm xuống.
Tính cách của Đằng Trường Thanh cộc cằn, hận không thể dạy cho đối phương một bài học ngay tại chỗ, thế nhưng lại bị ánh mắt của Trầm Khinh Trạch ngăn lại, chỉ đành trừng mắt với Phục Khúc một cái.
Thấy Trầm Khinh Trạch không nổi giận, Tuyết Lai cũng hơi buông lỏng trong lòng, giới thiệu cho y:
“Vị này là Phục Khúc điện hạ, là thất hoàng tử của tộc nhân ngư, tộc nhân ngư là vương tộc thuộc hải tộc, thống trị toàn bộ hải tộc.”
Mấy người Trầm Khinh Trạch theo bản năng mà nhìn xuống nửa thân dưới của Phục Khúc, trông hắn hệt như con người, nơi đó là hai đôi chân thẳng tắp, chẳng thấy được cái đuôi người cá nổi tiếng trong truyền thuyết.
Thất hoàng tử hoàn toàn không nổi nóng khi bị xúc phạm, ngược lại, hắn còn cực kỳ đắc ý mà mà đong đưa hai đôi tai hình vây cá:
“Trong tộc của tôi, chỉ có mấy đứa nhóc con còn chưa thành niên mới không biết phân hóa thành chân, chỉ có thể bơi lội dưới nước.”
Trầm Khinh Trạch trầm mặc trong giây lát, ánh mắt hơi ánh lên sự tán thưởng:
“Thất điện hạ thật lợi hại, thế mà lại có thể đi lại thoải mái trên đất liền.”
“Hahaha, cũng thường thôi, thường thôi mà.”
Phục Khúc cười đến híp cả mắt, vô cùng tận hưởng sự khen ngợi của Trầm Khinh Trạch, tức thì thay đổi thái độ đối với y lên khá nhiều.
Tiêu Mông và Đằng Trường Thanh cạn lời nhìn nhau một cái, thiếu nữ tiên tộc che miệng lại cười trộm.
Tuyết Lai xấu hổ day day thái dương, hắn luôn thắc mắc lúc vị thất hoàng tử của ngư tộc này mọc chân lên bờ có đổ hết nước biển trong não ra hay chưa:
“Đừng đứng đây nói chuyện nữa, chủ tế Trầm đi đường mệt mỏi, tôi đưa mọi người đi nghỉ ngơi trước nhé.”
Phục Khúc sáp lên lải nhải không ngừng:
“Đưa tôi theo nữa, bổn hoàng tử rõ Vương Thành như lòng bàn tay, mọi người vừa mới đến, lại là người đến từ nơi thâm sơn cùng cốc của vùng đất bắc, nhất định là chưa từng trông thấy thành đô nào hào hoa như thế này.”
“Nơi này có rất nhiều của ngon vật lạ, người đẹp nhiều như mây trên trời, còn có tổng bộ của Thương hội Bích Không của chúng tôi, những hoạt động mua bán đều là giao dịch những thứ hiếm lạ nhất trên cả Đại lục Thư Quang đấy.”
Thấy Trầm Khinh Trạch chẳng có dáng vẻ hứng thú nào, Phục Khúc vắt hết óc:
“À phải rồi, trước đây không lâu trong thành có mở một quán lẩu, mọi người chắc chắn chưa ăn bao giờ, ngày nào cũng đông nghịt khách, nhưng bổn hoàng tử là khách quý đặc biệt, có thể đưa mọi người đi ăn thử, thấy sao?”
Trầm Khinh Trạch hơi nhướng mày:
“Đa tạ khi được hoàng tử điện hạ yêu thích.”
Phục Khúc ngẩn người.
Trầm khinh trạch:
“Gian quán lẩu đó là chi nhánh nhà hàng lẩu đến từ thành Uyên Lưu của chúng tôi.”
Phục Khúc: “….”
Hoàng tử điện hạ nhân ngư đặc biệt ưa thích nghe những lời nịnh hót bị Trầm Khinh Trạch lạnh lùng vô tình đả kích sự hăng hái, chỉ đành hậm hực từ bỏ.
※ ※ ※
Trong khoảng thời gian trước buổi khai mạc Đại hội rèn đúc thần binh đại khí, Tuyết Lai, với thân phận là chủ nhà, dẫn đoàn người của Trầm Khinh Trạch tham quan Vương Thành Bích Không hai ngày, giới thiệu tường tận những thế mạnh và kết cấu của Vương Thành.
Thương hội Bích Không là một liên minh phân tán được thành lập nhờ vào sự hợp tác của rất nhiều các gia tộc với nhau, với tộc nhân ngư là gia tộc đứng đầu của hải tộc, tiên tộc và loài người, các thành viên trong hoàng thất tạo thành một hội nghị bàn tròn, quyết định sách lược cho những sự vụ lớn nhỏ của quốc gia.
Giữa ba bên luôn xảy ra tranh chấp đối với chỗ ngồi trong hội nghị, cũng may, Thương hội Bích Không là một quốc gia hòa bình chẳng ưa tranh giành quyền lực mà chỉ một lòng muốn kiếm tiền, các gia tộc chung sống với nhau từ lâu, đã quen với sự tồn tại của các bên từ trước, hoàn toàn không giống như con người và tộc nhân thú ở phương bắc, đánh nhau đến một mất một còn.
Nghe đồn rằng tại một vùng đâu đó gần biển đột nhiên có một vũng nước màu đen lớn đột nhiên tuôn lên từ dưới nền đất, dòng nước đen này dính nhớp đặc sệt, khi chạm vào lửa thì sẽ bốc cháy, vô cùng không bình thường, giữa vũng nước màu đen ấy là một tảng thiên thạch rơi từ trên trời xuống, đứng lặng lẽ, nó chẳng phải sắt, mà là một loại tinh thạch thần bí cùng loại chất với vũng nước đen đó.
Các chuyên gia rèn đúc lớn có tiếng tăm trong Vương Thành của Thương hội Bích Không, vừa trông thấy nó thì đã xem nó như bảo vật, nghĩ hết mọi phương pháp khác nhau, nhưng cũng đều chẳng có cách nào để tiến hành rèn đúc nó.
Nhân ngư, tiên tộc và con người, ba gia tộc thấy ai cũng chẳng nuốt một mình được món bảo bối này, chỉ đành gửi thiếp mời cho khắp nơi trên đại lục, hy vọng rằng có thể mời đến được một kỳ nhân dị sĩ, nếu ai phân tích được thứ này thì sẽ được trích ra một phần của tinh thạch để làm phần thưởng, còn toàn bộ những số dư còn lại vẫn sẽ thuộc về Vương Thành Bích Không.
Trầm Khinh Trạch nghe đến đây, trái tim không nhịn được mà đập thình thịch, tinh thạch thần bí gì, “dòng nước đen” bắt lửa kia mới thật sự là bảo bối mới đúng!
Nếu có thể mua lại được mảnh đất lệ thuộc này thì tốt quá…
※ ※ ※
Đương lúc Trầm Khinh Trạch âm thầm đánh giá có ý đồ với “hắc thủy” kia thì Hội nghị rèn đúc thần binh lợi khí nức tiếng Đại lục Thư Quang cuối cùng cũng kéo màn khai mạc.
Các chuyên gia rèn đúc đến từ khắp các quốc gia trên Đại lục Thư Quang, tập hợp lại tại Vương Thành Bích Không, họ cùng nhau bị thu hút mà đến, cũng như các thợ thủ công hy vọng có thể nhận được sự chỉ dạy đến từ các chuyên gia, cùng với một số người một lòng muốn trưng cầu thần binh lợi khí.
Đối với việc tổ chức các loại sự kiện khác nhau, Vương Thành Bích Không có một vốn kinh nghiệm vô cùng phong phú, quang cảnh bên trong và bên ngoài tường thành vô cùng đẹp và xa hoa, tình hình buôn bán của các cửa hàng và kinh doanh của các khách sạn vô cùng tấp nập, náo nhiệt mà cũng rất trật tự.
Hội nghị rèn đúc thần binh lợi khí lần này chủ yếu được phân thành hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là trong số đông đảo các chuyên gia nhận được thiếp mời, bình chọn ra những người có năng lực cao thật sự, giai đoạn thứ hai là luyện khối tinh thạch thần bí, ai có thể luyện ra được thứ này thì mới có thể giật được ngôi đầu bảng.
Do đa số các thợ rèn của Đại lục Thư Quang đều sử dụng phương pháp nung nhiên liệu một trăm lần để rèn ra binh khí, nung chín sắt lạnh thành sắt nung đỏ trong lò luyện áp cao, rồi dùng búa đập tạo hình, lặp đi lặp lại một trăm lần mới đúc được thành thép.
Thế nhưng thời gian chế tác quá lâu, vật liệu dùng để chế tạo nhiều, và việc khó nhất là lượng than phân bố không đều, dẫn đến việc tính năng của nó sẽ bị giảm xuống, cho dù là được chế tạo ra bởi cùng một vị chuyên gia, thế nhưng chất lượng của những món vũ khí được rèn ra đó cũng có khả năng không được đồng đều.
Các chuyên gia rèn đúc khi đến Vương Thành Bích Không, đa số đều mang theo những tác phẩm tham dự cuộc thi của riêng mình.
Chỉ có rất ít số còn lại là không có tác phẩm nào đáng kể, mới chọn lựa sử dụng phòng luyện kim và nguyên liệu mà Vương Thành Bích Không cung cấp cho, chế tạo binh khí ngay tại chỗ.
Tỉ như Trầm Khinh Trạch vậy.
Rèn ra được một thanh vũ khí lạnh có chất lượng cao cần rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, ngoài việc cần trình độ vốn có của người thợ, thứ quan trọng hơn là chất lượng của khoáng thạch, lò luyện sắt, nhiệt độ lò, nhiên liệu, chất phụ trợ…, mỗi một thứ đều là thành phần không thể thiếu trong quá trình rèn.
Trầm Khinh Trạch không định sẽ trực tiếp sử dụng phòng luyện kim của Vương Thành Bích Không, lò luyện ở đây cùng lắm chỉ có thể rèn ra được một thanh sắt thông thường, y phải dùng các nhiêu liệu hiện tại đang có để chế tạo ra một các nồi nấu quặng có thể chịu được được nhiệt độ lên đến một nghìn sáu trăm độ.
Vương Thành Bích Không là một trong những trung tâm kinh tế của Đại lục Thư Quang, các sản phẩm được đưa lên thị trường buôn bán ở nơi này vô cùng quái lạ, các loại nguyên liệu thì càng là hằng hà sa số. Dưới sự trợ giúp của Tuyết Lai, đất sét và than chì mà Trầm Khinh Trạch yêu cầu, cùng với than luyện chất lượng cao đã được đưa đến tay y một cách nhanh chóng.
Đồng Nhị và Ngân Tam làm việc hơn một năm trong xưởng rèn, hiện tại cũng là những thợ rèn có kinh nghiệm dày dặn, dư sức làm trợ thủ cho chủ tế đại nhân.
Ba người, với tốc độ nhanh nhất, dựa theo bản thiết kế nồi nấu quặng mà hệ thống cung cấp thêm cho, cải tạo cái lò nung chảy sắt bình thường trong phòng luyện kim thành một cái nồi nấu quặng bằng đất sét với quy mô nhỏ.
Cái nồi nấu quặng này là hàng dùng một lần, trong vòng một tiếng, có khả năng hấp thu được lượng nhiệt độ vô cùng cao mà sẽ không phát nổ hoặc là bị biến dạng.
Thiết kế bên ngoài cái lò có tính năng giữ nhiệt, dựa vào sức người để thổi khí nóng vào.
Vương Thành Bích Không kề sát cực nam của đại lục, thế nên nhiệt độ tương đối cao, thế nhưng bên ngoài vẫn đang là tiết trời xuân sớm. Trong phòng luyện kim, nhiệt độ phát ra từ sức nóng của ngọn lửa và lò nung nhiệt độ cao gần đó tăng lên như bão tố, trong và ngoài phòng, tựa như chỉ cách một bước chân cũng có thể cảm nhận được hai cực nam bắc của đại lục, sự chênh lệch nhiệt độ cao đến mức đáng sợ.
Trầm Khinh Trạch bỏ thanh sắt và miếng gang đã nung chảy xong vào trong nồi nấu quặng, toàn bộ nồi nấu kim loại được dựng trên một giá đỡ phủ than cốc trong lò, trộn với phôi thủy tinh làm chất trợ chảy và bột vôi để khử lưu huỳnh.
Sau 4 đến 5 giờ cháy, than cốc cháy gần như có màu nóng sáng ở nhiệt độ cao, thay vì màu đỏ vàng của than hay than củi thông thường.
Vật liệu sắt được nấu chảy từ từ thành thép nóng chảy trong nồi nấu kim loại, đổ vào khuôn, đúc thành thỏi thép và cuối cùng được rèn thành hình.
So với đồ sắt được rèn bằng thép tôi, thép được sản xuất bằng phương pháp nấu kim loại có ít tạp chất hơn và kết cấu đồng đều hơn, sau khi đánh bóng có màu trắng hoặc bạc, cực kỳ cứng.
Mấy người trong phòng luyện kim mồ hôi tuôn như mưa.
Trầm Khinh Trạch chỉ mặc trên mình một tấm áo ngắn tay bằng sợi bông mỏng, mồ hôi ẩm ướt dưới nền nhiệt độ cao, những giọt mồ hôi li ti chảy dọc xuống cổ, tấm áo dính trên lưng, để lộ ra hai khoảng xương cánh bướm nhấp nhô như đang tung cánh theo mỗi cử động của mình.
Ba người Trầm Khinh Trạch ở lì trong phòng luyện kim tròn một tuần, rèn hỏng vô số nguyên liệu sắt, cánh tay cầm búa vừa cứng vừa tê, khi thanh hiển thị cấp độ thông thạo của chuyên gia rèn đúc cấp trung tăng đến 100%, thăng lên thành chuyên gia rèn đúc cao cấp thì hệ thống cuối cùng mới đóng cho y cái nhãn dán ưu tú.Loại vũ khí có thể dùng để tham gia bình chọn trong giai đoạn thứ nhất vừa mới ra lò — đó là một cây rìu bằng thép, tạo hình đơn giản, chẳng khắc gì mấy so với cây rìu mà người dân thường dùng để đốn củi nơi đầu đường.
Nếu miễn cưỡng nói về sự khác biệt thì chắc là màu sắc ánh bạc lạnh như băng của cây rìu, sống rìu vừa dày vừa chắc chắn, lưỡi thì vừa mỏng vừa sắc bén.
Trầm Khinh Trạch vất vả lắm mới hoàn thành được tác phẩm tham dự của mình, còn đa số những chuyên gia rèn đúc khác đến đây tham gia hội nghị đã kết thúc thủ tục tham gia cuộc bình chọn trong giai đoạn thứ nhất rồi.
Trong thính phòng triễn lãm nguy nga lộng lẫy được bày biện đủ loại thần binh lợi khí rực rỡ, đao thương kiếm kích không thiếu một loại nào, ánh phản chiếu lạnh lẽo, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ để khiến người ta có một ảo giác như bị cắt phải.
Có thể chiếm được một vị trí trên đài triễn lãm, chẳng có thứ nào không phải là tác phẩm của chuyên gia rèn đúc nổi tiếng xa gần mà đến từ tam đại đế quốc cả.
Thanh niên trẻ còn chưa bước qua tuổi ba mươi như Trầm Khinh Trạch đây, ngay khoảnh khắc đầu tiên bước chân vào sảnh bình chọn đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của mọi người — từ lúc nào mà học việc cũng có được sự dũng cảm và tự tin mà dám tham gia vào một hội nghị cấp cao thế này?
Đương lúc y cầm chiếc hộp gỗ chứa cây rìu thép bên trong đưa cho hội nghị bầu chọn rèn đúc thần binh đại khí của thành Bích Không, các chuyên gia rèn cùng với các quý tộc tham dự cuộc bình chọn suýt thì bật cười thành tiếng ngay tại chỗ, một loại vũ khí quê mùa lỗ mãng như thế, ngược lại, lại vô cùng phù hợp với xuất thân từ nơi đất bắc của Trầm Khinh Trạch.
“Nhóc con, cậu nói để tạo ra cây rìu này, cậu chỉ mất có bảy ngày thôi?”
Một trang tử hán với chòm râu quai nón xoăn tít ha ha cười lớn, cổ áo của hắn in hình hoa văn con rắn, một cái huy hiệu bằng vàng phát sáng lấp lánh, bên trên được khắc ký hiệu của hiệp hội rèn đúc thành Bích Không.
Trầm Khinh Trạch bình tĩnh gật đầu.
Các chuyên gia rèn đúc của hiệp hội nhíu mày:
“Đây là Hội nghị rèn đúc thần binh lợi khí, không phải đại hội chặt cây, tôi nhắc cho cậu nhớ, không phải ai cũng có thể đến để chơi đùa. Một lát nữa phải tiến hành thử nghiệm kiểm tra trước mặt mọi người, nếu cậu sợ mất mặt thì bây giờ chạy đi vẫn còn kịp.”
Thấy Trầm Khinh Trạch không hề có dáng vẻ biết khó mà lui, người nọ lắc đầu, chỉ vào cây cột bằng sắt cực kỳ to, cao đến hai mét giữa trung tâm đại sảnh:
“Cây cột sắt đó được đúc thành từ loại sắt cứng nhất của thành Bích Không, từ phần chân đến phần đầu, nó được phân thành ba phần.”
“Cậu có thể tùy chọn một đoạn, dựa vào độ nông sâu nơi vũ khí của cậu để lại, chúng ta sẽ tiến hành phán xét.”
Hắn liếc nhìn sang cây rìu của Trầm Khinh Trạch một cái:
“Trông hình dáng bề ngoài thì ngược lại, vẫn rất sắc bén, chỉ không biết có phải là chỉ được cái mã ngoài hay không. Cây rìu này của cậu được phép chém ba lần.”
Trầm Khinh Trạch nhướng mày:
“Ba lần chém ư?”
Người nọ đánh giá Trầm Khinh Trạch trên dưới một lượt, dáng vẻ đối phương mặc một kiện áo bào tế trắng tinh, trông như một thiếu gia nhà quý tộc nhã nhặn, hắn bĩu môi:
“Nếu cậu không vung nổi cây rìu thì để cho hộ vệ của cậu giúp. Nếu một vết xước cũng chẳng để lại được thì cậu có thể tính đường quay về phủ được rồi.”
Trầm Khinh Trạch:
“Thế nếu chém hư luôn thì có phải bồi thường không?”
“Đương nhiên không cần bồi thường.”
Chuyên gia hiệp hội lộ ra sắc mặt nghi ngờ rằng thằng nhóc này chắc không phải cố ý muốn chém hỏng luôn cây rìu rồi lại bịp bợm nhằm đòi tiền đấy chứ?
Trầm Khinh Trạch gật gật đầu:
“Thế thì yên tâm rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: tôi sợ tôi chém một nhát búa, mấy người cũng xong luôn.