Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê! - Đường Nguyệt Y - Chương 60: Ngoại truyện: Tuyệt vọng
- Trang Chủ
- Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê! - Đường Nguyệt Y
- Chương 60: Ngoại truyện: Tuyệt vọng
Xa quê năm năm, nay Thiên Mi chỉ còn mỗi người chị gái Thiên Kim và lúc này, cô đã tìm tới.
“Anh hai, chắc là thương yêu chị nhiều lắm nhỉ? Nhìn cái cách anh ấy chăm sóc vợ con của mình, thấy thích thật.”
Nhận được lời khen ngợi của em gái, Thiên Kim liền mỉm cười. Quả thực, cô đang rất hạnh phúc vì được chồng yêu thương!
“Chẳng phải em cũng có người một lòng một dạ, yêu thương, đợi chờ mình đó sao? Cớ chi cứ tự ép bản thân cự tuyệt, cho đau lòng cả hai.”
Thiên Mi khẽ cười nhạt, cô uống chút rượu, rồi mới nói:
“Vấn đề của em phức tạp hơn chị lúc trước nhiều. Kết thúc như giờ vẫn là tốt nhất.”
“Vậy rốt cuộc lý do là gì? Chị không tin chỉ đơn giản là tại không hợp. Vì một khi đã bước vào ngưỡng cửa tình yêu rồi, căn bản không có chuyện không hợp, bởi yêu là sẽ yêu cả ưu lẫn khuyết điểm của đối phương. Nói thật đi, có ai hoặc điều gì đó tác động mới khiến em dứt khoát tuyệt tình như giờ, đúng không?”
Lần này, Thiên Mi đã trầm mặc hơn. Nhìn qua là biết ngay đang có tâm sự khó nói, nên cứ im im, rồi tự chuốc say bản thân.
Thấy vậy, Thiên Kim lại tiếp tục đốc thúc vào thêm:
“Em có thể không nói, nhưng nhất định phải biết Tuấn Hào đã thật sự chờ em suốt năm năm qua, chú ấy đối với em là chân thành.”
“Chân thành, nhưng sắp lấy vợ rồi. Chờ đợi người cũ, cũng vì ấm ức mỗi lý do chia tay không rõ ràng thôi.”
Có vẻ như, sâu trong lòng một người mẹ đơn thân như Thiên Mi đang tồn tại cảm xúc gọi là thất vọng, có cả giận hờn ở câu nói và cô đã cười khẩy trước khi chốt lại vấn đề.
“Em đã gặp qua Diệp Vãn Tư rồi?” Thiên Kim dò hỏi.
“Vâng! Một cô gái có nhan sắc lẫn địa vị.”
“Vậy em có biết Diệp Vãn Tư là do mẹ chồng chị ép buộc Tuấn Hào kết hôn không? Cả chuyện chú ấy từng quyết liệt từ chối bằng cách tự vẫn?”
Nghe đến câu nói cuối cùng, Thiên Mi tuyệt nhiên không thể giấu đi nét mặt kinh ngạc. Lúc ấy, Thiên Kim lại chậm rãi nói tiếp:
“Chắc em đang nghĩ chị nói dối hoặc là cảm thấy Tuấn Hào quá yếu đuối khi chọn cách tự vẫn trước thềm bị ép cưới. Nhưng đó là sự thật! Em cũng biết mẹ chồng chị là người cố chấp mà, một khi bà ấy đã muốn, thì nhất định phải được đáp ứng và Tuấn Hào đã không may mắn như chồng chị, được bà thỏa hiệp. Thứ mà Hào phải gánh vác là gia sản của nhà họ Vương, là danh tiếng cả đời của gia tộc, nên lúc nào cũng phải là một người hoàn hảo trong mắt mọi người. Đôi lúc, sẽ có người cho rằng ba mẹ thiên vị Tuấn Triết hơn Tuấn Hào, nhưng không ai biết ngay từ đầu chồng chị đã chấp nhận tự tạo dựng sự nghiệp, cũng sẽ không thừa hưởng tài sản của Vương gia, mà tất cả đều trao lại cho Hào. Vô tình đó lại là nút thắt khiến cuộc đời của chú ấy bị ràng buộc hơn rất nhiều.”
“Yêu ai cũng được. Nhưng vợ, nhất định phải là do mẹ chọn. Tuấn Hào vì trách nhiệm, vì chữ hiếu sao cho vuông tròn, mà lực bất tòng tâm trước cuộc hôn nhân sắp đặt. Hôm đó, trong lúc uống say, ma men dẫn lối, không hiểu sao chú ấy lại uống cả nắm thuốc ngủ, cũng may kịp thời đưa đi cấp cứu nên qua cơn nguy kịch. Nhờ vậy, mà hôn lễ được tạm trì hoãn tới nay.”
“Mấy năm qua, cứ cách một hai tuần là Tuấn Hào lại ghé sang đây hỏi thăm chị về cuộc sống của em, cũng có xin địa chỉ, nhưng đến gia đình còn không biết rõ nơi ở của em, thì làm sao cho được. Ròng rã mấy năm, cuối cùng cũng chờ được em trở về. Không ngờ, em vẫn tuyệt tình như vậy. Chị cũng rất muốn biết lý do.”
“Bà ấy vốn dĩ là vậy mà. Hạnh phúc của bản thân, nhưng là nỗi đau của người khác.” Thiên Mi nhếch môi cười nhạt.
Cô chẳng bất ngờ gì, khi nghe xong mọi chuyện và biết tất cả đều liên quan tới bà Châu, mẹ ruột của Vương Tuấn Hào.
Xét qua thái độ của em gái, Thiên Kim đoán ra được gì đó, nên lại gặng hỏi:
“Có phải, mẹ chồng chị đã tìm em không? Bà ấy biết chuyện hai người yêu nhau, nên ngăn cấm?”
“Chuyện cũ cả rồi, em không muốn nhắc lại nữa.”
Trong lúc hơi say, có vẻ như Thiên Mi đã chịu mở lòng hơn một chút. Và đây cũng là cơ hội tốt, để Thiên Kim tiếp tục hỏi:
“Bà ấy đã nói gì với em? Trước kia mẹ chồng chị rất có thiện cảm với em mà?”
Thiên Mi nhoẻn cười, rồi nói:
“Đó là trước khi bà ấy chưa biết, em là kẻ đứng sau gián tiếp gây tai nạn cho chị vào năm ấy thôi. Sau mọi khúc mắc, cộng thêm thái độ cứng rắn của anh rể, nên bà ấy đành thỏa hiệp và sau đó liền chĩa mũi dùi về phía em, khi biết em với anh Hào đang yêu nhau.
“Bà ấy nói, không thể chấp nhận một cô gái mưu mô, xảo quyệt, có dã tâm như em ở bên cạnh con trai bà. Thiên Mi em, căn bản không xứng.”
Hóa ra, đó là nguyên nhân dẫn đến tình yêu tan vỡ. Là lý do cô đã nợ người đàn ông ấy suốt năm năm sao?
“Tuấn Hào có biết chuyện này không?”
Thiên Mi khẽ lắc đầu, khẽ nói:
“Em cũng có tôn nghiêm của chính mình chứ. Người ta đã nói vậy, lẽ nào còn mặt dày đâm đầu vào. Vả lại…”
Nói được nửa chừng, cô chợt e ngại rồi dừng lại. Uống nốt phần rượu còn trong ly.
“Vả lại như nào? Với chị mà em còn ngại sao, Mi?”
Trầm mặc một chút, suy nghĩ thật kỹ càng, cuối cùng cô cũng chịu bày tỏ tâm tư.
“Lúc đó, em phát hiện anh ấy thích chị.”
Lần này mới thật sự ngỡ ngàng, khi không nghĩ rằng đó cũng là một phần của lý do. Khoảnh khắc nào, mà Thiên Mi lại biết được điều đó?
“Mi à, em cũng biết đó đều là chuyện cũ thôi. Kể từ khi Hào biết anh Triết yêu chị, thì chú ấy đã từ bỏ mọi ý nghĩ liên quan tới chị rồi. Lẽ nào em không tin tưởng người mình yêu sao?”
Trước thềm dò hỏi của chị gái, Thiên Mi lại chọn cách im lặng. Bởi điều đó, đúng sự thật.
Con người cô rất nhạy cảm, trong tình yêu cần chân thành và tôn trọng, cô không muốn trong một mối quan hệ yêu đương lại có những góc khuất không rõ ràng. Huống chi, Vương Tuấn Hào vốn là người đào hoa, phong nhã.
Yên tĩnh một chút, Thiên Kim lại hỏi:
“Tiểu Mi! Chị hỏi thật, em có còn tình cảm gì với Tuấn Hào không?”
“Chắc là không.” Thiên Mi cúi mặt, đáp trẻ.
“Thế còn tiểu Hà thì sao? Có bao giờ em nghĩ đến tương lai của con bé sẽ ra sao, nếu lớn lên mà không có tình thương của ba chưa? Em có từng nghĩ, con bé cũng mong mỏi, cũng cần có ba mình như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác không?”
“Em tự nghĩ cho kỹ đi. Yêu hay không yêu, cũng phải lắng nghe xem con tim thật sự cần gì. Đừng để đến lúc rơi vào hoàn cảnh như chị đã từng, không phải cứ khi nào mất đi cũng sẽ tìm lại được đâu.”
“Vương Tuấn Hào, thật sự rất yêu em.”
Hôm nay, xem như nỗi ẩn khuất mà Thiên Mi chôn giấu suốt mấy năm qua đã được hé lộ. Tâm sự rất lâu, nhận được rất nhiều lời khuyên, nhưng cô vẫn tuyệt nhiên im lặng.
Cô quá ngang bướng, cố chấp lại có tôn nghiêm quá cao, thậm chí sẵn sàng tuyệt tình để giữ đúng chấp niệm của mình, mặc cảm nhận của người khác, mặc cả đúng sai.
Rốt cuộc, làm vậy liệu có đúng?
Reng reng reng…
Bỗng lúc này, Thiên Mi nhận được điện thoại từ ba mình gọi tới, vì không biết đã xảy ra chuyện gì, nên cô vẫn thong thả trả lời:
“Con nghe đây ba?”
[Tiểu Hà bị ngã cầu thang, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện. Bác sĩ bảo con bé cần truyền máu, con mau tới đây đi.]
…—————-…
Nhận được tin báo từ gia đình, Thiên Mi cùng Thiên Kim liền tức tốc chạy vào bệnh viện. Sau đó xét nghiệm máu, nhưng kết quả đều không phù hợp truyền máu.
Hết cách, cô đành tìm tới một người và rất nhanh sau đó, người đàn ông ấy đã có mặt.
Nhận được tin con gái gặp tai nạn, Vương Tuấn Hào lập tức chạy vào bệnh viện, làm xét nghiệm và máu của anh hoàn toàn thích hợp truyền cho tiểu Hà.
Thông tin tình hình cô bé hiện không còn gì đáng lo ngại, giúp tinh thần mọi người liền nhẹ nhàng hẳn đi.
Để tạo không gian riên cho ai đó, ông bà Tống và Thiên Kim đều ra về ngay khi vào thăm tiểu Hà ít phút. Giờ trong phòng bệnh, chỉ còn mỗi Vương Tuấn Hào và Thiên Mi.
Cả hai ngồi cách xa nhau, không gian yên tĩnh đến mức sắp choáng ngợp, thì người đàn ông ấy mới trầm giọng lên tiếng:
“Tuần sau, tôi và Diệp Vãn Tư sẽ đính hôn.”
Không biết Vương Tuấn Hào nói ra câu nói ấy để làm gì, nhưng dù nghe xong thì Thiên Mi vẫn im lặng, trông nét mặt chỉ thoáng trầm tư một chút.
“Tôi sẽ nuôi dưỡng tiểu Hà, nếu như em cho phép. Hoặc em muốn xem như ba của con bé chưa từng tồn tại trên đời này, tôi vẫn chấp nhận. Vì con, là do em mang nặng đẻ đau sinh ra, tôi không có quyền tranh giành, nhưng tôi vẫn có quyền được chu cấp cùng chăm lo cho con, kể cả khi con bé không biết đến sự tồn tại của người ba này.”
Có lẽ, đó là những đều cuối cùng anh muốn nói với cô, để cô biết rằng, anh không phải người vô trách nhiệm. Và anh cũng muốn được làm tròn bổn phận của mình, nếu được chấp nhận.
Thiên Mi vẫn im lặng, cho tới khi Vương Tuấn Hào đứng dậy, định rời đi…
“Không muốn đợi con bé tỉnh lại sao?” Cô trầm giọng hỏi.
“Gặp tôi, con bé lại thắc mắc. Lúc đó, lại khiến em khó xử.” Nói xong, Vương Tuấn Hào đã cất bước.
“Ở lại đi! Lát nữa, tôi sẽ nói cho tiểu Hà biết, ai là ba của con bé.”
Cuối cùng, Thiên Mi cũng chịu hạ thấp cái tôi của bản thân xuống thấp một chút. Đương nhiên Vương Tuấn Hào không có lý do gì để từ chối, trái lại còn đang vui trong lòng.
Không gian yên tĩnh được một lúc, Thiên Mi lại chủ động lên tiếng:
“Phải là người phụ nữ, yêu sâu nặng lắm, mới được anh chọn làm vợ nhỉ?”
Chẳng cần biết cô đang nghĩ gì, hay muốn thăm dò điều chi. Anh chỉ cười nhạt, rồi thong thả đáp:
“Đôi khi yêu người này, nhưng buộc phải cưới người khác ấy chứ. Số trời mà, định mệnh đặt đâu đành ngồi đó thôi.”
“Vậy ư? Sao không thử cã lại mệnh trời đi, biết đâu tương lai sẽ khác.”
“Em đang muốn nói, sao tôi không giống anh hai của mình, đúng không?” Vương Tuấn Hào cười khẩy, rồi nói:
“Năm đó, anh hai vì tình yêu của mình nên có động lực đấu tranh. Còn tôi, tôi chỉ yêu chứ đâu có được nhận, đấu tranh để được cái gì?”
Anh nói không sai. Khi đó. Vương Tuấn Triết được Thiên Kim yêu thương, cùng tiến cùng lùi. Còn Thiên Mi, cô lấy tư cách gì bắt người ta phải đấu tranh vì mình?
Im lặng một lúc, anh lại nói:
“Tôi thấy, cứ để tiểu Hà không biết ba mình là ai cũng tốt. Chứ nếu biết rồi, lại không được ở cạnh nhau, sẽ đau lòng nhiều hơn. Huống chi, sắp tới tôi còn phải đi xa… Lát nữa, em thay tôi gửi lời dặn, bảo con ăn uống ngoan ngoãn cho nhanh khỏi là được.”
Lần này bước đi, người đàn ông ấy đã không còn ngoảnh đầu nhìn lại. Không vương vấn, chỉ có tuyệt vọng.