[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang - Chương 25
Lam Vong Cơ chỉ động hai cái, đã nghe thấy Ngụy Vô Tiện hít hà vì đau, vội vàng dừng động tác dưới thân, thở hổn hển nói: “Có sao không.”
Thoáng điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm cho ngữ khí trở nên ổn định một chút, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng kéo khóe miệng cười nói: “Còn ổn, ngươi tiếp tục đi.”
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn một lát, chủ động lui ra. Ngụy Vô Tiện thử giữ y lại, nhưng bởi vì đau đớn và mệt mỏi, đã mất đi sự kiểm soát đối với thân thể mình, đành không cam lòng nhìn con mồi thật vất vả mới ăn được rời đi. Tuy rằng coi như là thưởng thức được mùi vị trái cấm vừa đau nhức vừa ngọt ngào kia, nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn, chỉ muốn chìm đắm thêm một chút thời gian trong làn sóng khiến người ta lưu luyến quên lối về, huống chi thân thể đối phương cũng rõ ràng lộ ra cơn nóng rực gần như vẫn chưa hoàn toàn tiêu hết.
Hắn giật giật khóe miệng, vừa định nói gì đó, Lam Vong Cơ cúi người nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán hắn, rồi dùng mệnh lệnh mang ngữ điệu có chút cứng rắn nói: “Không được cậy mạnh.”
Ngụy Vô Tiện ờ một tiếng giống như từ bỏ, gian nan vặn vẹo thắt lưng, lại cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào, bèn dứt khoát nằm xụi lơ trên giường giống như cá chết.
Lam Vong Cơ nhìn lướt qua một mảnh hỗn độn trên giường, đỏ vành tai giúp hắn kéo chăn lại, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, sau khi mặc từng cái từng cái một, liền ra cửa lấy nước.
Lúc trở về, Ngụy Vô Tiện đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Lam Vong Cơ thật cẩn thận ẵm hắn vào thùng tắm, động tác vụng về giúp hắn tẩy rửa.
Dường như bị cảm giác khó chịu đánh thức, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng rên rỉ hai tiếng, Lam Vong Cơ lập tức tạm dừng động tác, đau lòng nói: “Ta nhẹ một chút, ngươi…. tạm chịu đựng.”
Thần trí càng lúc càng tỉnh táo hơn, Ngụy Vô Tiện theo bản năng ôm cổ Lam Vong Cơ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đừng làm nữa, rất khó chịu.”
Lam Vong Cơ mím môi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không lấy ra, sẽ sinh bệnh.”
Ngụy Vô Tiện mệt mỏi đến mức ngay cả mắt cũng lười mở, vô thức hỏi: “Tại sao lại sinh bệnh vậy.”
Lam Vong Cơ im lặng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngụy Vô Tiện cũng lười nghiên cứu sâu hơn như vậy, chỉ cảm thấy nếu Lam Vong Cơ làm như thế thì chắc chắn sẽ có lý do của y, bèn tiếp tục nói: “Thôi bỏ đi, vậy ngươi nhanh một chút đi.”
Vừa chịu đựng không giác khó chịu, Ngụy Vô Tiện vừa dụi dụi đầu tựa vào cổ Lam Vong Cơ, trên mặt dính nước làm thấm ướt chiếc áo trắng như tuyết kia.
“Tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng ta thật sự rất vui vẻ á.”
Lam Vong Cơ cố hết sức làm thật chậm rãi nhẹ nhàng chậm, đồng thời đáp: “Ừm.”
Làm như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, Ngụy Vô Tiện cười hì hì một chút, nụ cười kia nhìn qua có chút ngốc, nhưng tràn đầy hương vị hạnh phúc: “Hôm nay có phải ta nói với ngươi nhiều lần rằng ta rất vui vẻ đúng không?”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu: “Ừm.”
Ngụy Vô Tiện lại cười: “Nhưng ta thật sự rất vui vẻ á.”
Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thật nhẹ.
“Ta cũng, rất vui vẻ.”
***
Ngày hôm sau vốn là có tiết học, nhưng Lam Vong Cơ cũng không đánh thức Ngụy Vô Tiện khỏi giấc mộng đẹp, mặc cho hắn ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, tự mình giúp hắn báo cáo với Lam Khải Nhân, sau đó lại chủ động đi quỳ từ đường. Lam Khải Nhân mặc dù có tức giận, nhưng phần nhiều là bất lực, ngoại trừ một tiếng thở dài bất đắc dĩ cũng chẳng còn cách nào, nhưng ít nhất sau khi quan hệ của hai người bại lộ, Ngụy Vô Tiện cũng không có tuỳ tiện phóng túng như trước kia, trong lòng cũng coi như miễn cưỡng có chút an ủi vậy.
Mấy đệ tử thế gia quen biết Ngụy Vô Tiện tất nhiên là có chút tò mò, buổi chiều nhìn thấy hắn lại không khỏi hỏi đông hỏi tây, ngược lại bị hắn nói hai ba câu qua loa, ngoại trừ ánh mắt Giang Trừng nhìn hắn đặc biệt cổ quái, cũng chỉ có Nhiếp Hoài Tang nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, thừa dịp không có ai mới đến gần Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng nhắc nhở hắn kéo cổ áo cao hơn một chút.
Bị y nói như vậy, Ngụy Vô Tiện sờ sờ cổ, mới đột nhiên nhớ tới gì đó, cười nói một tiếng cảm ơn, sau đó chủ động nói lần kiểm tra sau hắn nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.
Nhưng Nhiếp Hoài Tang lại chủ động cự tuyệt, chỉ nói, nếu lại bị Lam Nhị công tử bắt quả tang, khả năng y bị gãy cũng không phải là một chân.
Ngụy Vô Tiện vừa định nói hắn có thể xử lý Lam Trạm, kêu y không cần lo lắng, đương sự đã tới. Nhiếp Hoài Tang lập tức thức thời lui sang một bên, bảo trì khoảng cách với hắn, hành lễ với Lam Vong Cơ, sau đó nhanh chóng rút lui, làm như không dám nhìn lâu hình ảnh bọn hắn ở cùng với nhau.
Tuy rằng Niếp Hoài Tang cố hết sức lảng tránh, nhưng không biết là lần nào cũng quá mức trùng hợp, hay chỉ là hé ra một góc, cứ luôn không cẩn thận nhìn thấy một vài hình ảnh không nên xem. Nhưng hai vị đương sự một người mặt vô biểu tình, người kia da mặt dày cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục làm như không có việc gì chào hỏi y, Nhiếp Hoài Tang đành phải dùng quạt che mặt nhanh chóng chào hỏi, rồi nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi y không nên ở.
Sau khi cùng Lam Vong Cơ quang minh chính đại ở bên nhau, Ngụy Vô Tiện thường xuyên ở Tĩnh Thất, cùng y đọc sách, thiền định, viết chữ, đánh đàn, tu luyện. Tuy rằng lúc đọc sách thường xuyên đọc một chút đã ngủ thiếp đi, lúc ngồi thiền thường xuyên ngồi một chút là buồn ngủ đến mức ngã trên người Lam Vong Cơ, lúc viết chữ thường xuyên viết một hồi đánh đổ cả nghiên mực, lúc học đánh đàn đánh thì gảy đứt một sợi dây đàn, lúc tu luyện được một tí đã lăn đến cùng với nhau.
Buổi chiều là thời điểm dễ buồn ngủ nhất, Lam Vong Cơ đọc sách dưới ánh nắng ấm áp, Ngụy Vô Tiện liền nằm sấp trên bàn của y ngủ, bên cạnh còn có hai quả cầu tuyết nhung tựa vào. Thỉnh thoảng lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh táo, liền chống cằm ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn y, cho dù chỉ là dáng vẻ đọc sách của y cũng làm hắn thích không chịu được, nhìn thế nào cũng không chán.
Vô tình giao nhau với đôi mắt sáng ngời kia, trong đầu Lam Vong Cơ bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng khi còn nhỏ.
Mỗi tháng khi đến gian tiểu trúc hoa long đảm, y ngồi trước bàn của mẫu thân tập chữ, mẫu thân cũng mỉm cười nhìn y như vậy.
Thế giới của y từng mờ nhạt thành một mảnh đen trắng đơn điệu, cho đến khi thiếu niên trước mắt bất ngờ đẩy mở cánh cửa của y ra, mở ra một biển hoa rực rỡ cho y một lần nữa.
***
Cuộc sống trong mắt thiếu niên luôn ngắn ngủi, giống như cát chảy qua kẽ tay, một năm thoáng chốc trôi qua.
Cài lên tóc mai của Lam Vong Cơ một đóa hoa vừa hái, Ngụy Vô Tiện nói: “Năm ngoái đến đây chính là lúc này, nhanh như vậy một năm đã trôi qua, thời gian nghe học kết thúc, ta cũng phải chuẩn bị trở về Vân Mộng rồi.”
Hai tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hắn theo thói quen mổ mấy cái lên khóe miệng y, cười hỏi: “Lam Trạm, nếu ngươi không có việc gì, có muốn cùng ta đi Vân Mộng chơi một vòng hay không?”
Lam Vong Cơ ôm eo hắn, đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên ở cửa truyền đến một tiếng ho khan lịch sự. Hai người lập tức thu tay lại, nhìn ra ngoài cửa, Lam Hi Thần đang đứng ở cửa.
Nếu bị Nhiếp Hoài Tang hoặc Giang Trừng nhìn thấy, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn sẽ không để ý, thậm chí còn có thể càng thêm không kiêng nể gì mà càng táo tợn hơn, nhưng Lam Hi Thần thì khác, dù sao cũng là đại ca của Lam Vong Cơ. Hắn có thể không biết xấu hổ, không mặc quần áo trần truồng đi lại trước mặt mọi người mà nói cũng không phải là chuyện lớn, nhưng hắn dù sao cũng phải quan tâm đến mặt mũi của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện bên này đang chuẩn bị giải thích, nhưng Lam Hi Thần lại làm như sớm đã nhìn riết quen mắt, so với hắn còn tự nhiên hơn, khóe miệng vẫn như cũ mỉm cười hoà nhã, tay phải khum lại đặt bên môi, lại ho một tiếng.
“Khụ, thật ngại quá, các ngươi không đóng cửa, quấyrầy các ngươi rồi.”