Vương Triều Thướt Tha - Vưu Tứ Tỷ - Chương 14: Bè bạn ngông cuồng
Nếu nói trên đời này có ai đó chờ đợi nàng thì người này nhất định chính là Lâu Việt Đình. Nhà họ Lâu và nhà họ Túc là thế giao, truy ngược lên thì đã qua lại từ đời cụ cố tổ. Năm Cảnh Thái thứ ba hai cụ là Trạng Nguyên hai bảng văn, võ, sau lại cùng vào triều làm quan, một văn một võ tán tương triều chính, lúc thân thiết nhất thậm chí còn ăn chung uống chung, gần như thành tình nghĩa anh em sống chết, “dù ngươi có hạ độc trong đồ ăn thức uống của ta, ta cũng không hận ngươi”.
Kinh quan tịch mịch, trên con đường làm quan việc vặt vãnh quá nhiều, được một tri kỷ như vậy thật không dễ dàng. Tòa nhà Túc gia cách Lâu gia khá xa, dù cùng ở phía tây thành nhưng muốn qua lại cũng phải đi mất vài con phố. Sau đó cụ cố tổ Túc gia vỗ đùi, dứt khoát mua đứt tòa nhà bên cạnh Lâu gia, sửa sang xong còn đặc biệt để lại một cách ngách nhỏ thông giữa hai nhà, cho gia quyến hai bên thuận tiện gặp gỡ.
Cứ vậy sau bảy mươi năm tòa nhà vẫn sừng sững ở đó, Túc gia và Lâu gia mấy đời này vẫn còn qua lại rất gần. Trước năm sáu tuổi Tinh Hà được gửi nuôi ở miền nam, sau đó mới được đón về Bắc Kinh. Ở cái tuổi đó đúng là lúc vò đầu bứt tai tìm bạn. Túc gia chỉ có hai anh em, Túc Tinh Hải lớn hơn Tinh Hà những mười tuổi, không chơi được nhau. So với dáng vẻ người lớn của Tinh Hải, vẫn là Lâu Việt Đình mười ba tuổi hợp ý nàng, vì thế gần như ngày nào nàng cũng chạy qua con ngách sang bên kia chơi, Lâu Việt Đình tuy không thèm cùng nàng chơi mấy trò ấu trĩ, tỷ như “Con kiến leo cây”, nhưng ngại mặt mũi người lớn nên vẫn miễn cưỡng ứng phó với nàng.
Ngày thơ bé ấy nào đã phân biệt được đâu là đối phó, đâu là thích? Tinh Hà coi hắn thành bạn tri kỉ, cứ quanh quẩn theo chân đến tận năm lên mười hai. Đầu xuân năm ấy trong cung tuyển tú, nàng mới phải luyến lưu tách khỏi Lâu Việt Đình, còn hẹn đợi nàng ra cung sẽ đến gặp hắn uống rượu.
Kết quả mười năm như gió thoảng, mười năm biến con bé tóc hoe hoe vàng trở thành một cô gái thành thục xinh tươi, thiếu niên kia cũng lớn lên trở thành một viên võ tướng. Đêm tuyết lớn ấy tình cờ gặp lại ngoài cửa nha môn, phải chăng đã khiến lòng người rung động bồi hồi? Thái Tử nghĩ nghĩ đến ê cả răng, hắn cũng biết tình cảm thanh mai trúc mã là khó quên nhất. Nhưng không biết sau ngần ấy năm hình ảnh của Lâu Việt Đình còn đọng lại trong lòng nàng bao nhiêu. Lấy tính tình người đi trà lạnh này của nàng, nếu không thường xuyên gặp mặt sợ cũng nhạt như mây khói!. ?rờ ?? tr?? h??ề? trù? # tr? ?tr??e?.v? #
Nào biết nàng trả lời rất trung thực:
“Thần chơi với huynh ấy từ bé đến lớn, khi đó trong ngõ không có đứa trẻ nào trạc tuổi thần, chỉ có huynh ấy tình nguyện dắt thần đi chơi. Huynh ấy chính là bạn thơ ấu của thần.”
Chỉ là mấy ngữ như “Môi cười rạng rỡ, mừng vui tột độ” có hơi lố, ve vãn tán tỉnh gì đó càng vớ vẩn. Nàng nhấc mí mắt nhìn Thái Tử, trên mặt hắn lại tỏ vẻ khinh thường: “Có sáu năm mà cũng tính là bạn thơ ấu? Thế mười năm nay tính là gì?”
Nếu muốn so sánh, đúng là có chỗ khiến hắn bực mình. Ngày đó hắn kim tôn ngọc quý như thế mà đồng ý gọi nàng là bạn bè, kết quả nàng lại nói không, thân phận chủ tử, nô tài phân chia đến là rạch ròi. Chẳng lẽ chỉ có thời gian mười mấy tuổi choai choai cùng nhau đào con kiến mới xem như bằng hữu, mười năm sau này dù nhìn mặt nhau mỗi ngày nhưng cũng không thể coi là bạn? Như vậy xem ra chỉ có chính bản thân hắn là có tình có nghĩa. Trong lòng Thái tử Tinh Hà chính xác là một cộng sự thân thiết, liền tính hắn có đôi khi giả vờ giả vịt với nàng, nhưng trước nay đều không tính là hà khắc.
Nhưng mà Tinh Hà tự có một cái cân trong lòng, mười năm nay sớm chiều gặp gỡ quá đủ để hai người trở thành tâm giao như hai vị cụ cố tổ nhà Lâu-Túc kia, nhưng đó chỉ xảy ra khi hai bên có cùng địa vị. Nếu thân phận khác biệt, đến viên gạch giẫm dưới chân còn khác nhau, đừng nói mười năm, có là hai, ba mươi năm điều ấy cũng không thể thay đổi, trừ khi đất trời đảo lộn.
Nàng khẽ nhấp môi:
“Sáu năm đó với thần là tình bạn ấu thơ, mười năm này với thần đương nhiên là nghĩa chủ tớ. Trên đời này có hợp có ly, ngày nào cũng thấy mặt còn có gì ngoài chủ tử và nô tài? Chẳng qua thần khác đám Đức Toàn, bọn thái giám phải ở trong cung cả đời. Chờ đến khi thần đủ tuổi ra cung, ngẫm lại những năm tháng ở Đông Cung phục vụ, có lẽ ngài cũng trở thành bạn thơ ấu của thần cũng không biết chừng.”
Nàng còn cười được, Thái Tử cảm thấy cô nàng này đúng là kẻ bạc tình bạc nghĩa. Thật ra cũng chẳng đáng để hắn cò kè mặc cả cái danh bạn bè với nàng. Hắn siết đầu gối thong thả gật gù:
“Thế thì biết điều hầu hạ cho tốt vào, đừng khiến chủ tử ngươi không vui, nếu không sẽ giữ ngươi lại trong cung làm ma ma đến lúc chết.”
Phải thù hận cỡ nào chứ? Tinh Hà ngửa đầu cười cười:
“Ma ma còn phân cấp đấy, chủ tử để thần làm cấp bậc nào ạ? Thần như vậy ngẫm lại cũng chỉ có thể làm Tinh kì, Giáo tập cô cô gì đó, dạy bọn nhỏ quy củ.”
Thái Tử cười nhạt với nàng: “Tinh kỳ ngươi làm không nổi, làm vú em được thôi.”
Một câu đã chặn họng nàng, thật kỳ lạ, nàng quản lí đám cung nữ thái giám dưới quyền rất ổn, trong nha môn xử lí các vụ án cũng tốt, từ trước đến nay đều là nàng lôi ra khuyết điểm, chỉ vào mũi mắng mỏ người ta. Thế mà cứ ở trước mặt hắn là miệng mồm không hoạt động được, địa vị là một chuyện, chuyện khác là vì mạch não của người này nhanh nhạy khôn lường —— Là người thành thật, ta không thể nói đạo lí với một người cố tình bắt nạt mình.
Vì thế nàng nghiêm túc trở thành một người thành thật. Không ừ hử gì, đứng một bên tự hỏi, chưa chồng chưa con làm thế nào để trở thành một vú em.
Thái Tử nhìn nàng một hồi vẫn thấy khó chịu, vì đâu Lâu Việt Đình có thể là bạn ấu thơ của nàng còn mình thì không? Nụ cười của hắn càng thêm nham hiểm:
“Ta thật không hiểu cái gì là bạn thơ ấu, ngươi làm lại cho ta xem bạn thơ ấu gặp nhau chào hỏi thế nào nào, lấy hoàn cảnh như đêm qua đi.”
Nàng chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại ngoan ngoãn thưa vâng.
Nàng bước xuống dưới, đứng ở thảm nhung, chân giẫm lên hình con voi trên thảm, mặt quay về hướng tây, cung kính chân thành mở lời: “Việt Đình ca ca.”
Sau đó lại quay người sang hướng ngược lại, giả dạng Lâu Việt Đình, cười nói: “Là muội à, khéo thế? Sao lại đến đây?”
“Trong nha môn xảy ra chuyện nên muội đến xem. Huynh thì sao?”
“Thuộc hạ của ta không biết Khống Nhung Ti đang tra án, không cẩn thận dây vào. Nam đại nhân đưa họ về nha môn hỏi chuyện, giờ thì xong rồi, ta đến đưa người về.”
“À……” Nàng gật gật đầu: “Vậy huynh đi đi, ta còn có chuyện quan trọng……”
“Sau đó huynh ấy dẫn người về, chỉ vậy thôi ạ.”
Thái Tử nhíu mày nhìn nàng: “Chỉ vậy thôi? Không hỏi ngươi lạnh hay không, định cởi xưởng y phủ thêm cho ngươi à?”
Tinh Hà ngẩn ra, tim đập nhanh một chút, cũng không phải vì chuyện xưởng y mà vì chuyện nhỏ nhặt này mà hắn cũng biết, xem ra tai mắt của vị này còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.
Thái Tử ngồi dậy khỏi giường đất đi đến bể cá thanh hoa đặt trên bàn, lấy một nhúm thức ăn cho cá từ hộp nắp cua mạ bạc ra cho hai con cá chép của mình ăn.. Cá chép vảy trắng đỏ đan xen, trên hai cái vây đuôi đều có một vệt đỏ, vảy lưng trắng óng ánh khiến màu đỏ kia thêm phần nhức mắt. Đừng nói là người, dù là hai con cá sớm chiều tự tay chăm nom đều sẽ xót thương nó, sợ nó nhuốm sương lạnh, đã sớm dọn nó vào noãn các. Có đôi khi người còn không hiểu chuyện bằng một con cá, chúng nhác thấy bóng người còn biết tụ lại đây, chao qua chao lại như Thái Cực Đồ. Con người quá phức tạp, phòng bị lẫn nhau, cũng đâu cần nàng phải đào tâm dóc phổi, chỉ muốn nàng thừa nhận hắn cũng là người bạn lớn lên cùng nàng thôi sao mà quá khó.
Thức ăn cho cá được rải xuống nước như rải muối, hai con cá há miệng đớp liên hồi. Thái Tử quay đầu muốn nhìn nàng, nhưng chỉ quay một nửa thì ngừng lại, khẽ liếc nàng bằng khóe mắt: “Sao lại câm như hến vậy?”
Nàng cảm thấy thật khó trả lời, ngẫm một chút mới nói: “Nếu thần nói ra chủ tử lại càng nghi ngờ thần và người ta ve vãn tán tỉnh trước cửa nha môn thật. Thần không có mà, đang vội muốn chết làm gì có thời gian. Huống hồ đã mười năm không gặp, ai lại không biết xấu hổ làm ra cái trò đó.”
Thái Tử khẽ thở ra: “Hai người các ngươi đã từng đính thân chưa?”
Tinh Hà nói chưa:
“Ở quê chúng thần muốn đính hôn phải qua mười bốn, mười hai tuổi thần đã nhập cung rồi.”
“Nói như vậy là chưa kịp.” Thái Tử hỏi với nụ cười đưa tình: “Lâu Việt Đình đã đón dâu chưa?”
Tinh Hà đáp không biết, thật ra lần trước thăm thân nếu không phải hắn ở đó nàng sẽ hỏi thăm thử. Cũng không phải vì lí do nào khác, chỉ là vì phần tưởng niệm kia của nàng mà thôi. Dù sao mấy năm nay vẫn chưa gặp được người nào tốt hơn hắn, khi còn nhỏ chưa cảm thấy gì, lớn rồi ngẫu nhiên nhớ lại quá khứ đều thấy bản thân năm đó ngốc như lừa mà hắn còn có thể nhân nhượng bao dung, chứng tỏ nhân phẩm của hắn rất tốt.
Thái Tử quyết định lát nữa sẽ sai người đi điều tra, đối với hắn, hắn và Lâu Việt Đình đều xem như thanh mai trúc mã với nàng, chẳng qua một người nửa trước một người nửa sau mà thôi.
Hắn nhấc tay đóng nắp hộp thức ăn cho cá, vừa lúc Đức Toàn cách mành thông bẩm: “Chủ tử gia, đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ. Bên Tây Noãn Các đều đã bày biện xong, mời chủ tử di giá.”
Rèm cửa được vén lên, Thái Tử thong thả đi qua. Bỗng phát hiện Tinh Hà không đi theo bèn xoay người hỏi: “Ngươi ăn ở đâu?”
Tinh Hà a một tiếng: “Bên trị phòng đã chuẩn bị cho thần rồi ạ.” Chủ tử trong cung dùng thiện cũng có quy củ, Dịch Đình Cục có thái giám chuyên hầu bữa ăn, người không phận sự không được ở lại.
Hôm nay Thái Tử đột nhiên có ý tưởng mới: “Ngươi đi theo hầu hạ, để một người hầu ta thôi, còn lại ra ngoài.”
Tinh Hà khoanh tay dạ vâng, đi theo vào noãn các.
Bàn ăn của Thái Tử gia trải lĩnh màu đỏ vàng, không giống trên đại yến thức ăn đầy bàn, mỗi đĩa ở đây đều chỉ có số lượng vừa phải, nhưng chủng loại đa dạng, như là da dê thái sợi, tôm chiên quang minh, lòng bò nhồi thịt dê. Hôm nay đầu tuyết thích hợp ăn lẩu, vì thế đã bày sẵn một nồi lẩu lớn với những đĩa đồ nhúng xếp quanh thành vòng tròn, than được đặt trong một ống khói nhỏ làm bằng đồng, nước dùng bên trong nồi lẩu đã sôi sùng sục, hơi nóng bốc nghi ngút.
Cung nữ hầu hạ hắn lau tay, hắn ngồi ở sau bàn chỉ chỉ, “Tuyết anh*, rất hợp với tiết trời hôm nay.”
* 雪婴儿
Đồ ăn trong cung dẫu có sang hèn thì cũng đều được đặt cho những cái tên tao nhã, tỷ như này món *tuyết anh này, thực chất là ếch đồng xào đậu mầm. Chủ tử dùng món nào đều phải có người nếm trước.
Tinh Hà nhận nhiệm vụ mới, một tay nâng đĩa, một tay cầm đũa, một khi hắn chỉ món nào là nàng phải nhanh nhẹn gắp lấy bỏ vào miệng.
Thái Tử thấy nàng ăn trong lòng vui vẻ, nhìn quanh bàn, lại chỉ chỉ: “Cái kia.”
Thái giám hầu thiện đứng tựa vào góc tường, công việc là điểm danh món mà thái tử ăn, nhìn thấy Thái tử chỉ một món kia liền cao giọng hô: “Tiểu thiên tô ——”
Cái gọi là tiểu thiên tô chính là thịt gà và thịt nai cùng xào chung với nhau, Tinh Hà vốn dĩ không thích thịt nai lắm, nhưng vào lúc này vẫn phải cắn răng mà ăn. Thái Tử lại càng vui vẻ, chuyện xấu của Nam Ngọc Thư đã sớm bị vứt ra sau đầu, hắn lại di chuyển ngón tay, hầu thiện thái giám theo lệnh hô: “Trứ đầu xuân ——”
Tinh Hà nhìn con chim cút nướng đến đờ đẫn, may là có người đi lên gỡ thịt ra, nếu không thật không biết phải hạ miệng kiểu gì.
Lúc này cuối cùng nàng cũng cảm nhận được câu nói kia của Lan Sơ “Tôi còn có lộc ăn trước cả chủ tử”, khác nhau là Lan Sơ ăn đến dạt dào hứng thú, bản thân nàng thì đúng là ăn đến toàn thân rã rời. Đứng ăn đã không thấy ngon, lại toàn là món mình không thích, cứ vài miếng lại vài miếng như vậy hết một vòng nàng đã chẳng cần ăn trưa thêm nữa vì bụng đã quá no rồi.
Thái Tử gia thong thả ngồi trên ghế sơn son, lúc này mới chậm rãi động đũa.
“Thế nào? Thêm hai miếng điểm tâm nữa?”
Tinh Hà vội lắc đầu, “Đồ ăn đều thử xong rồi, chủ tử dùng đi ạ.”
Thử hết một vòng thì đồ ăn cũng nguội. Thái Tử nói không cần, bảo cung nhân dọn bớt một nửa đĩa, chỉ để lại nồi lẩu, một đĩa thịt dê, một đĩa cải trắng, hai bát nước chấm. Vừa xúc miệng vừa lầm bầm lầu bầu: “Thấy Gia đối xử với ngươi tốt không, bản thân không ăn để dành cho ngươi tất, làm người thì phải có lương tâm chứ.”
Bắp chân Tinh Hà như bị chuột rút, nếu hắn chỉ muốn nàng thừa nhận một câu rằng hắn cũng là thanh mai trúc mã với nàng thì giờ nàng nhận ngay được chưa? Trước kia Lan Sơ còn hâm mộ thái giám thử thiện mấy hồi, giờ nàng được đích thân làm thử mới biết nỗi khổ trong đó, đúng là không hẹn lần sau.
Nhưng Thái Tử gia lại tự cho rằng cách này tốt cho nàng, người ta biết hỏi han ân cần thì hắn cũng biết lo toan cho dạ dày của nàng. Nhân sinh trên đời ngoại trừ vật ngoài thân thì quan trọng nhất vẫn là ăn no mặc ấm. Ăn no đứng trước mặc ấm, cho nên theo một cách nào đó thì hắn cũng thắng Lâu Việt Đình.