Vong Tình - Phanie - Chương 5: Đàn tỳ bà
Vốn dĩ ta đã quen ngủ trong khuê phòng của ta ở Đông Cung, đêm hôm ấy ta lại bắt buộc phải chuyển sang Dưỡng Tâm điện, thật khiến ta có chút không quen. Lăn qua lăn lại một hồi mà ta chẳng thể chợp mắt nổi, ta liền ngồi dậy đi loanh quanh xem có gì thú vị. Lúc trước chủ nhân của nơi này là phụ hoàng, nay lại là ta, ngai vàng thực sự có thể dễ dàng thay đổi như vậy, suy nghĩ rồi suy nghĩ, ta lại thấy nực cười. Ánh trăng sáng chiếu rọi qua cửa sổ, ta tự hỏi liệu tỷ tỷ có đang cùng ta ngắm trăng như vậy không? Còn A Nghi, Cảnh Vũ sau khi trở thành nữ đế, ta có gặp lại họ được nữa không?
“Thiên Kim muội nói muội cô đơn, vậy cứ mỗi khi nhìn lên bầu trời, có ta thưởng nguyệt cùng muội, tên mặt thối đó có nhiều lúc rất tốt, giống phụ hoàng” ta thầm nghĩ.
Ta chẳng biết mình nhạy cảm như thế từ lúc nào, có lẽ là từ khi tỷ tỷ không còn ở cạnh ta nữa. Thời gian một nén hương sau, Tiểu Y bước tới phòng ta bẩm báo: “Bệ hạ, thái thượng hoàng muốn diện kiến.”
“Phụ hoàng muộn rồi mà còn tới đây sao?” ta nghĩ rồi nói Tiểu Y cho phụ hoàng vào trong. Kỳ thật hôm nay là lần đầu tiên ta thấy người tỉnh táo sau vô số lần ta tới tìm người lúc người uống rượu, trên tay người cầm một chiếc hộp gỗ. Ta vươn tay ôm eo người òa khóc: “Phụ hoàng, con không biết sao hôm nay ở trong đại điện, con… con thấy mẫu hậu…” Phụ hoàng để hộp gỗ xuống đất rồi cúi xuống lấy ta lau những giọt nước mắt trên gò má ta: “Ngoan, A Kim, đừng khóc, A Kim của phụ hoàng, khóc xấu lắm, con luôn nói con muốn trở thành người đẹp nhất thiên hạ, vậy thì đừng khóc, không đẹp chút nào!” Ta ngừng lại vài giây: “Thật sao phụ hoàng?” Người ôn nhu nhìn ta rồi gật đầu. Ta vội lau nước mắt: “Nhi thần không khóc nữa.” Ta dùng tay giật giật lấy râu trên khuôn miệng phụ hoàng, hồi nhỏ ta thích nhất là trêu chọc người thế này.
Phụ hoàng xoa đầu ta: “A Kim, sau này con cưới phu quân, chẳng thể nào ở cạnh phụ hoàng nữa, cứ trẻ con mãi phu quân con không thích đó.” Ta lấy tay xoa xoa gò má người: “Người nói gì vậy? Gả đi xa? Nhi thần không đi đâu hết, con mãi mãi ở bên phụ hoàng thôi” Ta nói xong liền ôm chầm lấy phụ hoàng, người vòng tay vỗ về ta, âu yếm ta, vuốt ve ta rồi đáp: “Gái lớn gả chồng, trai lớn cưới vợ, sớm muộn con cũng phải gả đi, chỉ là… phụ hoàng thấy bản thân vô dụng quá, chẳng thế bảo vệ con, ta xin lỗi, ta…..ta.” Ta đang ôm lấy người thấy người run lên thì buông người ra, ta sững sờ: “Phụ hoàng, người khóc sao? Ai ăn hiếp người? Nhi thần xử kẻ đó cho người” Phụ hoàng nắm lấy tay ta: “A Kim, không ai cả, là phụ hoàng mệt thôi.” Ta nghe người nói vậy liền kéo người dậy: “Phụ hoàng người nghỉ ở đây cũng được, nhi thần đã lâu rồi không được nằm trong vòng tay người.”
Phụ hoàng nhìn ta đáp: “A Kim, phụ hoàng xin lỗi con, phụ hoàng không kéo con ra khỏi ván cờ này được, phụ hoàng bất tài, phụ hoàng không muốn con liên lụy chút nào A Kim à, nhưng ta không làm gì được, ta rất muốn cứu con vậy mà chẳng thể nào cứu được nữa rồi, bọn chúng…bọn chúng độc ác quá, một mình ta là quá đủ, còn kéo con ta vào” Phụ hoàng vừa nói vừa nức nở khóc, lúc đó ta đâu hiểu người đang nhắc tới chuyện gì, ta đành tìm cách làm người vui.
Ta cúi xuống ôm lấy phụ hoàng đặt vai ta lên để người dựa, người giống như một đứa trẻ đang ỉ ôi khóc trong lòng ta, rốt cuộc người mệt đến mức nào chứ? Lát sau người buông ta ra và nhẹ nhàng nói: “Những ngày tháng sau này của con sẽ khổ rồi nhưng phụ hoàng sẽ làm mọi cách để bảo vệ con, dù chỉ còn sức mọn cũng không để con ta gặp bất trắc, phụ hoàng cho con một thứ.” Người cầm chiếc hộp gỗ lên và mở ra, trong đó là một chiếc vòng bạch ngọc bích, người đặt chiếc vòng vào tay ta rồi nói: “Đây là thứ duy nhất phụ hoàng có thể cho con, đến lúc cần con hãy lấy nó ra để bảo vệ bản thân, trước mặt người khác đừng đeo, con không cho phép người thường sẽ không vào được khuê phòng của con, nhớ giấu đi.”
Ta cười: “Phụ hoàng chiếc vòng này lớn quá con đeo không vừa.” Người nhìn tứ phía xong ghé sát vào tai ta thì thầm: “A Kim, coi như đây là bí mật của phụ hoàng và con, đừng cho ai biết, hứa với phụ hoàng, con thích móc tay mà đúng không?” Người đưa tay ra: “Nào, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Ta vốn không nghĩ nhiều liền đáp ứng yêu cầu của người, ta gật đầu lia lịa: “Không hai lời.”
Phụ hoàng nở một nụ cười đôn hậu: “Ngoan lắm! Mà sao giờ này con chưa ngủ A Kim, cả ngày nay ắt hẳn con đã rất mệt.” Ta chớp lấy thời cơ khoát tay phụ hoàng lên dúi đầu vào lòng người, đâu phải lúc nào phụ hoàng cũng tỉnh táo để ngồi bên cạnh ta đâu: “A Kim nhớ phụ hoàng nên chưa ngủ được, chỉ cần người kể chuyện nhi thần sẽ ngủ ngay.” Phụ hoàng vỗ vỗ vai ta: “Được, phụ hoàng kể chuyện cho con nghe.” Người vừa vỗ về ta vừa nhẹ nhàng cất giọng: “Ngày xưa ở một vương quốc nọ có một chàng tiểu hoàng tử sinh ra đã định sẵn là điềm xấu, y cất tiếng khóc đầu tiên vào một đêm mưa gió bão bùng, trăm hoa xung quanh đều úa tàn trong một thời gian ngắn. Người đời đồn thổi tiểu hoàng tử là yêu tinh diệt thế, là người mang đến họa diệt quốc làm khổ bách tính muôn dân. Tiểu hoàng tử có một người đại ca, người mà sau này trở thành thái tử của vương quốc đó, y được hy vọng là điềm lành cứu rỗi chúng sinh. Thế nhưng mới lên mười lăm, y đã không may qua đời trong một cơn bạo bệnh, người ta đều nói tiểu hoàng tử mới lên lăm kia khắc chết ca mình. Tiểu hoàng tử tính cách ngốc nghếch, lại bị đối xử tệ bạc, ăn không ngon, bị hạ nhân cười chê, bị bỏ đói, lạnh không có đủ y phục ấm nhưng tiểu hoàng tử chưa từng phản kháng, cứ chịu đựng như vậy đến mức thân thể yếu ớt, đến khi lớn lên cũng chẳng thể luyện võ công. Qua mười năm, tiểu hoàng tử đã lớn hơn nhưng không minh mẫn thông tuệ nên bị phụ vương ghẻ lạnh. Hôm ấy dưới ánh nắng xuân trong trẻo y gặp một tiểu cô nương trên đường xuất cung, cô nương ấy đang đứng thổi sáo dưới gốc cây đào, vừa mới gặp tiểu hoàng tử đã rất thích…A Kim….A” Ta vừa mới nghĩ trong đầu tiểu hoàng tử thích cô nương ấy là thích như thế nào thì mắt không nhấc lên nổi nữa, ta thiếp dần đi trong vòng tay phụ hoàng.
Khi tỉnh giấc ta thấy mình nằm trên giường, trên người ta được phủ một chiếc mền, ta ngồi dậy trở mình vài cái rồi nhìn sang bên phải: “Là chiếc vòng hôm qua phụ hoàng đưa đây mà?” Ta thầm nghĩ. Ta nhanh chóng bước xuống giường tìm chỗ cất chiếc vòng xong quay trở lại giường, còn cách vài bước chân ta có thể quay lại ngủ tiếp vậy mà! Ta vấp té lăn ra đất dù trước mắt không có lấy một bậc thềm, ta ngồi dậy xoa xoa bàn chân. Có lẽ nghe thấy tiếng hét của ta nên Tiểu Y ngay lập tức chạy vào: “Bệ hạ, người sao vậy?” Tiểu Y tới chỗ ta xoa xoa chân của ta: “Nô tì nói lời mạo phạm, người đúng là hậu đậu mà bệ hạ.” Ta vỗ vỗ vai Tiểu Y: “Tiểu Y, ta….à không trẫm…ta…trẫm, trẫm nói rồi, ở bên cạnh ta người không cần câu nệ, trẫm coi người như tỷ tỷ vậy…tất nhiên là không bằng tỷ tỷ, nhị tỷ” ta vừa nói vừa cười. Bỗng có thái giám đứng ở ngoài kêu lên: “Bệ hạ, nô tài họ Trương, từ giờ nô tài là thái giám tổng quản Dưỡng Tâm điện, người đã dậy nên nô tài tới bẩm báo.”
Ta đáp: “Trương tổng quản, người vào đi.” Ta lười đứng dậy nên cứ ngồi đó nhìn y khép nép bước vào điện, so với Lưu công công hầu hạ cạnh phụ hoàng, Trương công công ước chừng đáng tuổi con cháu. Trương công công từ tốn nói: “Bệ hạ, người đã tỉnh giấc, lát nữa các ma ma sẽ giúp người canh y, sau khi đăng cơ người cần đi thỉnh an thái hoàng thái hậu và..” Trương công công chưa nói hết câu ta liền vỗ tay cười lớn: “Hoàng tổ mẫu, lâu lắm trẫm chưa gặp người, chỗ tổ mẫu lúc nào cũng có nhiều đồ ăn ngon” Trương công công đáp: “Bẩm bệ hạ, sau khi thỉnh an thái hoàng thái hậu, người sẽ dùng bữa sáng, sau nửa canh giờ người sẽ tới Thái Hòa điện thiết triều với các đại thần, sau đó người về Dưỡng Tâm điện học với An phu tử thêm bốn canh giờ, người nghỉ ngơi thêm hai canh giờ sau đó….” Ta vừa mới nghe tới đây thôi mà cảm giác đầu óc đã choáng váng xay xẩm một hồi: “Người! Dừng! Bao giờ ta mới có thời gian chơi” Trương công công cúi đầu: “Bệ hạ còn cần bàn luận riêng với các đại thần, học thêm cầm kỳ thi họa, bắn cung, cưỡi ngựa, giờ Hợi người mới được nghỉ.” Ta ngã nhào xuống sàn lăn qua lăn lại: “Ta chết… đây.”
Ta tới thỉnh an hoàng tổ mẫu thì thấy người đang ngồi đàn một hồi mới quay sang nhìn ta: “A Kim, con thấy ai gia đàn hay không?” Ta không biết nói sao, ta đâu hiểu hàm ý qua những tiếng đàn đó là gì đâu mà trả lời tổ mẫu cơ chứ! Ta đành đáp: “Tổ mẫu nhi thần thấy người tốt nhất lên tịnh dưỡng, người muốn nghe đàn có thể nghe nói hạ nhân đàn cho người thưởng thức mà.” Bỗng nhiên hoàng tổ mẫu nhìn ta chằm chằm, ánh mắt người sắc lẹm: “Hỗn xược, ý con là ai gia già rồi lẩm cẩm không thể tự làm được việc gì đúng không?” Ta thầm trách bản thân: “Thiên Kim ơi là Thiên Kim, tự mình chuốc phiền phức” Ta ấp úng đáp: “Nhi thần không biết, nhi thần, nhi thần…” Hoàng tổ mẫu quát lớn: “Mang vào đây.” Một lão ma ma bước vào trên tay cầm một đĩa bánh đậu xanh đặt xuống bàn, hoàng tổ mẫu phất tay: “Các người lui ra ngoài đi” Lão ma ma mang đàn ra ngoài, hạ nhân cũng lần lượt lui xuống, ta nhìn đĩa bánh đậu xanh không chớp mắt, tuy rất muốn ăn nhưng ta sợ hoàng tổ mẫu la nên đành nuốt nước bọt vào trong. Hoàng tổ mẫu nhìn ta rồi ánh mắt người hiện lên ý cười, người vỗ vỗ tay sang chỗ bên cạnh: “A Kim, qua đây với tổ mẫu.”
Ta vui vẻ tới gần tổ mẫu: “Người dọa A Kim sợ muốn chết.” Tổ mẫu xoa đầu ta và nở một nụ cười hiền hậu: “Ngoan, ăn đi, ai gia biết con thích ăn, ai gia sai người làm cho con ăn đó.” Ta dung dăng cánh tay người: “Đạ tạ tổ mẫu, tổ mẫu là nhất.” Đã mấy ngày ta chưa ăn bánh đậu xanh, thực sự ta rất nhớ hương vị này. Ta đang cặm cui ăn thì tổ mẫu cười nhẹ nói: “Con làm hoàng đế rồi mà sao vẫn hấp tấp vậy? Không ai ăn tranh với con đâu, ăn từ từ.” Ta cười khúc khích dúc đầu vào lòng người, tay mân mê tóc người: “Hoàng tổ mẫu, dạo này con thấy người có thêm tóc bạc rồi.” Ta cầm tay tổ mẫu lên và nhìn ngắm: “Tay người cũng nhăn nheo đi ít nhiều, có phải ai cũng già đi đúng không tổ mẫu?” Hoàng tổ mẫu ngưng thần một lúc mới đáp lại: “A Kim, không phải ai cũng sẽ sống được đến tóc trắng bạc đầu đâu, có người chết sớm ngay trong bụng mẹ, có người chết vì không đủ ăn, có người chết nơi sa trường để quốc dân an yên, đao kiếm không có mắt, chiến sĩ tử trận là vinh quang của họ, cũng có người chết vì yêu…” Ta thắc mắc: “Chết vì yêu sao?” Tổ mẫu thủ thỉ bên tai ta: “Đúng vậy, vì yêu người kia, vì yêu phụ mẫu, vì yêu bằng hữu, vì yêu con cái, họ có thứ mà họ muốn bảo vệ.” Tổ mẫu nói đến đây liền ôm ta vào lòng: “A Kim, dù như thế nào chúng ta cũng sẽ cố gắng bảo vệ huyết mạch duy nhất của nhà họ Lý, con và tỷ tỷ con, đều phải bình an mà sống.”
Đêm hôm qua phụ hoàng nói bảo vệ ta hôm nay hoàng tổ mẫu cũng nói vậy, ta không hiểu rốt cuộc bản thân mình sẽ gặp phải những chuyện gì, tại sao phụ hoàng và người lại nói vậy? Ta đang nghĩ ngợi lung tung thì ánh mắt dán vào chiếc đàn gỗ ở góc tường, ta hỏi tổ mẫu: “Hoàng tổ mẫu, chiếc đàn đó thật đẹp!” ta chỉ tay về phía chiếc đàn. Tổ mẫu đáp: “Đàn tỳ bà, hồi còn trẻ ai gia thích nhất là đàn tấu với ngâm thơ bằng chiếc đàn này.” Ta tròn mắt hân hoan cao giọng: “Hoàng tổ mẫu, hay bây giờ người đàn cho hoàng tôn nghe đi!” Hoàng tổ mẫu thở dài: “Hồi ấy thích nhất là đàn tỳ bà, giờ nghĩ lại đúng là còn trẻ còn sức sống, ai gia già rồi, không đàn nổi nữa đâu” Ta nũng nịu chạy ra ôm đàn tỳ bà tới bên cạnh tổ mẫu: “Người đàn đi tổ mẫu, vừa nãy con thấy người cũng thấy người đàn hẳn một khắc, con ngồi muốn tê chân chuột rút luôn.” Hoàng tổ mẫu cười rồi nhẹ nhàng đáp lại, người nuông chiều ta: “A Kim, vừa là đàn tranh, con không hứng thú mà đàn tỳ bà con lại hứng thú như thế sao?” Ta gật đầu lia lịa: “Tổ mẫu khác nhau mà tổ mẫu, người đàn con nghe đi” ta chớp mắt liên tục tỏ vẻ đáng yêu trước mặt người. Hoàng tổ mẫu nâng chiếc đàn lên chỉnh lại dây đàn: “Được, ai gia đàn con nghe.” Ta chăm chú quan sát hành động của người, cánh tay người ôm lấy đàn, ngón tay như đang nhảy múa trên từng dây đàn, người thật sự hòa lại làm một với đàn tỳ bà.
“Tuý bất thành hoan thảm tương biệt,
Biệt thời mang mang giang tẩm nguyệt.
Hốt văn thuỷ thượng tỳ bà thanh,
Chủ nhân vong quy khách bất phát.
Tầm thanh âm vấn đàn giả thuỳ,
Tỳ bà thanh đình dục ngữ trì.
Di thuyền tương cận yêu tương kiến,
Thiêm tửu hồi đăng trùng khai yến.
Thiên hô vạn hoán thuỷ xuất lai,
Do bão tỳ bà bán già diện.
Chuyển trục bát huyền tam lưỡng thanh,
Vị thành khúc điệu tiên hữu tình.”
Hoàng tổ mẫu nhắm mắt vừa đàn vừa ngâm thơ, người đàn xong ta liền vỗ tay cảm thán không thôi: “Người đàn hay quá, tuy tôn nhi không hiểu lời thơ người ngâm có ý nghĩa gì nhưng phong thái lúc người đánh đàn, thực sự lay động nhân tâm.” Hoàng tổ mẫu bỏ chiếc đàn sang một bên, ôn nhu nhìn ta: “Ta vừa ngâm một đoạn trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, y là thi nhân duy nhất ai gia thích, A Kim…nếu con thích đàn tỳ bà đến vậy, sau này tới đây tìm ai gia, ai gia dạy con đàn.” Ta nghe được câu này xong liền vui mừng ôm tổ mẫu: “Thật ạ? A Kim hứa sẽ Ngoan, từ nay A Kim bái người làm sư phụ, đồ đệ học nghệ xin sư phụ chỉ giáo.” Ta buông tổ mẫu rồi khoanh tay dập đầu. Hoàng tổ mẫu đỡ ta dậy: “A Kim, nha đầu ngốc này, ai gia mãi mãi là hoàng tổ mẫu của con, sư phụ đồ đệ gì chứ? Nói năng không có phép tắc gì hết, sau này phải dạy bảo nhiều rồi, con được chiều hư quá A Kim.”
Sau khi rời điện ta cứ ngỡ những ngày tháng tới sẽ thật tốt đẹp, nhưng giấc mộng đẹp cũng chỉ là giấc mộng, ta còn phải làm nữ đế của một nước, Quỷ môn Quan giờ mới bắt đầu. Ta vừa ngáp ngủ vừa duỗi tay vươn vai chầm chậm mà lười nhác bước vào điện Thái Hòa, vòng lặp nhàm chán hết ngày này tới ngày khác thực sự khiến bổn cô nương mất hết sức lực để chơi đùa chạy nhảy!