Vong Tình - Phanie - Chương 9: An bài
Nghe tới hai từ “Hôn sự” ta sững người: “Thành thân? A Cảnh, huynh có biết những chuyện này không?” ta thầm nghĩ. Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai ta: “A Kim, muội tỉnh rồi?” Nói xong huynh ấy tiến tới gần đỡ ta lại gần giường, ân cần xoa đầu ta: “Muội hôn mê mấy ngày liên tiếp làm huynh lo chết mất!” Ta cầm tay A Cảnh mà kể hết mọi chuyện: “Huynh, huynh mau giúp ta, mau giúp ta rời khỏi đây, ta muốn tới gặp tổ mẫu, gặp phụ hoàng, huynh giúp ta đi, được không? Tất cả chỉ là một vở kịch do mẫu hậu ta dựng nên, y còn bắt ta thành thân với huynh nữa, ta biết chuyện này rất khó tin, một tiểu hoàng đế như ta sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo đó…nhưng huynh, huynh tin ta đi, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi sắp đặt này.”
A Cảnh chỉ ngồi đó sa sầm mặt lại, ta hoảng sợ hét lên trong khi nước mắt không ngừng rơi: “Huynh không tin ta đúng không? Ta chính tai nghe thấy mẫu hậu nói vậy, mẫu hậu thừa nhận trước mặt ta mà!” Mới đầu ta nghe thấy một giọng nói thì thào: “Chúng ta không làm được gì đâu! Mọi chuyện đã được an bài hết rồi!” Ta cố chấp nói tiếp: “Huynh đừng mất niềm tin, biết đâu sẽ có cách nào đó chu toàn.” Sau đó Cảnh Nghi quát lớn: “Muội nghe không hiểu sao? Ngay từ đầu thái hậu, phụ thân và thúc thúc đã an bài hết tất cả, bao gồm cả chuyện ta gặp muội và kết thân với muội…cũng chỉ là sắp đặt, huynh và muội chỉ là con cờ chủ nhân sai đâu đánh đó thôi, chúng ta không chống lại được.” Phút chốc tai của ta ù lên, ta lùi lại vài bước: “Huynh nói gì? Huynh kết bằng hữu với ta là lợi dụng? Những lời huynh hứa với ta là giả sao?” Cảnh Nghi tiến tới gần đưa tay ra: “A Kim, muội nghe ta nói.”
Ta cứ vậy mà lùi lại: “Những lúc ta buồn, huynh liền tới cạnh an ủi ta cũng là giả hết sao? Huynh biết hết mọi chuyện mà vẫn làm đúng không?” Cảnh Nghi vội vàng xua tay: “Không! Ta cũng là tiến thoái lưỡng nan, một bên là gia tộc của ta, một bên là muội, sao ta không khó xử cơ chứ!…Nhưng muội phải tin ta, sau khi tiếp xúc lâu với muội, ta thật lòng muốn làm bằng hữu…” Ta không nghe thêm được nữa liền quát lớn: “Có hay không? Huynh trả lời ta câu hỏi đó là đủ rồi!” Huynh ấy trầm lặng giây lát rồi từ từ gật đầu. Ta choáng váng ngồi bặt xuống giường: “Huynh mau đi ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt huynh nữa.” A Nghi vẫn chưa từ bỏ, huynh ấy lấy chiếc sáo trong tay ra đặt vào tay ta: “Trước đó ta cũng rất sợ làm tổn thương muội nên mới trốn tránh muội nhưng mà từ lúc ta thổi sáo cho muội nghe, ta đã thật tâm đối tốt với muội rồi, chỉ cần muội thành thân với ta, chúng ta vẫn là bằng hữu vui vẻ như xưa, người khác sắp đặt thế nào cũng mặc kệ họ đi, được không?”
Ta u uất nhìn A Cảnh: “Ngay từ đầu ta đã nói nếu huynh dám phụ ta, tình bằng hữu giữa chúng ta sẽ chấm dứt. Huynh nghĩ những điều tốt đẹp ấy, còn tính không?” A Cảnh nghe xong buông thõng tay ta ra rồi từ từ bước ra khỏi căn phòng.
Cứ ngồi nghĩ rồi nghĩ cả một hồi, trời đã sập tối, tiểu cung nữ ấy bước vào phòng với thức ăn trên tay, y cúi đầu: “Bệ hạ, người ăn đi, người mới tỉnh dậy, cần ăn để hồi phục, từ sáng tới giờ người….rất mệt rồi.” Ta thờ ơ nhìn nàng ta: “Người là ai? Tiểu Y cung nữ của ta đâu?” Cung nữ đó cung kính đáp lại: “Nô tì là Mạn Mạn, từ nay nô tì sẽ ở đây hầu hạ cho người, còn Tiểu Y đã xuất cung vài ngày trước.”
Ta chưa đợi Mạn Mạn nói hết liền biết trước: “Tiểu Y còn sống là được, xuất cung cũng tốt, tỷ ấy sẽ không phải ở lại đây chịu cảnh này với ta.” Ta thấy thật nực cười: “Mẫu hậu, người quá chu toàn rồi! Nhi thần cảm tạ người cho con ơn huệ này.” Ta bỗng nhớ tới một chuyện: “Mạn Mạn, người nói ta biết, người…người nói ta biết…phụ hoàng ta, phụ hoàng ta giờ ra sao? Còn tỷ tỷ, tỷ tỷ ta nữa? Họ có ổn không?” Nét mặt y không chút biến sắc đáp lại ta: “Bệ hạ, người sắp thành thân, thái hậu căn dặn người chỉ cần ngoan ngoãn tới lúc ấy những chuyện khác người đừng nên để ý và cũng không cần để ý tới.”
Ta dùng hết sức mình van xin Mạn Mạn: “Mạn Mạn, ta xin người, người đừng vậy, ta rất lo cho họ, họ là người thân của ta, nếu người là ta người cũng lo lắng lắm đúng không? Người giúp ta, nói cho ta biết đi.” Ta cứ có linh cảm không lành là họ sẽ gặp chuyện, cảm xúc ấy dâng cao rồi bao trùm toàn bộ tâm trí ta. Trong màn đêm đen tối, phụ hoàng chạy tới ôm ta vào lòng, người bẻ cho ta một cành mai trắng, người còn hiền hậu cười với ta, ta nghịch ngợm nắm lấy bộ râu của người. “Làm ơn! Nếu là giấc mơ, thần linh ơi, con mong bản thân đừng bao giờ tỉnh lại.” ta thầm nhủ. Mộng tàn cảnh tan, phụ hoàng buông ta xuống mà đi, ta đuổi theo gọi người dừng lại nhưng phụ hoàng đi mãi không ngoảnh lại.
Chạy trên nền tuyết trắng mà bụng lại trống rống, ta nhanh chóng kiệt sức. Ta vấp phải một hòn đá mà ngã xuống, một bàn tay ấm áp đỡ lấy tay ta: “A Kim, muội không sao chứ? Muội đứng dậy đi, tỷ tỷ đỡ muội.” Ta òa khóc: “Tỷ tỷ, tỷ tới rồi, muội chờ tỷ lâu lắm tỷ biết không?” Tỷ tỷ âu yếm xoa đầu ta: “Ngoan, còn khóc nữa chứ! Có tỷ đây, ấm ức chuyện gì nói tỷ nghe.” Tỷ tỷ cầm tay ta vừa đi vừa nói, ta quay lại định bẻ một cành mai tuyết tặng tỷ tỷ, mà tỷ đã đi mất. Xung quanh trống vắng, ta hoảng hốt tìm kiếm trong tuyệt vọng, sau đó ta tới được cung của tổ mẫu, người đang đánh đàn cho ta nghe, ta thích thú ngồi cạnh chơi đùa.
Miên man một hồi đầu ta choáng váng, cổ họng không khốc, bụng ta cũng đã biểu tình rất lâu, ta thầm nghĩ: “Giá như có bánh đậu xanh để ăn thì tốt biết mấy.” Ta ương bướng không ăn không uống cả ngày trời xong cứ ngồi một góc tới hôm sau, hôm sau nữa. Không hiểu sao lúc trước ăn uống là sở thích của ta mà giờ một miếng ta cũng không muốn và cũng không thể động vào. Dù ta đói tới mức khi nhìn tay mình ta còn tưởng tượng nó thành miếng thịt, ta không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh nữa. Cho tới khi một người bước vào quát ta với thái độ tức giận: “A Kim, đứa trẻ bướng bỉnh, con muốn chết thì cũng phải chết có ý nghĩa mới được.”
Ta nhìn người trước mắt một lúc, nhìn ra sao cũng không rõ, có vẻ như thấy ta không nhúc nhích không nói gì, mẫu hậu càng thêm phẫn nộ: “A Kim, con nên nhớ con là con của ta, chính ta đứt ruột sinh con ra, con phải báo đáp ta mới đúng.” Ta cười nhàn nhạt: “Mẫu hậu, người biết không? Lúc con đăng cơ, con không nhìn rõ người, bây giờ càng không nhìn thấu người.” Mẫu hậu ngồi xuống đối diện nâng cằm ta lên: “A Kim, được thôi ta nói con nghe, mạng này của con là tổ mẫu con đổi lấy, con muốn thấy thái hoàng thái hậu trên trời không nhắm mắt sao, con phải sống, không cam tâm cũng phải cam tâm, không tình nguyện cũng phải tình nguyện.”
Mẫu hậu nói một câu trước khi đi ra ngoài: “A Kim, con là con cờ ta đã nuôi dưỡng chục năm nay, đến lúc con hoàn thành bổn phận của mình rồi.” Nghe được đến đây, ta vẫn chưa có phản ứng gì cho tới lúc người trịnh thượng đứng ngược ánh sáng và quay nửa đầu xuống nhìn ta: “An nguy của phụ hoàng và tỷ tỷ con phụ thuộc vào con, A Kim, con hiểu ý của mẫu hậu đúng không?” Ta vội vàng đáp lại dù mệt đến mức chỉ có thể thều thào: “Mẫu hậu, người đừng đi, người nói con biết họ như thế nào đi, người đừng làm hại họ.” Ta giống như con kiến mà mẫu hậu không để trong mắt, người lẳng lặng bước đi, ắt hẳn làm đến bước này người cũng hết cách với tiểu “bảo bối” được người cưng chiều từ nhỏ là ta đây.
Ta không do dự thêm nữa, ta nhào mình tới bát thức ăn ấm nóng Mạn Mạn mới mang lên cho ta, ta phải ăn, ta phải ăn! Có như vậy ta mới sống tiếp, tổ mẫu ở trên trời sẽ nhắm mắt yên lòng, ta thầm nhủ dù bằng bất cứ giá nào ta phải liều mình bảo vệ những người ta thương yêu và thương yêu ta thật lòng. Ngày qua ngày ta ngồi ôm lấy thân mình mà gặm nhấm sự cô đơn trong căn phòng nhỏ, nhìn thật kĩ đây chắc là gian phòng mẫu hậu “đặc ân” cho ta ở, xung quanh do không có người quét dọn nên bụi bẩn bám dần lên mép tường, ta còn không thể tự tính toán nổi đã bao nhiêu ngày trôi qua. Ta nhớ những ngày rong chơi trong Ngự Hoa Viên với tỷ tỷ, ta nhớ từng cùng phụ hoàng chơi đuổi bắt, còn có… đêm Tết Trung Tiêu với A Cảnh, A Vũ, những người bằng hữu thật tâm đầu tiên ta có, ta nhớ Tiểu Y, chỉ mong cô ấy có thể bình an mà sống.
Thỉnh thoảng ta vẫn liếc nhìn Mạn Mạn, tỷ ấy trạc tuổi tỷ tỷ của ta nhưng mà tỷ ấy vô tâm hơn nhiều, lần nào nhìn thấy ta, Mạn Mạn đều lắc đầu cất bước quay đi. Tính ra người duy nhất ở với ta trong suốt khoảng thời gian này cũng chỉ có Mạn Mạn mà thôi, có lần ta chủ động bắt chuyện: “Mạn Mạn, người còn phụ mẫu không? Người cứ thế làm một con rối vô tri vô giác, người không biết mệt sao?” Hình như Mạn Mạn không biết đáp lại câu hỏi của ta như thế nào nên mới đứng ngây ra đó một lúc, ta cũng không bắt ép cô ấy.
Đôi lúc ta vẫn không kiềm chế được mình, ta thầm nghĩ: “Nếu như mình đ*p đầu vào tường có đau không?” Sau đó ta lại tưởng tượng ra viễn cảnh của bản thân khi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ấy, ta không đủ can đảm. Đêm đến trăng lên rất sáng rất đẹp, còn đẹp hơn cả Dưỡng Tâm điện nữa, trăng sáng chiếu rọi qua bóng cửa, bụi tre xanh nghiêng nghiêng rì rào tiếng gió. Ta luôn tự hỏi mình liệu tỷ tỷ có đang ngắm trăng giống như mình hay không đây?
Ngày hôm ấy tuyết bắt đầu rơi, mẫu hậu sai người tới báo tin ngày hôm sau ta sẽ thành hôn với A Cảnh, sau đó Mạn Mạn và một vài tiểu cung nữ khác mang y phục đến, họ vừa mặc y phục vừa. trang điểm cho ta. Ta nhìn thấy gương mặt mình trong gương, so với lúc trước quả thực đã ốm đi ít nhiều, ta cười khổ: “Mẫu hậu còn căn dặn điều gì khác không?” Mạn Mạn thầm ra hiệu cho các cung nữ khác ra bên ngoài chờ đợi, y cúi xuống ôm lấy bả vai ta: “Bệ hạ, người là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp.” Ta đáp: “Mạn Mạn, tỷ muốn nói gì hãy nói thẳng.” Mạn Mạn nhìn ta rồi trầm mặc, lát sau mới cất tiếng đáp: “Bệ hạ, mai không chỉ là ngày người thành hôn, người sẽ chính thức trao ngôi cho nhị công tử nhà họ Trần.”
Từ lúc ta từ mặt huynh ấy, ta không còn muốn nghĩ ngợi nhiều đến giao tình khi xưa nữa, ta phần nào hiểu được chuyện đang xảy ra: “Thì ra là thế.” Bỗng Mạn Mạn ghé sát vào tai ta thì thầm: “Nô tì là người của thái thượng hoàng, người dặn ta ngày mai thành thân bệ hạ cứ làm mọi chuyện như bình thường, thái thượng hoàng đã an bài mọi thứ cho người.” Ta giật nẩy như không tin vào những lời mình được nghe, ta sửng sốt nhìn chằm chằm Mạn Mạn như muốn thể hiện sự khó hiểu của bản thân. Mạn Mạn chỉ lặng lẽ nhìn ta và khẽ gật đầu. Lát sau ta được đưa quay lại Dưỡng Tâm điện để chờ tới khi thành thân, trên đường đi ta hoàn toàn bị bịt mắt.
Trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng mở ra, một vài cung nữ với hai tên thái giám tươi cười bước tới, một tên thái giám đưa tay phất nhẹ cây phất trần, y cung kính hành lễ rồi nói to: “Đã đến giờ, bệ hạ, xin mời người đi cùng chúng nô tài.” Sau đó hai cung nữ ở đằng sau tới cầm tay ta dắt tay ta ra khỏi phòng. Ta vẫn nhớ khung cảnh ấy, lần đầu tiên ta lại được hít thở không khí ngoài trời sau bao ngày tháng tăm tối tuyệt vọng, ta quan sát thật kĩ, tuyết rơi dày hơn hôm trước, những nụ mai bắt đầu đua nhau nở trên thân cây, ta phải đi bộ suốt quãng đường tới cổng điện Thái Hòa nơi có kiệu đỏ chờ sẵn. Tuyết trút xuống như muốn thúc giục hoa mai hãy nở đi, hãy nở để thể hiện cái tôi đầy bản lĩnh và cao ngạo trước gió bão. Ta thầm nghĩ lại mọi chuyện đã qua, không biết sau này ta và A Cảnh sẽ thế nào? Tiếp tục làm con cờ sao?
Đoàn người nối đuôi nhau đi theo sau ta, cuối cùng cũng đã đến trước điện, bá quan văn võ cung nữ thái giám quỳ xuống hai bên, tiếng trống vang liên hồi, ta ngồi trong kiệu ngắm nhìn tuyết rơi, xa xa là bóng dáng vô vùng quen thuộc. A Cảnh khoác lên mình bộ y phục màu đen, trên đó trạm khắc hình rồng phượng đầy tinh xảo, giống y như y phục ta đang mặc trên người. Ta bước xuống kiệu từng bước từng bước leo lên bậc thang, A Cảnh đi đằng sau ta chỉ một hai bước. Chúng ta đứng trên vạn trượng mà trong lòng cũng xa cách muôn trùng. Mẫu hậu ngồi trên bảo tọa thái hậu, người trang điểm đậm điểm lên mi mắt cánh hoa anh đào như tăng thêm vẻ diễm lệ và quyến rũ cùng khí thế bức người.
Ta đứng đối diện A Cảnh, ánh mắt huynh ấy đã không còn linh động như lần đầu tiên, tuy vậy ta vẫn không thể tha thứ cho A Cảnh. Một thái giám bước tới, y chậm rãi quất phất trần, dõng dạc: “Nhất bái thiên địa” rồi “Nhị bái cao đường” và “phu thê giao bái”. Ta và A Cảnh cùng nhau cúi xuống, huynh ấy cúi thấp hơn ta dường như tới một cái đầu. Lát sau một tên thái giám khác mang thánh chỉ tới tuyên đọc thay cho lời của ta: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm và Trần Cảnh từ nay lên nghĩa phu thê, nguyện cả đời không phụ lẫn nhau, tuy vậy trẫm thường xuyên lâm bệnh lại cảm thấy lo cho quốc gia đại sự, trẫm đắn đo vô cùng, thấy Trần Cảnh thông minh hoạt bát, hiểu chuyện có chí lớn trẫm giao lại ngai vàng cho khanh, còn trẫm lui về hậu cung.”
Trần Cảnh nhìn ta một lúc rồi quỳ xuống, ta tháo long mão trên đầu xuống và đội cho A Cảnh, ấn bảo đưa tới, cũng là tự tay ta trao cho huynh ấy. A Cảnh nhận lấy mọi thứ, hoàng đế hiện tại chỉ có Trần Cảnh đang đứng trước mắt ta mà thôi. Ta cúi đầu hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Bá quan bên dưới lần lượt dập đầu ba lần: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế; hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”