Vong Tình - Phanie - Chương 8: Hoa nở ắt có lúc tàn
Cảnh Nghi một tay cầm ô che mưa cho ta, một tay thổi sáo Huyền Vũ. Cây sáo này đi theo chàng từ nhỏ, chàng ấy đặt tên nó là Huyền Cầm. Hôm ấy dưới mưa tháng sáu, cạnh làn nước trong veo, sen nở đầy mặt hồ chàng và ta cho nhau là tương tri đồng cảm, là tình bằng hữu không chút mưu mô tính toán mà trong sáng chân thật. Ta nhìn nó rồi thầm nghĩ: “Tên mặt thối này lúc trước người còn giả vờ giả vịt trước mặt trẫm mà?”
Ta ôm đàn tì bà đứng dậy, nó quay sang thấy vết thương trên tay ta thì trên mặt không giấu được nét lo lắng: “Tay muội chảy máu rồi, để nước thấm vào sẽ rất xót, huynh đưa muội về băng bó lại.” Cảnh Nghi đang định xoay người đi, ta liền lên tiếng: “A Nghi, huynh không muốn giả vờ nữa sao? Chẳng phải từ trước đó vẫn tốt, ta lên làm hoàng đế, huynh đối với ta khác xa, giờ lại nói với ta những lời đó, huynh coi ta là gì?”
A Nghi nhìn ta một hồi lâu, ta không biết có phải mình sinh ảo giác, hình như huynh ấy khóc, trong ánh mắt y toát lên vẻ u buồn, chỉ là rất nhanh lại lãnh đạm như thường. A Nghi đáp: “Không phải muội đang bị thương à? Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau về thôi.” Ta cương quyết một phen: “Không, A Nghi, huynh trả lời câu hỏi của ta, khi chỉ có huynh và ta đừng coi ta là hoàng đế, ta là bằng hữu của huynh, đêm hôm ấy huynh đã hứa với ta sẽ là bằng hữu tốt của ta, huynh quên đúng không, hay đám hạ nhân đó ức hiếp huynh, huynh mới tránh mặt ta đây?” Ta khoanh tay nói tiếp: “Huynh đừng lảng tránh, ta từ nhỏ ở trong cung luôn cảm thấy rất cô đơn, chỉ có tỷ tỷ và Tiểu Y, sau đó tỷ tỷ lại gả đi mất, huynh lại nói huynh muốn trở thành bằng hữu của ta, ta trân trọng nhưng không có nghĩa ta muốn làm bằng hữu với huynh mãi, huynh không đáp thì sau hôm nay không cần vào cung hầu hạ ta nữa.”
Cảnh Nghi nghe ta nói xong thì đáp: “Ta….ta xin lỗi muội, muội là hoàng đế, ta chỉ có chút không thích nghi được thôi.” Ta thắc mắc: “Không thích nghi, có thật không? Ta thấy nguyên nhân đâu đơn giản là huynh không thích ứng kịp? Nếu vì đám hạ nhân bắt nạt huynh, có ta bảo hộ, bọn nó không dám nữa, huynh có biết huynh câu nệ tiểu tiết với ta ta mới là người không quen không? Trong tâm trí của ta bộ dạng xấc xược láu cá trêu chọc người khác của huynh mới thật sự là dọa người.”
Cảnh Nghi cười rồi cúi đầu thi lễ: “Thần tạ tội với bệ hạ, người dung thứ cho thần với ạ.” Ta bật cười: “Huynh biết tỏ vẻ khôn lanh rồi đó sao?” Cảnh Nghi xoa đầu ta: “Được rồi, muội hết buồn chưa? Ta đưa muội về.” Ta kéo áo huynh ấy lại: “Nè, ta nói cho huynh biết sau này huynh còn cư xử khác lạ, ta cạch mặt huynh luôn cho coi, trước mặt người khác có thể câu nệ, nhưng khi chỉ có hai chúng ta huynh là huynh, muội là muội, là Thiên Kim, không phải hoàng đế, là bằng hữu của huynh.”
A Nghi gật đầu: “Ta hứa với muội, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Ta đáp: “Huynh mà thất hứa sẽ biến thành cẩu.” Sau hôm đấy ta và Cảnh Nghi gần như lại thân thiết, ta nói gần như là bởi ta vẫn là hoàng đế, trước mặt người hầu kẻ hạ, ta vẫn trên huynh ấy một bậc. Nút thắt duy nhất trong lòng ta lúc ấy là hoàng tổ mẫu, người không cho ta tới thăm, ta đoán người không muốn ta buồn, nỗi khổ tâm của người ta hiểu, ta không có tài cán sức mạnh bảo vệ người nhưng cũng không thể cô phụ người, ta chỉ có thể cố gắng luyện đàn thật tốt để người vui.
Từ lúc nào ta đây đã có thói quen ngắm trăng gẩy đàn, người đời gọi là một thói phong nhã, ta lại thấy phong lưu chi tâm, thanh cao bụi trần là thắng cảnh nhân gian. Người sinh ra trong hoàng tộc ắt có khí khái hơn người, kẻ vướng bận tạp niệm, xuất thân hèn mọn lại sống thẹn với bản thân, cuộc đời định sẵn là làm áo cười cho người khác. Thanh cao thì sao? Thấp hèn thì sao? Chẳng phải đều là đồng loại sao?.
Bệnh tình của hoàng tổ mẫu dường như không có chuyển biến nhiều so với lúc trước, có điều “Là tận tâm tận lực, dốc hết tâm can cũng không thể xoay chuyển tình thế hay vốn dĩ đã bị người khác nhúng tay?” ta luôn thầm nghĩ trong đầu. Có lần mẫu hậu nhìn thấy ta ngơ ra một lúc liền lay người ta: “A Kim, tiểu bảo bối, con sao vậy? Ai gia thấy con ngồi ngơ ngẩn một lúc.” Ta: “Mẫu hậu, mấy nay nhi thần thấy không khỏe trong người, chắc có lẽ do hôm trước đứng dưới mưa chơi quá lâu thành ra…” Ta còn chưa nói hết câu người liền to tiếng: “Làm càn, ai gia muốn tống hết người hầu kẻ hạ bên cạnh con vào ngục, dám lơ là để cho bảo bối của ta long thể bất ổn, cũng là con cầu xin khẩn thiết ta mới nguôi, chỉ có điều tội sống khó cầu, mỗi người trong Dưỡng Tâm điện đều phải đến Tứ Chấp Khố phục dịch nửa tháng.”
Ta cúi đầu đáp lời: “Mẫu hậu bớt giận, nhi thần rất ổn, có trách là trách nhi thần ham chơi, A Kim không có mệnh hệ gì…..vẫn sẽ làm một hoàng đế tốt theo ý người.” Nét mặt người thoáng biến sắc rồi định hình lại nắm lấy tay ta: “A Kim, mẫu hậu hiểu con từ lâu không còn là tiểu công chúa nghịch ngợm ham chơi như xưa, con hiểu chuyện rồi, nhưng có điều này con phải nhớ, mẫu hậu luôn yêu con, luôn thương con.” Ta không nghe nổi nữa nên tìm cách cáo lui.
Về đến Dưỡng Tâm Điện, ta cho tất cả những người khác cáo lui, chỉ để lại Tiểu Y và A Nghi. Ta quay sang nói với Tiểu Y: “Người ra ngoài canh cho ta.” Tiểu Y gật đầu rồi lui xuống, ta không kiềm được nức nở khóc trước mặt A Nghi: “Biểu ca, huynh….huynh có từng gạt muội không?” A Nghi tới gần long sàn ngồi xuống lau nước mắt trên má ta: “A Kim, muội sao vậy?” Ta trầm lặng một lúc không đáp, huynh ấy tiến tới gần một bước: “A Kim, muội có biết muội khóc xấu lắm không hả? Không nói ta biết cũng được, khóc hết rồi là phải dừng nghe chưa? Huynh luôn bên cạnh muội, huynh là bằng hữu tốt nhất của muội, muội không cần phải đeo mặt nạ ở trước mặt ta.” Ta nấc lên vài tiếng: “Tên mặt thối, huynh….làm sao mà huynh có thể dịu dàng ôn nhu như vậy chứ?”
A Nghi: “A Kim, huynh biết tổ mẫu của muội phụng thể bất ổn, cách ta an ủi muội, muội cũng có thể làm thế để hoàng tổ mẫu yên lòng hơn, muội biết không, ngay lần đầu tiên gặp muội trên nền tuyết lạnh dù không có chút nắng nhưng muội lại giống như ánh dương sưởi ấm cả một vùng trời, là công chúa điện hạ kiêu ngạo cũng được, là nữ đế cũng tốt, trước mặt huynh muội có thể yếu đuối, trước mặt người khác muội đừng cúi đầu, huynh không thích, từ giờ về sau đều không thích.”
Ta dần nín khóc rồi cười mỉm đáp lại: “A Nghi, huynh thật tốt, chỉ cần huynh không cô phụ tình bằng hữu này của chúng ta, bổn cô nương sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ huynh.”
Thời gian thấm thoát cũng đã qua một tháng, ta học xong liền nhanh chóng cầm đàn tỳ bà tới cung thất của tổ mẫu, vừa bước vào cửa điện, ta đã thấy vài cung nữ nối đuôi nhau chạy đi chạy lại, linh cảm không lành khiến ta thập phần hoảng hốt. Chưa kịp nghĩ gì thêm, từ trong phòng âm thanh ho liên tục của tổ mẫu làm ta không nhịn được mà đau lòng, ta vội đi đến bên người. So với lần trước người gầy yếu hơn hẳn, gọi là kiệt quệ cũng không đúng, tóc người bạc trắng, đôi mắt nhắm hờ, đến thở cũng vô cùng khó khăn, cô cô bên cạnh tổ mẫu báo với ta hoàng tổ mẫu mệt quá nên ngất đi. Ta nên hiểu thế nào đây? Là thiên mệnh sắp đặt sao? Thà rằng nỗi đau tổ mẫu phải chịu cứ đổ hết lên cho ta, người luôn ôn nhu nhẫn nhịn với hoàng tôn bướng bỉnh này, sao ta nỡ nhìn người như vậy.
Ngồi bên cạnh người cứ nghĩ rồi lại nghĩ, mắt ta từ lúc nào đã chẳng thể mở nổi. Trong vô thức ta thấy phụ thân tới gần mỉm cười trìu mến gọi tên ta: “A Kim, mau lại đây.” Tỷ tỷ cùng ta vui đùa, thả diều, còn có A Nghi, Cảnh Vũ, Tiểu Y. Bỗng chốc ta có cảm giác như có bàn tay mềm mại từ đâu xoa đầu ta, ta bừng tỉnh. Tổ mẫu nhìn ta với ánh mắt ôn nhu dịu dàng, người đưa tay lại gần, ta cầm lấy tay người: “Hoàng tổ mẫu, người làm A Kim lo lắng không thôi, người tỉnh rồi, để tôn nhi truyền thái y.” Ta vừa định đứng dậy tổ mẫu đã gọi ta trở lại: “A Kim, khoan hãy truyền thái y, ai gia muốn nói chuyện với con một lúc.”
Ta hiểu ý người nên kêu Tiểu Y cùng các cung nhân ngoài điện mau chóng lui xuống. Tổ mẫu ho khan vài tiếng rồi nắm lấy tay ta: “A Kim, con chịu khổ rồi, nhìn con mệt mỏi đến mức đánh mất thần sắc bát diện linh lung, hồn nhiên như sương mai khi còn là công chúa, ai gia ước gì mình có tài cán bảo vệ cho con một đời an yên vui vẻ, chỉ biết dùng sức lực còn lại mà cố gắng thôi.” Ta rất muốn khóc, nhưng hoàn cảnh bây giờ ta không được khóc, ta tự nhủ mình phải mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa cho người. Ta cố gắng gạt đi: “Hoàng tổ mẫu, người đừng bận tâm, tôn nhi không sao, tôn nhi rất ổn, chỉ cần người vui là tôn nhi vui.”
Hoàng tổ mẫu từ từ giương tay ra vuốt ve má ta, mi tâm người khẽ động: “A Kim, ai gia sợ rằng mình không chống cự thêm lâu được nữa rồi.” Ta chẳng thể kiềm nổi lòng mình mà rơi lệ: “Không đâu, người nhất định sẽ sống thêm trăm tuổi với con, người xem, con rất chăm chỉ luyện đàn, người có muốn nghe không?” Ta vội vàng nâng đàn lên tấu một khúc cho người nghe, nước mắt nóng hổi không ngừng lăn dài trên má, ta cười mỉm như để xua tan đi nỗi sợ trong lòng, thỉnh thoảng quay ra nhìn người thấy người ngẩn ngơ nhìn xa xăm. Thoáng chốc người cầm lấy tay ta kêu ta dừng lại, tổ mẫu nắm lấy bàn tay của ta và âu yếm cất tiếng nói: “A Kim, con biết rồi đúng không?”
Ta vờ lắc đầu: “Người đừng nói nhiều nữa, người vừa mới tỉnh, con đi gọi thái y cho người.” Tổ mẫu chỉ tay về phía chậu hoa gần cửa: “A Kim, hoa nở thật đẹp đúng không? Lúc còn là thiếu nữ, ai gia cũng thích ngắm hoa, ai gia thấy chúng thật rực rỡ, kiều diễm nhưng đến lúc tàn úa lại thật dễ khiến người khác thấy tiếc nuối, cuộc đời cũng vậy, hoa nở ắt có lúc tàn, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh, chỉ là ai gia đi sớm hơn thôi, ai gia sống cả kiếp người như vậy đã đủ rồi.” Ta nắm chặt tay người: “Tổ mẫu, hài nhi xin người, người đừng nói thêm nữa, người cần nghỉ ngơi.” Tổ mẫu khẽ cười: “Có những lời không nói ra ai gia sẽ không thể yên tâm…A Kim, con đừng tự trách mình, chuyện gì đến ắt phải đến, ta và phụ hoàng con thay con mà chống đỡ, sau này con phải tự bảo vệ mình nghe chưa, ai gia biết con thích hoa mai, kiên cường bản lĩnh trong gió tuyết, ta tin con sẽ trở thành một cô nương mạnh mẽ giống như thế….còn nữa, cần biết tiến biết lùi, con là công chúa nhà Lý, ai gia muốn con liều mình bảo vệ cả gia tộc, còn trị thiên hạ…đã đến lúc phải chuyển giao quyền lực rồi, nhưng nhất định….hắn không tha cho bất kỳ ai, con không được bỏ cuộc, dòng họ chỉ còn có con và đại tỷ của con, ai gia tin con, ai gia yêu con.”
Ta nhanh chóng đáp lại: “Được, con hứa với người, con hứa với người!” Tổ mẫu cười nhẹ rồi dần nhắm mắt: “Ai gia nghỉ ngơi một lúc, con đi gọi thái y đến đây đi, màn kịch phải tiếp tục rồi.”
Ta thẫn thờ đi từng bước từng bước ra khỏi điện, không biết từ lúc nào đã thấy có người đứng trước mặt ta, là Tâm Nhi cung nữ thân cận của mẫu hậu gọi ta đến cung của người. Tổ mẫu như vậy, ta nào đâu còn tâm trí ứng phó với người nữa chứ, ta hận bản thân chẳng thể làm gì được lúc này. Tâm Nhi nói tiếp: “Bệ hạ, thái hậu đã biết rồi, người muốn gặp bệ hạ.” “Mẫu hậu người tính toán thật chi li, ngay từ đầu người đã biết hết, vậy mà cứ diễn kịch với nhi thần”. Ta thầm nghĩ.
Mẫu hậu ngồi một mình trên bảo tọa hoàng hậu, người tập trung đàn một khúc, người chưa bao giờ đàn cho ta nghe, ta cũng không biết người lại có sở thích tao nhã này. Cứ ngỡ tổ mẫu đã là diêu thủ cầm sư, người trước mắt ta mới thực sự cho ta thấy thế nào là khí khái bất phàm, phiêu diêu ngọc thủ. Dù đã qua tứ tuần nhưng dung mạo người vẫn diễm lệ rực rỡ như đóa hoa phù dung quốc sắc làm mê đắm lòng người. Ta nghe người đàn xong liền cúi đầu: “Mẫu hậu, người gọi nhi thần.”
Mẫu hậu từ từ ngước lên nhìn ta rồi mới chỉ tay xuống và cười hiền từ với ta như mọi khi: “A Kim, ai gia đã chuẩn bị bánh đậu xanh cho con, con ngồi đi.” Ta tìm cách né tránh: “Mẫu hậu, nhi thần không đói, tổ mẫu lâm trọng bệnh, nhi thần không thể ngồi một chỗ ăn bánh thưởng trà.” Mẫu hậu lại cười một lần nữa: “Vậy con tới đây với ai gia, lại đây.” Ta cung kính: “Mẫu hậu, nhi thần muốn ở bên cạnh tổ mẫu.” Mẫu hậu lặng thinh vài khắc, người hờ phất tay, Tâm Nhi và các cung nữ khác lui xuống, trong điện chỉ còn ta và mẫu hậu. Người bước từ bảo tọa đến trước mặt ta, ta vẫn đang cúi đầu, người nâng tay ta lên: “A Kim, con biết hết mọi chuyện rồi.”
Ta cố nhịn để không rơi nước mắt: “Mẫu hậu, người muốn con biết con sẽ biết, người không muốn con biết con sẽ làm như không biết.” Người lãnh đạm nhìn ta một lúc và thở dài: “Con hận mẫu hậu sao? Biết thì sao chứ? Con dám hận người mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày đi qua Quỷ môn Quan để tiếng khóc của con vang lên giữa trời đầy tuyết trắng sao? Ta là mẫu hậu của con, con tin ta đi, ta chỉ muốn tốt cho nữ nhi của ta, A Kim.” Người đưa tay ra ý muốn ôm ta vào lòng, ta vô thức lùi một bước về sau: “Mẫu hậu, con chưa bao giờ hận người, cả đời này cũng sẽ không hận người, con không muốn hận người.” Người nhẹ nhàng đáp lại với âm lượng nhỏ nhưng giọng điệu đủ để khiến người khác phải sợ hãi: “A Kim, con thương mẫu hậu, vậy tại sao con lại lùi về sau.”
Ta nhắm mắt lại và co chặt bàn tay im lặng. Người nói tiếp: “Nhớ lúc trước con vừa nhìn thấy ai gia là cười và nhào vào lòng ai gia ngồi, giờ vừa gặp ta đã cung kính đến xa lạ…Con mới là một tiểu cô nương chín tuổi, nhiều chuyện con không hiểu hết được, con có hiểu tình yêu không, thế nào là tình sâu nghĩa nặng, tâm ý tương thông, ta cũng chỉ là một nữ nhân muốn dành trọn trái tim cho nam nhân mình yêu thương và ở cạnh người đó đến bạc đầu. Ta và chàng là thanh mai trúc mã, lớn lên chúng ta đều có tình ý với đối phương vậy mà chưa kịp nói ra…ta đã phải gả vào đông cung. Ai gia vốn không muốn phụ bạc người đó… chỉ là không có hắn, chúng ta đã có thể tu thành chính quả.”
Ta đáp lại: “Vậy tình cảm nhi thần nhận được từ khi sinh ra tới giờ đều là giả, mẫu hậu người có hiểu cho cảm giác của con lúc này? Phụ hoàng…phụ hoàng yêu thương người hơn cả bản thân mình, tại sao người lại nhẫn tâm, nhẫn tâm đẩy phụ hoàng vào bước đường này.” Ta đang định quay lưng bỏ đi mẫu hậu đã chạy tới ôm ta vào lòng: “A Kim, ai gia cũng là bất đắc dĩ, ai gia không muốn làm con đau lòng, người đó rất quan trọng với ai gia, hơn nữa…A Kim, mọi việc đã định, từ lúc con quay về Dưỡng Tâm điện sau khi thái hoàng thái hậu phát bệnh, ta hiểu con đã nghe điều không nên nghe rồi, không sao, không sao hết…chỉ cần con nghe lời ai gia, ai gia sẽ an bài cho con.”
Ta đẩy người ra: “An bài?” Mẫu hậu nói tiếp: “Gả cho Trần Cảnh Nghi.” Ta thoáng chốc bất ngờ: “A Nghi…mẫu hậu, người đang nói cái gì vậy, A Nghi là bằng hữu thân nhất của con, người…người con muốn lợi dụng con đến khi nào nữa đây?” Mẫu hậu bấu lấy vai ta: “Ta biết nữ nhi của ta rất thông minh, chỉ có cách này mới bảo toàn được cho con, con thấy đó….tổ mẫu con sắp không còn nữa rồi, con phải nghe lời ta, con phải nghe ai gia.” Ta còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, Tâm Nhi từ ngoài điện xông vào: “Bệ hạ, thái hậu… thái hoàng thái hậu….người đi rồi.” Là do ta khóc quá nhiều hay tai ta có vấn đề, đầu óc ta âm u mụ mị, ta chỉ muốn chạy ngay tới cạnh tổ mẫu song vừa đi được vài bước trời đất dường như tối sầm lại rồi thu vào thành một màu đen hư ảo.