Xanh Lá - Chi Tử Đinh Hương - Chương 7: Trong Một Khoảnh Khắc, Tôi Nhận Ra Người Rất Đặc Biệt
- Trang Chủ
- Xanh Lá - Chi Tử Đinh Hương
- Chương 7: Trong Một Khoảnh Khắc, Tôi Nhận Ra Người Rất Đặc Biệt
Vào ngày lễ 20/11 trường THPT Hoàng Việt tổ chức một kì thi văn nghệ quy mô toàn trường, nói dễ hiểu hơn là tất cả các chi đoàn đều phải tham gia ít nhất một tiết mục. Đương nhiên 12a7 cũng vậy, chúng nó mất hai tuần để chọn ra tiết mục và người tham gia.
Chủ đề của năm nay là “chuyến tàu mùa hạ” nên rất khó để chọn được tiết mục mà không bị trùng với lớp khác. Con bé Thảo – lớp phó văn thể mĩ phụ trách việc chọn ra tiết mục và người tham gia, nó còn hùng dũng nói với cả lớp rằng: “Nhất định giựt giải nhất.”
Suy đi tính lại, để có thể tận dụng hết được nguồn tài nguyên trai xinh gái đẹp của 12a7 thì Thảo quyết định chọn tiết mục nhảy, đặc biệt ở đây là tỉ lệ nam nữ trong tiết mục này là 1:1. Có nghĩa, nó chú trọng việc xây dựng các couple nhằm hướng tới thông điệp tình yêu thanh xuân vườn trường. Ờ..nghe có vẻ hơi giống tiểu thuyết ngôn tình nhỉ?
Thời gian này Nhật Vy phải tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi Hóa Học của trường nên không thể bỏ thời gian ra đi tập được vì vậy cô đã ứng tuyển vị trí hậu trường để hỗ trợ mọi người. Đi cùng Nhật Vy là bạn Phan Đình Phong – lớp phó học tập trầm tính cũng vì tham gia đội tuyển Vật Lý nên cũng ra hậu trường nốt.
Nhật Vy khó khăn ôm ba lốc nước lọc trong người, vì là loại chai cao nên nó che luôn tầm nhìn phía trước của cô, chỉ có thể nhìn xéo để không đụng phải người khác.
“Mày làm gì mà bê lắm thế.” Phong trực tiếp bê lấy hai lốc nước trên tay Nhật Vy.
“Tao thấy chỉ có ba lốc nên bê một lần luôn, tao lười chạy đi chạy lại nhiều lần lắm.” Nhật Vy đáp.
“Lười cũng là một loại bệnh đấy.” Đình Phong cố ý bước chậm lại để Nhật Vy theo kịp.
Cô toe tóe cười, cố sải bước để theo kịp tiến độ người phía trước “Tụi nó tập sao rồi, sáng nay tao họp bí thư cô bảo ngày 19 sẽ duyệt và 20 công diễn sau đó là công bố giải.”
“Tao thấy không có vấn đề, Thảo chỉ đạo cũng khá tốt.”
Vì chỉ còn chưa tới năm ngày nữa là đến ngày duyệt tiết mục nên lớp đã xin phép để được sử dụng hội trường của trường để tập luyện trong ngày hôm nay. Ngày công diễn được tổ chức vào buổi tối, nhà trường sẽ dựng một sân khấu ngoài trời để học sinh và giáo viên có thể tự do hoạt động, đương nhiên sẽ có đội ngũ bảo vệ để kiểm soát học sinh.
Nhật Vy đặt lốc nước lên bàn sau đó xoay người lại vẫy tay về phía đội văn nghệ đang nghỉ ngơi trên sân khấu.
“Giờ tao mới để ý, lớp mình còn có một cặp học bá và học tỷ.” Một cậu bạn ngồi xổm lắc đầu nhìn về phía cô và Đình Phong.
Những lời này không hề cố ý mà rơi vào tai Hưng Vũ, cặp đồng tử màu lam lúc này mới chú ý mà lia sang phía của bạn “học tỷ” nào đó.
“Nè Hưng, mày thấy tao nói đúng không?” Cậu ta đến khoác vai Hưng Vũ, tay kia đưa lên như đang muốn họa ra bức tranh “Nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp đôi, người ta nói đây là gì nhỉ?..À, chính là gió tầng nào gặp mây tầng đó, người giỏi luôn đi chung với người giỏi.”
Nghe thế gương mặt Hưng Vũ liền đanh lại, nộ khí không hẹn mà dâng lên. Giỏi? Như thế nào mới gọi là giỏi? Sau đó là cảnh tượng Nhật Vy quay sang mỉm cười với Phan Đình Phong.
“Con gái thường thích mấy thằng học giỏi lắm hả?” Hưng Vũ hỏi.
“Xời! Đương nhiên, ở nhà tao có con em gái, nó nói mấy thằng học giỏi thường có tương lai ổn định hơn, tuy không giàu có nhưng ít nhất là có học thức và ngành nghề cụ thể, con nào mà không mê.”
Hưng Vũ chỉ đáp hai chữ “Vậy à.” nhẹ tênh, sau đó chọn một góc khuất tựa người vào hút thuốc. Dường như nó đang suy nghĩ gì đó nhưng một lúc lại nhìn điếu thuốc trong tay rồi đạp nát nó dưới chân.
Buổi tập diễn ra hầu như không có chút vấn đề nào, phải nói và mượt vô cùng. Từ người đến bài hát phải nói là nhức nách.
“Hôm nay mày không đi xe à?” Nhật Vy và Hưng Vũ đứng ở trạm xe buýt, bầu trời lúc này nặng trĩu có vẻ như là sắp có một trận mưa lớn.
“Không, hôm nay tao muốn đi xe buýt.”
Cô ngước lên nhìn Hưng Vũ “Mày đã đi xe buýt bao giờ chưa?”
Nó im lặng một lát rồi đáp: “Chưa.”
Ừ nhỉ, đại thiếu gia nhà ông trùm nhiên liệu nước Pháp thì làm gì có chuyện đi xe buýt.
“Thế sao không gọi bác Verney đến đón?”
“Không thích.”
Nhật Vy: “….” Ừ, mày giàu mày có quyền.
“Nhật Vy này.” Louis Hưng Vũ hạ thấp tông giọng.
“Hửm?”
“Mày..có thích trai học sinh giỏi không?”
Cô là lần đầu tiên thấy dáng vẻ dè dặt này của Hưng Vũ, không hiểu sao lại thấy không quen.
“Ừm…chắc là có..nhưng mà sao mày lại hỏi điều này?”
Hưng Vũ lia mắt sang nơi khác tránh đi ánh mắt Nhật Vy.
“Hỏi thử thôi.” Nói rồi nó quay lưng rời đi “Tao về trước đây.”
Nhật Vy dõi theo bóng lưng của chàng thiếu niên cao lớn kia. Cứ như câu trả lời lúc nãy đã làm nó thất vọng vậy. Trông có chút cô độc.
Lách tách…
Mưa rồi, nhưng mà Louis Hưng Vũ không có ô. Trong đầu Nhật Vy cứ không ngừng nghĩ về dáng vẻ lúc nãy của cậu.
Chuyến xe buýt cuối cùng cũng đến trạm. Nhật Vy cầm ô đứng trước cửa xe mà không lên. Cô đang do dự điều gì?
“Có lên không thế? Trời đang mưa, không nhanh lên là tắt đường đấy!” Bác tài xế bắt đầu phàn nàn. .
Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
Nhật Vy rũ mắt một lát rồi lại quyết định cuối người xin lỗi bác tài. Cô nhanh chóng rảo bước. Không biết bản thân rốt cuộc đang làm gì, Nhật Vy cứ như không phải là mình nữa, cô cứ bước sau đó thì chạy, chạy cho đến khi thấy được thứ cần thấy.
Louis Hưng Vũ de Valois.
Cậu đứng trơ trọi bên đường, đôi vai từ bao giờ đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, mái tóc lấm tấm nước kết lại theo từng lọn. Nhật Vy không nghĩ nhiều liền chạy đến dơ cao chiếc ô trong tay, vừa vặn che cho người đối diện.
Khoản cách bây giờ của cả hai phải nói là gần cũng không gần nhưng xa cũng không xa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy bóng dáng Nhật Vy ẩn hiện trong cặp đồng tử xanh lam trong veo kia. Cô thoáng chốc không tự chủ được mà bị hút vào đôi mắt ấy.
Hưng Vũ quả thật là ngạc nhiên vì sự xuất hiện này của Nhật Vy, cậu nghiên đầu nở nụ cười ma mị, tầm mắt khẽ hạ xuống. Hưng Vũ đưa tay cầm lấy chiếc ô từ tay Nhật Vy sau đó kéo cô đứng lại gần mình hơn.
“Muốn che cho người khác, trước hết đừng để bản thân bị ướt.”
Nhật Vy bây giờ mới để ý một bên vai của mình đã bị ướt. Hai tai bất giác đỏ lên, cô lia mắt sang hướng khác ấp úng giải trình: “Lúc nãy..tao để ý mày không có mang ô, trời lại bị mưa nên tao nghĩ mày sẽ bị ướt..”
“Bị mưa?” Hưng Vũ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, trong ánh mắt ánh lên tia trêu chọc.
“Đổ mưa, là đổ mưa được chưa?!” Nhật Vy phụng phịu sửa lại, tại nói nhanh quá nên mới sài lầm từ chứ bộ.
Hưng Vũ bật cười hành tiếng hai chiếc răng khểnh cùng với bộ nhá trắng tinh làm cậu có chút..dễ thương..ừ, là dễ thương đó!
“Thế lần sau Nhật Vy có mang ô tới cho tao nữa không?”
“Không.”
Cậu xị mặt: “Nhưng mà tao muốn Vy mang ô tới che cho tao như hôm nay, không chỉ một lần mà mỗi lần trời mưa đều như vậy.”
“Xi, nói như thể tao sẽ ở cạnh mày cả đời vậy.”
“Ừ, đúng là cả đời.”
○•○•○•○•○