Vương Phi Giàu, Vương Gia Nghèo - Mặc Thiên Lăng (full) - Chương 25: CHƯƠNG 25: KHOE N ÁI
- Trang Chủ
- Vương Phi Giàu, Vương Gia Nghèo - Mặc Thiên Lăng (full)
- Chương 25: CHƯƠNG 25: KHOE N ÁI
Vân Thi Nhã giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Mặc Thiên Lăng mặc một thân cẩm phục màu đen đang sải bước tiến tới.
Quanh thân hắn tràn đầy khí thế sát phạt, ngay cả sát ý trong mắt cũng chưa hoàn toàn rút đi. Mặt hắn âm trầm vô cùng, liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tình của hẳn không vui.
Nàng không khỏi nhíu mày.
Ngày thường nam nhân này ồn ào với nàng thì thôi không nói làm gì, lần này không đến mức không màng mặt mũi của nàng mà giương nanh múa vuốt với nàng ngay trước mặt Vân Mỹ Tú đấy chứ?
Nếu thế thì nàng biết giấu mặt vào đâu!
Thế là Vân Thi Nhã vội cười nói: “Vương gia về rồi đấy à.”
“Hôm nay Nhị muội muội tới, mời chúng ta tháng sau về Quốc công phủ tham gia thọ yến của phụ thân”
Nàng nghênh tới, chủ động ôm cánh tay Mặc Thiên Lăng, ngón tay len lén nhéo hắn một phen.
Lưng Mặc Thiên Lăng đau nhói, người thoáng cứng đờ.
Hắn nhanh chóng hiểu ý nàng, bèn nở một nụ cười miễn cưỡng: “Thế à? Nếu đã vậy thì cũng nên trở về một chuyến.”
Cảnh này lọt vào mắt Vân Mỹ Tú, khiến vẻ mặt nàng ta thay đổi liên tục!
Xem ra tin đồn không phải giả, tiểu tiện nhân Vân Thi Nhã này trở mình thật rồi!
Động tác nàng kéo Mặc Thiên Lăng rồi nhéo hắn rơi vào mắt Vân Mỹ Tú cũng biến thành khoe ân ái…
Thậm chí Mặc Thiên Lăng còn không từ chối về Quốc công phủ chúc thọ Vân Thiệu Khiêm, sau đấy lại hùa theo Vân Thi Nhã, nói thật sự nên trở về một chuyện.
Thế này không phải ngoan ngoãn phục tùng Vân Thi Nhã thì là gì?!
Minh Vương này rốt cuộc làm sao vậy?
Không phải hắn hận Vân Thi Nhã nhất ư?
Dù cho Vân Mỹ Tú bình tĩnh đến mức nào, lúc này cũng không nhịn được mà thay đổi sắc mặt, dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi.
Vân Thi Nhã nhác thấy vẻ mặt nàng ta thay đổi thì chỉ cười mỉa trong lòng, còn ngoài mặt lại cười càng sáng lạn: “Vương gia mệt chưa? Để thiếp thân bóp vai cho chàng nhé.”
Mặc Thiên Lăng nghe giọng nói dịu dàng của nàng thì chỉ cảm thấy da gà da ốc rơi đầy đất.
Bóp vai?
Chắc nàng không định tháo khớp vai hắn luôn đấy chứ?
Hắn vội cười xua tay: “Không cần đâu.”
“Vương phi ở trong phủ lo liệu nội vụ còn mệt hơn bổn vương. Vẫn nên để bổn vương đấm lưng bóp vai cho nàng thì hơn!”
Dứt lời, hai người đã ngồi xuống.
Vân Mỹ Tú ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Mặc Thiên Lăng đứng một bên, đang dịu dàng đấm lưng cho Vân Thi Nhã… Nàng ta suýt nữa kinh ngạc tới mức rơi cả cằm!
Ngài đường đường là Minh Vương đấy!
Nếu ngài bị tiểu tiện nhân Vân Thi Nhã này chuốc bùa mê thuốc lú hay uy hiếp gì đó thì ngài chớp mắt mấy cái đi!
Vân Mỹ Tú rít gào trong lòng.
“Không còn sớm nữa rồi, để bổn vương dặn dò phòng bếp, hôm nay làm thêm vài món chiêu đãi Vân nhị tiểu thư nhé.
Khi Mặc Thiên Lăng nhìn sang Vân Mỹ Tú thì ý cười đã nhạt đi vài phần, khôi phục lại dáng vẻ âm u ngày thường. Đây chính xác là Minh Vương mà Vân Mỹ Tú quen thuộc.
Nhưng khi nhìn sang Vân Thi Nhã, ngay cả khóe mắt hắn cũng mang theo ý cười.
“Dù thế nào nàng ấy cũng là muội muội của nàng, không thể bạc đãi được đúng không.”
“Đa tạ Vương gia! Vậy thì cứ làm theo ý của Vương gia đi.”
Vân Thi Nhã gật đầu, gọi ra phía ngoài cửa: “Người đâu! Dặn dò phòng bếp chuẩn bị thêm vài món thức ăn”
“Vâng thưa Vương phi.
Hạ nhân ngoài cửa lập tức lên tiếng trả lời, cung kính nhận mệnh mà đi.
Vân Mỹ Tú đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Mãi tới khi Vân Thi Nhã gọi nàng ta, vẫy vẫy tay với nàng ta: “Nhị muội muội còn đứng đó làm gì thế? Mau ngồi xuống nói chuyện đi chứ!”
Vân Mỹ Tú bất đắc dĩ, đành phải cắn răng đi vào.
Giờ có muốn rời đi cũng không được.
Mà tính ra không đi lại càng có thể nhân cơ hội mà xem thử rốt cuộc Vân Thi Nhã đang có âm mưu gì!
Vì sao chỉ mới qua một đêm đã hoàn toàn lật ngược tình thế…
Vân Mỹ Tú định thừa dịp ngọ thiện quan sát rõ tình huống.
Ai ngờ đến ngọ thiện, Vân Thi Nhã lại cho nàng ta một đạo sấm sét giữa trời quang!
Vân Mỹ Tú nhìn Viên Bảo có chín phần giống Vân Thi Nhã ngồi xuống bên cạnh nàng thì nghẹn họng nhìn trân trối: “Tỷ tỷ, đây… đứa bé này là?”
“Con của ta”
Vân Thi Nhã hào phóng giới thiệu: “Viên Bảo, đây chính là muội muội của mẫu thân, là di mẫu của con đấy.”
“Chào di mẫu ạ.”
Viên Bảo ngoan ngoãn gọi một tiếng, sau đó đi đến trước mặt nàng ta, vươn tay nhỏ, chớp đôi mắt đen láy sáng ngời: “Lần đầu gặp mặt, xin được chỉ giáo
nhiều hơn.”
Vân Mỹ Tú: “.
Nàng ta đã hoàn toàn hóa đá rồi.
Nàng ta thật sự không biết Vân Thi Nhã có nhi tử lớn như vậy từ bao giờ thế?
Sau khi hoàn hồn lại, nàng ta hoảng hốt gật đầu: “Viên Bảo, con đáng yêu thật đó nha.
“Dì mẫu khen chẳng thật lòng gì cả.”
Viên Bảo bĩu môi: “Mẫu thân nói, lần đầu ra mắt trưởng bối thì trưởng bối đều sẽ cho tiền lì xì.”
“Tiền lì xì?”
Là thứ gì thế?
Vân Mỹ Tú mờ mịt không hiểu ra sao, vô thức nhìn về phía Vân Thi Nhã, thì đã thấy nàng vươn hai ngón tay ma sát một chút. Ý tử đã rất rõ ràng, phải đưa bạc cho thằng bé!
Tốt xấu gì Viên Bảo cũng đã ngoan ngoãn gọi di mẫu rồi, không cho tiền thì không hay lắm đâu?
Vân Mỹ Tú vội cởi hà bao bên hông xuống đưa cho Viên Bảo: “Viên Bảo, hôm nay di mẫu ra ngoài không mang ngân lượng.
“Chỉ có chút này thôi, con đừng chê nhé.”
Nàng ta nhét hà bao vào tay Viên Bảo: “Lần sau gặp mặt, di mẫu chắc chắn sẽ bao cho con một lì xì đỏ thẫm!”
“Không chê đâu ạ! Đa tạ di mẫu.”
Viên Bảo ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đấy lại nghe Mặc Thiên Lăng gọi một tiếng: “Viên Bảo, về đây.”
Viên Bảo ngồi giữa Mặc Thiên Lăng và Vân Thi Nhã.
Viên Bảo nghe Mặc Thiên Lăng gọi mình trở về thì nhấc chân nhỏ lon ton chạy tới, nhanh nhẹn trèo lên ghế ngồi nghiêm chỉnh. Mặc Thiên Lăng gắp một chiếc
đùi gà to bỏ vào bát bé: “Đùi gà kho con thích nhất đây.”
Viên Bảo vui vẻ, mau chóng ăn cơm.
Vân Mỹ Tú nhìn mà không sao hiểu nổi.
Viên Bảo là nhi tử của Vân Thi Nhã…
Chẳng lẽ… là nhi tử của Vân Thi Nhã và Mặc Thiên Lăng!
Nếu không phải, sao Mặc Thiên Lăng lại cho phép nàng sinh con hoang của nam nhân khác được?
Nếu đúng như thế…
Từ đầu tới cuối vẫn không nghe Viên Bảo gọi Mặc Thiên Lăng một tiếng phụ thân’. Bốn năm qua, Minh Vương phủ cũng giấu tin này kín mít, cẩn thận.
Hiện giờ đương kim Thánh thượng chỉ có vài tôn nữ.
Mấy vị tiểu quận chúa này đều rất được Hoàng thượng yêu thương.
Nếu trước mắt chính là Hoàng tôn của Hoàng thượng, vậy chẳng khác nào châu báu vận mệnh của Hoàng thượng cả… Trong cung không đời nào không lộ ra
chút tin tức.
Đối với thân phận của Viên Bảo, Vân Mỹ Tú có muôn vàn suy đoán.
Xem ra cần phải về thảo luận với phụ thân mới được.
Nàng ta gục đầu xuống, không muốn ăn tẹo nào.
Tất cả những chuyện xảy ra ở Minh Vương phủ hôm nay đều khiến nàng ta khiếp sợ quá mức.
Cổ Tuấn Hào không muốn thấy người nhà họ Vân, thế nên không tới thiện thính dùng bữa. Vân Thi Nhã sai hạ nhân đưa đồ ăn tới thư phòng. Sau khi dùng ngọ thiện, Viên Bảo cần nghỉ trưa.
Mặc Thiên Lăng nhàn rỗi nên đưa Viên Bảo về Thanh Ảnh viện.
Vân Mỹ Tú nhìn hắn nhẹ nhàng ôm Viên Bảo đã ngủ say rời đi, đáy mắt nàng ta lập tức tràn đầy sương mù.
Nàng ta đang rất sốt sắng muốn về Quốc công phủ, báo lại việc hôm nay cho Vân Thiệu Khiêm và Trần Thị.
Nhưng Vẫn Thi Nhã lại không chịu thả cho nàng ta đi.
Nàng lại lôi kéo tay Vân Mỹ Tú, nằng nặc đòi uống trà chiều với nàng ta.
Nàng sai người chuẩn bị trà bánh, đặt buồi trà chiều tại ‘Ngâm Phong các’ ở hậu hoa viên.
Tỷ muội hai người vừa mới ngồi xuống, thấy tinh thần Vân Mỹ Tú thấp thỏm không yên, Vân Thi Nhã cười nói: “Nhị muội muội cũng gần hai mươi rồi nhỉ? Sao cứ chần chừ không chịu xuất giá thế?”
“Hay là… đang chờ ai?”
Một câu này khiến Vân Mỹ Tú giật thót, sắc mặt trắng nhợt!
Chẳng lẽ Vân Thi Nhã biết quan hệ của nàng ta và người kia ư?