Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ - Ngữ Tuyết - Chương 77: Ngoại truyện : Phụ thân muốn bỏ rơi ta
- Trang Chủ
- Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ - Ngữ Tuyết
- Chương 77: Ngoại truyện : Phụ thân muốn bỏ rơi ta
– Mẫu thân, chúng ta về thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sao?
– Đúng rồi, Lăng nhi nhất định phải ngoan đó!
– Lăng nhi hứa sẽ ngoan mà
– Lời của con có đáng tin không đó, sao phụ thân cảm thấy chỉ là nói suông thôi
– Phụ thân có thành kiến với Lăng nhi thì có
Sở Lan nhìn hai phụ tử bằng ánh mắt bất lực, ngày nào cũng kiếm chuyện để đâm thọc lãn nhau, nàng không hiểu nổi hai người này nghĩ cái gì.
– Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta phải tranh thủ đi thôi
– Thê tử nói đúng, Lăng nhi đừng kiếm chuyện với ta nữa
– Là phụ thân khơi mào trước mà
Cẩm Lăng chu môi kháng nghị, phụ thân của nhóc cứ suốt ngày quấn lấy mẫu thân không buông lại còn ỷ thế bắt nạt không cho nhóc ôm mẫu thân nữa.
– Bây giờ có chịu đi hay không, không đi là ta đi một mình đó
– Thê tử hạ hỏa, ta đi mà!
Hắn cười làm lành rồi vác theo hành lý lên xe ngựa. Nhóc Cẩm Lăng không cam lòng nhưng vẫn bám lấy cánh tay phụ thân đi theo.
Đế đô phồn hoa, khắp nơi nhộn nhịp đông đúc đủ thấy hoàng đế rất chăm lo cho dân chúng. Cả con phố trải dài đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón thêm một năm cũ qua đi, trên đường lớn một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Minh vương phủ.
– Vương gia, chúng ta đã đến vương phủ
– Ta biết rồi
Hắn bước xuống xe rồi đỡ lấy nàng và Cẩm Lăng. Đã lâu không về vương phủ rồi, mọi thứ ở đây cũng không thay đổi gì nhiều.
– Mẫu thân, chúng ta mau vào thôi a, Lăng nhi đói rồi
– Được rồi, mau vào thôi, một lúc nữa phải vào cung đó
Mặt trời tắt hẳn nhường chỗ cho những ngôi sao tỏa sáng là lúc yến tiệc đón năm mới ở hoàng cung bắt đầu. Quan viên tề tựu đông đủ nói cười vui vẻ, hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi trên cao chủ trì buổi tiệc.
– Minh vương gia, Minh vương phi đến
Tiếng thông báo vang dội, hai người dắt tay Cẩm Lăng cùng bước vào.
– Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương
– Hoàng huynh và hoàng tẩu không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi
Mọi người cùng ngồi xuống vị trí của mình, yến tiệc chính thức bắt đầu, mọi người uống rượu vui vẻ tiễn một năm cũ đi qua đón một năm mới đến.
– Phụ thân, mẫu thân, Lăng nhi muốn đi xem pháo hoa
– Ừm, mỗi năm chỉ có một lần, đương nhiên là phải đi xem chứ, Lan nhi chúng ta ra ngoài trước đi
– Đi thôi, ta cũng thật mong chờ đó!
Một nhà ba người lặng lẽ đi ra ngoài đến Hành Thiên đài, ở nơi đó rất cao nên dễ dàng quan sát khung cảnh của đế đô.
– Oa, ở đây cao quá đi
Cẩm Lăng nghịch ngợm bám vào lan can nhìn khung cảnh phía dưới, hai người cũng đưa mắt nhìn xuống.
– Một nhà ba người ở đây thật là náo nhiệt a!
– Bạch Thiếu Ngạn, sao giờ này ngươi lại xuất hiện ở đây?
– Sao vậy? Không hoan nghênh ta à?
Bạch Thiếu Ngạn sau bao năm không thay đổi, một thân tử y tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Y vốn nghe nói nàng về đế đô nên đến gặp nàng, dù gì xa cách mấy năm trời, nhìn đến Cẩm Lăng mập mạp trắng trẻo liền yêu thích không thôi.
– Ta không phải có ý đó mà
– Vị thúc thúc này là ai vậy mẫu thân?
Cẩm Lăng đưa đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Thiếu Ngạn, Tử Cẩn từ khi y xuất hiện liền bị bỏ quên làm sao có thể đứng yên.
– Đây là bằng hữu của chúng ta, con hỏi chuyện đó để làm gì . T?ờ u? t?u? hu?ề? t?ù? ~ t?ù ?t?u?ệ?﹒?N ~
– Phụ thân dùng bộ mặt đáng sợ đó làm gì chứ, Lăng nhi thấy vị thúc thúc này thật hiền lành mới hỏi, phụ thân ghen tị rồi
– Ai thèm ghen tị, nếu con thích y như vậy thì con mau đi theo y luôn cũng được
Hai phụ tử lại nổi chiến rồi, Sở Lan đã quen với cảnh trước mắt nên không nói gì nhiều.
– Mẫu thân người xem phụ thân lại muốn bỏ rơi Lăng nhi
– Được rồi, được rồi, hai phụ tử các người im lặng đi, không sợ bị chê cười sao?
– Xem ra nhóc con này rất có duyên với ta, hay là ta nhận nó làm đồ đệ, hai người thấy sao?
Bạch Thiếu Ngạn đưa ra ý kiến, quả thật y rất thích nhóc con này. Ban đầu hắn cũng có ý định tìm sư phụ cho Cẩm Lăng để quẳng nhóc con dám giành thê tử với hắn đi, nay cơ hội lại dâng đến tận cửa.
– Ta thấy được đó, Lan nhi, hay là cứ làm theo ý của y đi
– Không được, phụ thân không cần ta nữa sao?
– Phụ thân con không phải có ý đó
Sở Lan giúp hắn giải thích, Cẩm Lăng đảo mắt suy nghĩ rồi hỏi Bạch Thiếu Ngạn.
– Vậy thúc thúc, võ công của người có lợi hại hơn phụ thân của con không?
– Chuyện đó thì thúc thúc không biết được, hai chúng ta vẫn chưa so chiêu
– Võ công y đương nhiên là lợi hại hơn ta rồi
Có câu không ai hiểu con bằng cha, những gì tên tiểu hồ ly này nghĩ làm sao Tử Cẩn không rõ cho được. Vì để hai người có không gian riêng, mặt mũi hắn đành vứt đi luôn.
– Vậy bái kiến sư phụ, từ nay Lăng nhi sẽ đi theo người
Nàng khóe miệng co giật, nhóc Cẩm Lăng nhà này sao lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách thế kia.
– Vậy chúng ta đi thôi, bây giờ sư phụ sẽ dẫn Lăng nhi đi chơi, chịu không?
– Chịu a!
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất, hắn nhìn theo bóng lưng hai người một lúc rồi mới quay sang nhìn nàng.
– Lan nhi, ta đưa Lăng nhi đi, nàng có trách ta không?
– Theo tính cách của nó, đợi chơi đủ sẽ quay về thôi, Bạch Thiếu Ngạn sẽ đưa nó về thôi
Bình thường thì luôn là vậy, có điều lần này Cẩm Lăng lại cứ bám lấy Bạch Thiếu Ngạn đòi học võ công đến nỗi nhóc còn nói nhất định học võ xong mới chịu trở về. Đây chắc hẳn là duyên phận đi.
Nói đến duyên phận, trong lòng hai người lúc này thật lòng cảm tạ ông trời đã cho hai người gặp nhau.
Thời khắc giao thừa cuối cùng đã đến, trên bầu trời đêm nhưng tia pháo hoa bay lên rồi nổ tung để những tia sáng rơi lại xuống, hắn vòng tay ôm lấy nàng, hai người cùng nhau ngắm những bông pháo hoa đẹp đẽ kia, nếu ông trời đã cho hai người bên nhau vậy thì hắn sẽ mãi nắm chặt lấy tay nàng cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại