Vương Triều Thướt Tha - Vưu Tứ Tỷ - Chương 18: Khổ hải oan khanh
“Đại nhân đừng nhìn nữa, tòa viện này sau khi xảy ra chuyện âm khí rất nặng.Ngài là thiên kim quý giá đừng để bị va chạm gì.”
Tinh Hà nghe xong chỉ cười mủm mỉm:
“Ta đến phá án nên không thể kiêng kị những cái kia. Nếu đã là nơi xảy ra chuyện, tại sao không niêm phong?“
Ma ma là một bà già lắm mồm, được dịp dôngdài kể lể:
“Vốn muốn niêm phong nhưng vướng cái là vụ án còn chưa tra rõràng. Huống hồ một chỗ lâu không có người ở, không có quỷ cũng sẽ gọi quỷ tới, nên chủ tử của chúng nô đã lệnh cho vài bà tử ở lại đây trông coi phòng ốc.”
Nàng à một tiếng dài, nhìn một cái nữa mớiđi tiếp:
“Dù sao cũng là nơi ô uế, người phải đến trông coi không thấy sợ sao?”
Ma ma cười nói:
“Chúng nô là hạng người nào, sao dám nói nửa câu! Chủ tử bảo gì thì làm nấy thôi ạ.”
Nàng gật đầu: “Cũng đúng. May là có nhị gia đến thăm nom, trong phủ cũng coi như không quạnh quẽ.”
Lúc này ma ma lại không thuận mồm nói theo,chỉ nhắc nhở nàng qua cửa nhớ cẩn thận bậu cửa, nhanh chóng dẫn nàng tới chỗ của công chúa. Tinh Hà ngước mắt nhìn, dù sao cũng là con gái nhà đế vương, dù đã tự lập môn hộ, đãi ngộ vẫn như cũ không hề thuyên giảm. Chính điện phủ công chúa và vương phủ giống nhau, đều cùng cấp với Ngân An điện, tính cả hậu viện dùng để sinh hoạt thường ngày cũng được xây mái cong, trên vòm cũng có loại tranh Hòa Tỷ lục sắc* cao cấp. Thời tiết rét lạnh âm u, vạn vật tiêu điều nhường này mà trong phủ công chúa vẫn tường đỏ ngói xanh rực rỡ dị thường.Lớn như ngói lưu ly trên đỉnh điện, nhỏ như đá khắc hình con ngỗng, không có chỗnào không được điêu khắc tỉ mỉ. Đại khái vì để thể hiện sự ưu nhã của côngchúa, hoặc cũng là để khi Cao nhị gia ghé thăm tránh đi tai mắt người khác, hành lang bên ngoài treo đầy màn đàn hương, từ đằng xa quan sát đều khó nhìn rõ bên trong có chuyện gì. Khó trách tên Thiên hộ kia đêm tối thăm dò phủ côngchúa, không phát hiện ra chuyện kiều diễm ” tiểu thúc nửa đêm an ủi tẩu tử cô quả„. Tinh Hà nhớ rõ lần trước đến đây không có vụ treo màn này, trời đông mà còn che che cái gì, không biết đạo lí càng che càng lộ ư? Lại đi thêm một lúc, đến trước mái hiên thì một nữ quan bước ra đón. Bà ta cuốn rèm, miệng cười thân thiện:
“Túc đại nhân đến rồi? Chủ nhân chúng nô đợi đã lâu, mời ngài mau vào!”
Việc Túc gia làm việc cho Giản quận vương hẳn Hạ Linh công chúa cũng biết, nên khi nàng tới cũng gọi là được chút đãi ngộ. Tinh Hà nói lời cảm tạ, leo lên bậc thang đi vào trong rèm, bên trong cũng không bởi vì thiếu ánh sáng mà lạnh lẽo âm u. Chỗ công chúa ở qua mùa đông được hun địa long, giường sưởi đốt đến ấm nóng, trong điện còn đặt lư hương, mùi hương kia được nhiệt lượng tăng thêm, mùi tỏa ra sayđắm lòng người. Tính tình phải thế nào thì mới thích kiểu hương khí mãnh liệt như vậy, ngửi qua một lúc thật choáng cả đầu. Tinh Hà nâng mắt, công chúa còn đang trang điểm, cũng không nhờ người khác mà tự mình chấm son lên ngón tay, nhẹ nhàng từng lớp từng lớp thoa cho đôi môi ửng sắc hồng. Đôi mắt xinh đẹp trong gương đồng liếc tới, Tinh Hà hành lễ: “Thỉnh an điện hạ.”
Công chúa có chất giọng mềm mại, thế nhưng lời ra đến miệng lại có ngữ điệu ỷ mạnh hiếp yếu.
“Túc đại nhân hôm nay lại rảnh rỗi đếnchỗ ta dạo chơi?”
Tinh Hà cười nói: “Thần vẫn là vì vụ án kia, lần trước đi Phượng Sồ cung thỉnh an Chiêu Nghi nương nương hi vọng thần nhanh chóng kết án. Thần nhẩm thấy thời gian cũng hòm hòm, tầm hai ngày nữa thôi, nên mạo muội đến làm phiền công chúa lần nữa.”
Hạ Linh công chúa vẫn đang trang điểm, chỗ này thoa thêm chút phấn, chỗ kia tô thêm tí son, chẳng buồn giả bộ cho giống như đang ở góa. Gương mặt kia phản chiếu trên tấm gương đồng màu hoàng lư vẫn ung dung không đổi:
“Kết án sớm đi mới tốt, chứ ấy phủ côngchúa của ta sắp thành trường đua ngựa rồi, đám người Khống Nhung Ti các ngươi cứra ra vào vào trông đẹp mắt lắm ấy nhỉ!”
Nói xong dừng lại, lại hỏi: “Túc đại nhân sắp sửa thăng lên cẩm y sử, vậy bất cứ vụ án vào liên quan đến tông nữ đều sẽ do ngươi quản?”
Tinh Hà khiêm tốn cúi đầu: “Đều nhờ cả vào Chiêu Nghi nương nương.”
Công chúa mỉm cười: “Ta thấy không hẳn vậy, ngươi vốn lanh lợi, chưa nói đến việc phải cử một người trong cung ra nhận chức vụ này, ta cũng cảm thấy Túc đại nhân là người thích hợp nhất. Đã nói sắp kết án, vậy ra Túc đại nhân đã có quyết định trong đầu rồi?”
Tinh Hà đáp: “Ý thần là tốt nhất chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Dù sao cũng liên quan đến thể diện Hoàng thất……Trong phủ nhiều người, chưa hẳn không có một điêu nô to gan ác độc nào đó nhân lúc chuẩn bị thức ăn lén hạ độc vào……”
Nàng vừa nói vừa để ý biểu cảm của Hạ Linh công chúa, thật bất ngờ, lại không thấy nàng ta có vẻ gì là trút được gánh nặng. Nàng ta chỉ gật đầu:
“Ngươi nói rất phải,thể diện hoàng gia quan trọng, trì hoãn kết án cũng không phải cách.”
Tinh Hà thưa vâng, nhìn người đứng hầu bên cạnh một chút: “Thần có hai câu muốn nói riêng với điện hạ, liệu người cóthể cho hạ nhân lui ra không ạ?”
Hạ Linh công chúa đóng hộp phấn, tiếng sứ chạm vào nhau giòn tan. Nàng ta khẽ nâng cánh tay phất phất, người hầu trái phải lĩnh mệnh lui ra ngoài. Lúc này nàng ta mới xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía nàng:
“Túc đại nhân có chuyện gì không ngại nói thẳng.”
Tinh Hà cũng muốn đi thẳng vào vấn đề:
“Nơi này chỉ có điện hạ và thần, không cần phải nói vòng vo, có phải trước khi phò mã gặp chuyện đã có tranh chấp với điện hạ?”
Hạ Linh công chúa nghĩ nghĩ: “Ngươi hỏilần nào? Chúng ta không phải chỉ cãi nhau lần một lần hai, nhiều quá ta nhớ không nổi.”
“Lần mà phò mã muốn hành phòng cùng điện hạ, nhưng ngài lại dán đầy trong phòng ngủ tên húy của cha mẹ phò mã?”
Ngay trước bức tường dán đầy tên cha mẹ mà còn làm được chuyện đó thì đúng chẳng bằng heo chó, đứng ở vị trí của phò mã chắc chắn vừa thẹn vừa hận. Hạ Linh công chúa sửng sốt một chút, có lẽ không ngờ chuyện trong phòng của mình còn bị Khống Nhung Ti điều tra ra. TinhHà còn cho là nàng ta sẽ cau mày, không ngờ nàng ta lại cười phá lên:
“Túc đại nhân rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Chẳng lẽ nghi ngờ ta hạ độc hại phò mã? Nếu ngươi muốn giết người thì có để hắn chết trong phủ mình không? Bên ngoài trời đất rộng lớn có bao nhiêu cái cống rãnh có thể chôn mười, chôn trăm người, cần gì phải để hắn làm ô uế chỗ của ta.”
Muốn động thủ, đương nhiên nàng ta sẽ không tự mình ra tay, dù sao Tinh Hà đến lần này cũng chỉ để hỏi qua loa, sau có gì còn dễ thoái thác. Nàng hơi gật đầu:
“Gần tết rồi, Hình bộ và Đô Sát viện đều phải tổng kết lại các vụ việc, giao cho mười hai phòng ban hành lang Tây Nam Thừa Thiên môn phúc thẩm. Theo thường lệ các vụ án của Khống Nhung ti cũng phải được thông qua, nhưng bởi vì vụ án liên quan đến phủ công chúa nên thần sẽ tận lực hòa giải, mời mấy vị chủ bút tổ chức một buổi xét xử kín. Chỉ cần phạm nhân nhận tội, chuyện sau đó sẽ càng dễ giải quyết.”
Công chúa nom rất hài lòng: “Đây là sở trường của Khống Nhung ti các ngươi, có ngươi ở đó bản công chúa rất yên tâm.”
Chỉ là một vị phò mã bỏ mạng, có liên quan đến phủ công chúa hay không đều không làm ảnh hưởng đến tâm tình của nàng ta. Tinh Hà mỉm cười xác nhận, trong lòng chỉ cảm thấy bi ai, vợ chồng bất hoà đến cuối lại thành kẻ sống người chết, lòng người vốn chẳng thể sưởi ấm được cái lạnh trên đờinày.
Nàng hơi do dự một chút, vẫn hỏi: “Lúc thần và các Thiên hộ dưới trướng ở ngoài cửa chờ có gặp Cao thiếu khanh đira, không biết……”
Lời này thật sự là không tiện hỏi, nhưng vì để tiện cho việc sau này, vẫn không thể không chọc vào vấn đề kín kia. Hạ Linh công chúa lại không trực tiếp trả lời, nàng ta dựa vào bàn trang điểm cười như không cười: “Ta cũng nghe đượcmột tin đồn, nói Túc đại nhân là người duy nhất trong mắt Thái Tử, Thái Tử giangưỡng mộ Túc đại nhân lắm đây.”
Tinh Hà vội thưa: “Thần là cấm luyến*của Thái tử, trước giờ vốn đã không minh bạch, không thể coi là tin đồn……”
*Cấm luyến: miếng thịt cấm:ý chỉ đồ vật thuộc sở hữu của bậc bề trên không được phép động vào. Do tích đời Tấn Nguyên Đế khan hiếm thức ăn, thịt heo là món quý, chỉ để vua ăn, cấm không ai khác được ăn. Vì thế nên sự vật gì đáng quý gọi là “cấm luyến”. Vua Hiếu Vũ kén rể cho Tấn Lăng công chúa, để ý đến Tạ Côn. Chưa bao lâu, Viên Tùng cũng muốn gả con gái cho Tạ Côn, nên Vương Tuân mới bảo Viên Tùng rằng: “Anh đừng có mòvào miếng thịt cấm ấy”.
Hạ Linh công chúa không nghĩ tới nàng sẽ đánh trả một quân, nhất thời mở to hai mắt nhìn. Còn chưa kịp nói gì thêm, chợt phát hiện có một thân ảnh đứng dựa vào cửa, bên ngoài đứng một hàng bà tử ma ma, vì không dám hồi bẩm mà rụt cổ cả đám, tay giấu trong ống áo còn mặt mũi lộ vẻ bồn chồn. Công chúa cùng Tinh Hà đều giật mình, công chúa đỏ mặt đứng lên cười làm lành: “Nhị ca sao lại tới đây?”
Thái tử gia ậm ừ: “Ta tới thăm muội,gần đây không thấy muội vào cung, không biết muội sức khỏe thế nào. Lại thêmTúc đại nhân lần đầu một mình tra án, ta sợ nàng ấy đường đột phải nhìn thấy mới yên lòng.”
Lời này…… Nửa câu đầu là giả bộ, nửa câu sau mới là mục đích thật sự của chuyến đi này. Công chúa cười thầm, Tinh Hà lại như bị sét đánh, thầm nghĩ hiện tại hắn ở đây là có ý gì? Nàng sắp sửa xử lí xong rồi, hắn sợ Hạ Linh công chúa không hiểu lầm Túc gia phản chiến, cố ý đến đổ thêm dầu ư?
“Chủ tử……”
Thái tử nhìn nàng một cái: “ Cấm luyến không có tư cách nói chuyện.”
Nàng không thể không nuốt ngược trở lại, lại một lần nữa bị túm lấy bím tóc, vì sao hắn cứ lựa lúc nàng đang oai phong thì đến tạt một gáo nước lạnh vậy.
Tất nhiên chuyện phía sau không đến lượt nàng xen miệng, nàng thành thành thật thật đứng sang bên cạnh, nhìn Thái tử và công chúa hoá trang lên sân khấu trình diễn tiết mục huynh muội tình thâm. Dù không phải cùng mẹ nhưng dẫu sao cũng cùng cha, Thái tử lại chẳng thân quen lắm với đối phương nên chỉ có thể bảo trì hình tượng cao khiết. Hắn dặn dò côngchúa:
“Chuyện cũng đã rồi, đừng ôm mãitrong lòng không buông. Cũng đừng nghe tên khốn nào nói lời mê sảng, nói trênngười có áo đại tang không thể vào cung, Đông cung lúc nào cũng mở cửa chào đónmuội ghé chơi, ca ca đây không ghét bỏ muội.”
Hạ Linh công chúa nghe xong dáng vẻ vô cùng cảm động: “Đa tạ nhị ca, không dối gạt huynh, gần đây cuộc sống của muội đúng chẳng còn gì vui thú nữa, người bên ngoài chỉ trỏ, nhà mẹ đẻ lại về không được, cứ như thế có lẽ muội sẽ bị ép đến điên lên mất.”
Thái tử lại thêm một hồi khuyên nhủ, hoàng huynh hư tình giả ý, hoàng muội gạt lệ bán thảm. Tinh Hà cảm thấy nhìn bọn hắn diễn trò còn không bằng ngắm chiếc đồng hồ tây dương trên bàn kia, bên trong mặt thủy tinh chạm khắc hai con chim sóng vai đậu trên cành cây bằng vàng, trông đến là ân ái.
Thật ra thái tử cũng không có hứng cùng cô em gái không thân thiết này đàm thoại việc nhà, ngươi tới ta đi vài câu, côngchúa bắt đầu không kiên nhẫn còn hắn cũng chẳng muốn ngồi thêm. Hắn vỗ vỗ đầu gối,đứng lên nói:
“Được rồi, cũng tới một lúc lâu, phải về thôi. Muội phải tự lo cho bản thân, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Hạ Linh công chúa đứng lên đưa tiễn: “Khó được một lần ca ca ghé thăm, hay là ngồi thêm một lát.”
Thái tử từ chối ngay: “Chiều nay ta còn có việc, không rảnh.”
Vừa đi ra vừa liếc Tinh Hà: “Việc còn chưa xong? Không biết đi theo hầu hạ?”
Tinh Hà trong lòng đau khổ, cụp mắt hành lễ với Hạ Linh công chúa: “Thần quấy rầy điện hạ rồi, thần xin cáo lui.”
Công chúa khẽ vuốt cằm, nhìn nàng đi theo lưng Thái tử ra khỏi cửa, quay lại cười: “Người như vậy mà trước mặt thái tử lại như chuột thấy mèo.”
Bên kia thái tử đi rất nhanh, Tinh Hà không thể không nhấc chân chạy theo cho kịp. Một đường không ai nói chuyện, ra khỏi phủ công chúa, những Thiên hộ hay Đông xưởng gì kia đều không lọt vào mắt,ngược lại là Lâu Việt Đình đang đứng trong con hẻm đối diện.
Đường đường thái tử, không cần bắt chuyện, chỉ cần đủng đỉnh đứng ở đấy tự khắc có người đến trước mặt quỳ vấn an. Quả nhiên người trong bóng tối biết khôngthể tránh, tiến lên quét tay áo hành lễ, Thái tử phất tay, giọng nói lại rất ôn hòa:
“Lâu tướng quân sao cũng ở đây?”
Lâu Việt Đình tính không kiêu ngạo không xiểm nịnh, cũng không tận lực lấp liếm, rất thành thật hồi bẩm:
“Thần được phó sứ Xu Mật Viện nhờ vả,phủ công chúa dù sao không phải nơi bình thường, lo lắng Túc đạinhân không thể toàn thân trở ra nên đặc biệt ở bên ngoài chờ côấy.”
Thái tử ý vị thâm trường gật đầu: “Túc Tinh Hải cũng vì muội muội mình mà lao tâm, vừa lúc cô cũng vậy nên hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của hắn.”
Tất cả mọi người ở đó đều tự ngẫm lại hàm ý trong lời Thái tử, cái câu “Cô cũng vậy” rốt cuộc là nói đến bản thân hắn cũng là một người huynh trưởng lo lắng cho Hạ Linh công chúa, vẫn là giống như Túc Tinh Hải, quan tâm muội muội của Túc Tinh Hải đây?
Tinh Hà cúi đầu không nói một lời, chắc chỉ có nàng mới đọc hiểu được tâm tình thái tử lúc này. Đến xưng “Cô”cũng nói ra rồi, nếu như nàng không đoán sai, người chủ nhân này đang suy tính mọi cách làm sao ở trước mặt Lâu Việt Đình bôi đen nàng. Trong thâm tâm cảm thấy bất ổn:
“Chủ tử, không phải ngài còn có hẹn sao, thần đưa ngài hồi cung nhé.”
Thái tử lộ ra một nụ cười hàm súc: “Vẫn sớm mà, ngươi vội cái gì! Muốn nói gì đêm nay về nói không muộn.”