Vương Triều Thướt Tha - Vưu Tứ Tỷ - Chương 17: Vương tôn kiêu mã
Kim ngô hữu vệ chỉ đi qua tùy tiện khai mấy câu làm chứng là xong. Khống Nhung Ti đang phá vụ trọng án tham ô nên trên dưới bận tối mắt tối mũi. Tinh Hà được lúc rảnh rỗi rút văn kiện về vụ án phủ công chúa ra đọc lại, phải làm gì để chấm dứt vụ án này, trong đầu nàng đã sớm có kế hoạch.
Nàng ở lại nha môn tới khuya mới về Đông cung, trong cung vốn từ lâu đã có quy củ, đến giờ Tuất tất cả các cổng đều phải khóa nhưng vì còn đợi nàng về nên lưu lại một cái cổng mở, sai mấy hộ quân đến canh chừng. Dưới ánh đuốc mờ ảo, một chiếc kiệu quan chậm rãi đi tới, khi rèm kiệu mở ra, một vạt áo gấm trải xuống mặt đất. Hộ quân bước lên phía trước hành lễ: “Thỉnh an Túc đại nhân.”
Nàng ừm một tiếng, vuốt mép tóc tiến vào Huyền Đức môn.
Thật sự mệt mỏi, không chỉ thể lực, ngẫm nghĩ đầu óc cũng kiệt sức. Nhìn canh giờ thấy đã qua giờ Hợi, bên Lệ Chính Điện chắc đã ngủ rồi, nghĩ thầm không cần đến hầu hạ! Nàng đã bàn với Đức Toàn trước đó rằng từ nay về sau chuyện phân công trực đêm sẽ do hắn lo liệu. Nàng ấy à, trong cung ngoài cung bận đến chân không chạm đất, nếu thái tử gia có thể hạ lệnh tước bỏ tước hiệu của nàng và cái chức nữ thượng thư kia đi thì hay quá. Nàng hiện tại thật sự là thân kiêm nhiều chức, việc vặt vãnh ở Đông cung luôn cần nàng quán xuyến, nha môn lại có vụ án phải tra, trong mắt người ngoài nàng còn mang chức trách sinh hạ hoàng tôn….. Chậc, thật sự là gánh nặng ngàn cân đặt trên vai.
Lan Sơ còn chưa ngủ, đang nghiêng người dưới đèn thêu đế giày. Thấy nàng đi vào cửa, lập tức ném kim khâu vội vàng ôm thùng gỗ đi nấu nước.
“Sao ngài tối ngày về trễ thế?” _Quay đầu lại hỏi: “Đại nhân dùng cơm chưa? Trên bàn có dưa chua, có nồi cháo gà vẫn đặt trên bếp, tôi dọn lên cho đại nhân nhé?”
Nàng lắc đầu: “Ăn rồi mới về.”
Diệp Cận Xuận hầu hạ xem như tận tâm tận lực, sợ nàng ăn không quen rau dưa trong nha môn, cố ý chạy ra ngoài mua đồ ăn ôm trong ngực mang về. Nàng là nữ quan kim tôn ngọc quý, sao có thể so với đám đàn ông thô bỉ cẩu thả kia được.
Nàng xoa xoa mi tâm, nhức đầu quá, mắt cũng không mở ra được, nói với Lan Sơ: “Cô để việc đó, đi về đi.”
Lan sơ nghe xong nhanh chóng rút khăn tay lau qua mặt nàng hai lần. Đặt chậu gỗ xuống bậc để chân trước giường, cởi giày tất rồi nhúng chân nàng vào chậu, nhẹ nhàng xoa bóp: “Ngâm chân chút ngủ mới ngon.”
Nàng mặc nàng ta sắp xếp, mơ mơ màng màng ngả người về phía sau: “Chủ tử gia hôm nay dùng thiện ổn chứ?”
Lan sơ đáp tốt, “Một bát cháo ngọc mễ tảm, nửa miếng bánh hoa quế chưng đường, ngài cứ yên tâm đi.”
Thấy nàng không đáp, Lan Sơ ngẩng lên thấy nàng đã ngủ từ lúc nào, bận bịu thu thập thỏa đáng nhét người vào trong chăn mới rón rén lui ra ngoài, đóng cửa.
Một đêm gió mạnh, thổi vào lớp giấy dán cửa sổ phập phùng, làm người ta trong lúc ngủ cũng nơm nớp lo sợ. Tinh Hà ngủ không ngon, cả đêm mơ ác mộng. Buổi sáng thức dậy đầu óc quay cuồng, tự nhiên nghĩ lại hình như Thái tử có ghé qua. Nàng nhớ kỹ mình ngủ không bao lâu thì chợt tỉnh giấc, một khuôn mặt lấp ló trước mặt nàng. Khi đó mí mắt nặng đến không nhấc lên nổi, kể cả có phải mất đầu cũng thây kệ. Sau đó nàng xoay người lại ngủ tiếp, sáng tỉnh dậy ngẫm lại có cảm giác y như thật.
Nàng ngồi lại đầu giường gần lò sưởi cho tỉnh ngủ, ngồi một lúc lâu thì cửa bị đập mạnh như đất rung núi chuyển, Lan Sơ ở bên ngoài đập uỳnh uỳnh vào ván cửa: “Đại nhân ơi, mặt trời mọc cao hơn sào rồi.”
Nàng mang giày xuống giường, đẩy chiếc ghế đẩu chắn cửa ra, bụng nghĩ nha đầu này cũng có tâm phết, biết chắn cửa giúp nàng. Lan Sơ xách hộp cơm tiến đến, lầm bầm trong miệng: “Ngài nửa đêm còn dậy chặn cửa à? Hóa ra là bị gió thổi lạnh đến tỉnh, có bị cảm lạnh không ạ?”
Nàng nói không có, “Ta không hề xuống giường.”
Lan Sơ kêu á một tiếng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Không cần nói, cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng xấu hổ quay người rửa mặt trang điểm, thay quan bào cài noãn mão, nói với Lan Sơ một tiếng rồi vội rời khỏi Mệnh phụ viện.
Hôm nay dậy muộn, đợi nàng tới Khống nhung ti thì Nam Ngọc Thư đã mang theo đám Thiên hộ thủ hạ ra ngoài làm việc. Mấy người Từ Hành Chi đứng dưới mái hiên, buồn chán ngán ngẩm tròng tay áo vào nhau phơi nắng. Đừng thấy ánh mặt trời nhạt, chiếu lên trên người thế mà vẫn thấy ấm áp. Đang lúc ba hoa khoác lác, thấy nàng đến vội ngậm miệng đứng nghiêm ôm đao chào hỏi: “Chúng thuộc hạ tối hôm qua bò lên trên đầu tường phủ công chúa đầu tường nhìn một lần, đám thị tì ma ma của công chúa đều chuyển đến nhị môn trực, sợ rằng có chuyện ma quỷ nên đến bầu bạn với Hạ Linh công chúa.”
Nàng nghe xong nhếch miệng cười, “Dám giết người, còn sợ quỷ lấy mạng?” Nói xong giơ cánh tay ngọc, cao giọng hô: “Tập hợp, cùng ta đi một chuyến.”
Chúng Thiên hộ theo nàng rời khỏi nha môn, hùng hổ phô trương thành một trận thế lớn. Dưới bậc thang có người đang đứng chờ, nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, ánh nắng đầu đông chiếu một tầng ánh sáng vàng lên khuôn mặt hắn, dáng người cao lớn, vòng eo được thắt chặt bằng thắt lưng hiển hiện qua từng nhịp bước, chiếc áo khoác bằng vải sa tanh màu lông quạ càng toát lên vẻ đẹp trai và lịch lãm.
Tinh Hà thấy hắn không nhịn được mỉm cười, “Huynh đến thật đấy?”
Hắn khẽ gật đầu, “Đây là vụ án đầu tiên trong tay muội, Hải ca cũng không yên lòng, bảo ta tới xem một chút.”
Nàng nói được, “Chỉ là lúc muội làm việc không tiện để huynh bên cạnh.”
Hắn nói: ” Không sao, ta ở hẻm đối diện phủ công chúa chờ muội, có chuyện gì không ổn ta sẽ xông vào ngay.”
Hai người nói chuyện nhỏ giọng, mấy vị Thiên hộ bên cạnh không hiểu chút gì, trong lòng suy nghĩ Túc đại nhân không phải có quan hệ gì gì kia với Thái tử sao, nếu như vậy mà còn công khai thân thiết với người đàn ông khác thì khó coi quá! Nhưng mà nói đi nói lại, việc tư của cấp trên đâu đến lượt nhà ngươi xen mồm? Mọi người sờ sờ mũi, Túc đại nhân bây giờ có tại vị hay không có ảnh hưởng lớn đến bọn hắn. Nếu Thái tử trong cơn tức giận biếm chức nàng, đến lúc đó bọn hắn ở lại Khống Nhung Ti há chẳng phải càng gian nan?
Cũng may Diệp Cận Xuân có ánh mắt, hắn để cho người nhấc kiệu đến đây, cung kính cong eo: “Đại nhân lên kiệu đi, phủ công chúa ở phố gốm, đi tới đó còn mất một đoạn đường đấy ạ.”
Nàng lại nói không cần, gọi người dẫn ngựa đến. Kim Từ thấy thế tiến lên, quỳ một chân, chống hai tay xuống đất, cô nương gia không nặng bao nhiêu, nhẹ nhàng nâng lên một chút nàng đã an ổn ngồi trên lưng ngựa. Nàng ghìm chặt dây cương nhìn về nơi xa phía trước, tuyết đọng trên đường sớm đã được người trông coi trong thành dọn sạch, chỉ còn lưu lại giữa khe hở của những viên gạch xanh, bởi vì xe cộ đi qua đi lại nên đã có chút lầy lội.
Nàng kéo dây cương, con tuấn mã cao lớn, giáp trụ leng keng, một đoàn người mũ đen xếp hàng đi theo sau, bách tính đi trên đường thấy thế như gặp phái sát thần cuống quít né tránh sang hai bên. Nếu không lên đến vị trí này của nàng thì sẽ không bao giờ biết được cảm giác vinh quang này là gì. Đây là quyền lực mang lại cho con người niềm tin, gấp ngàn lần tiền bạc, cô không ngờ mình lại thích thú cảm giác này đến vậy.
Chỉ là Khống Nhung Ti có phong quang đến đâu, phủ Hạ Linh công chúa cũng không xem ra gì. Người gác cổng thò mặt ra khỏi cánh cổng lớn nhìn nhìn, ngó lên ngó xuống. Biết lai lịch bọn họ nhưng vẫn bảo họ đợi bên ngoài, phải vào trong xin chỉ thị của công chúa.
Thế mà kéo dài non nửa canh giờ, không hề mời bọn họ vào trong cổng đợi mà cứ để họ đứng thành hàng ngoài đường cái.
Giang Thành Tử dựa vào chân tường mà ngửa đầu nhìn, túm vai Kim Từ: “Ngươi đoán xem ta không cần mượn lực có thể nhảy một phát qua hay không?”
Kim Từ cười nhạo: “Ban ngày ban mặt ngươi nhảy cho ta xem cái. Công chúa không rút ruột ngươi ra ta sẽ theo họ nhà ngươi.”
Tinh Hà ngược lại không cảm thấy thời gian đợi quá gian nan, hôm nay đến cũng là làm theo thông lệ, cứ cho là công chúa không gặp, nên làm cái gì thì làm cái đó. Nhiều năm như vậy, hiếm có thời gian xuất cung phơi nắng, lại còn được nói chuyện với Lâu Việt Đình, kể về những điều thú vị thời thơ ấu của họ, khi nhắc đến những năm tháng đã qua, dường như đã ngăn cách bởi núi non sông biển.
“Năm năm nữa.”Nàng mím môi cười một tiếng, “Năm năm sau muội có thể vứt quách cái chức nữ thượng thư này rồi.”
Hắn nhìn nàng một cái, trong lời nói có chút do dự: “Thái tử có thể để muội xuất cung ư?”
Nàng khẽ run lên, biết lời đồn sai lệch. Nếu người khác tò mò về chuyện này nàng sẽ lười phản ứng, nhưng đấy là Việt Đình, nàng cảm thấy nên giải thích gì đó.
“Muội và Thái tử……”__Mới nói một nửa, bỗng thấy cổng phủ phía trước có động tĩnh, một thiếu niên tuấn tú cả người toát nên cảm giác ăn chơi nâng lồng chim thong thả khoan thai đi ra, sau khi được gia nô bên cạnh ghé tai mới liếc mắt nhìn về phía này.
Huynh đệ của Phò mã gia, tiểu thúc của Hạ Linh công chúa, lúc vụ án phò mã chết bất đắc kì tử mới lộ ra nàng có gặp qua hắn. Người này cho nàng ấn tượng rất không tốt, càn rỡ kiêu ngạo đến mức không ai ưa, trên triều cũng đắc tội không ít quan chức.
Quả nhiên lúc này vẫn tỏ thái độ trước sau không nể mặt, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, Cao nhị gia ngẩng đầu mà bước, tiếp tục ôm chim của hắn rời đi. Tinh Hà liếc mắt nhìn Từ Hành Chi ra hiệu, để hắn dẫn người lặng lẽ theo dõi, Lâu Việt Đình hiểu ý nàng, trách nhiệm rất có thể phải đổ lên người tiểu thúc tử này —— Thúc tẩu thông dâm, mưu hại phò mã, tội danh này cũng thật khó nghe. Tả Chiêu Nghi không biết dạy con, đừng nói làm hoàng hậu, có thể giữ được vị trí này đã là tốt lắm rồi.
Người ngoài cuộc có lẽ nhìn không rõ, Túc gia và Giản quận vương phủ có nhiều lui tới, cớ sao lại đâm đao vào nhau ngay lúc quan trọng? Bởi vì Túc gia cần một cơ hội trở lại lập trường “trung chính”. Hoắc Thanh Loan thế lực quá thịnh, gần đây người ủng hộ càng ngày càng nhiều, nhìn dáng vẻ của Hoàng đế chỉ sợ không kiên trì được bao lâu. Nếu thật để Tả Chiêu Nghi toại nguyện, về sau muốn kiểm soát mẹ con hắn sẽ ngày càng khó. Liên quan tới thời cuộc, Túc gia vẫn rất thấu tỏ, thà rằng nâng đỡ Mẫn quận vương người có nhà ngoại yếu ớt đơn bạc, cũng không thể thành toàn cho vị Giản quận vương qua sông đoạn cầu kia. Chớ nói gì tình nghĩa huynh đệ, đại thống, hoàng vị mới là điều quan trọng. Trước cha anh nàng sẽ đầu quân cho Mẫn quận vương, nàng bên này đè ép danh tiếng của Giản quận vương, một mặt vừa có thể lấy lòng Thái tử, mặt khác tiếp tục duy trì thế cân bằng giữa các hoàng tử. Khi thời cơ chưa chín muồi, cân bằng là giải pháp lâu dài, nếu không cảnh tượng qua cầu rút ván sẽ không còn xa.
“Đôi chị dâu em chồng này cũng không thèm giấu giếm gì nhỉ.”Giang Thành Tử nhìn bóng lưng của Cao nhị gia cảm khái không thôi: ” Thi cốt Cao phò mã còn chưa lạnh, đã bị huynh đệ mình cạy góc tường, lúc này hẳn đang ngồi trên bàn thờ khóc lóc!”
Cao phò mã khóc hay không chẳng ai biết, người gác cổng đến tận lúc này mới ra ngoài truyền lời, nói mời Túc đại nhân đi vào nói chuyện. Mấy vị Thiên hộ muốn đi theo lại bị người gác cổng ngăn cản, miệng cười nhưng trong lòng không cười nói: “Điện hạ chỉ mời một mình Cẩm y sử Túc đại nhân đi vào, các vị Thiên hộ chờ bên ngoài đi.”
Khống Nhung Ti hay tới cửa, bình thường công chúa đều cảm thấy phiền phức không chịu nổi, hôm nay có thể gặp đơn thuần là niềm vui ngoài ý muốn. Tinh Hà bảo bọn hắn an tâm đừng vội, ném roi ngựa cho Giang Thành tử, còn mình theo ma ma dẫn đường bước vào trong. Phủ đệ này nàng đã tới mấy lần, lúc đi ngang qua tiểu viện nơi phò mã bị hại thì đưa mắt nhìn, công chúa và phò mã không ở chung nhưng chỗ ở của cả hai cũng không cách nhau quá xa, không tới mức như nước với lửa. Kỳ thật để nói ai là hung thủ, lúc này ngẫm lại có thể cũng không giống như bên ngoài nhìn vào. Tựa như cha nàng nói trong cuộc chiến đảng tranh này phò mã lại thể hiện thái độ quá sớm, có thể là vì lấy lòng công chúa thích, hắn xem như đối với Giản quận vương ủng hộ đến là tận hết sức lực.
Người không biết cách dung hợp, khó tránh khỏi chết sớm. Tinh Hà đứng trước cổng tròn nhìn ra xa, nhìn tổ chim lớn trên ngọn ngô đồng trong nội viện, thì ra không chỉ Phượng Hoàng mới thích đậu trên cây ngô đồng, những con quạ già cũng thích.