[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi - Tiểu Tiểu Thố - Chương 19
19.
Nếu như đã nói rõ chuyện Kim đan với nhau, Lam Vong Cơ cũng không cần lén lút vụng trộm truyền linh lực cho hắn vào lúc nửa đêm nữa. Chẳng qua đến giờ đó y vẫn theo thói quen thức giấc, vốn dĩ sau khi tỉnh đã định ngủ tiếp, lại phát hiện ra Ngụy Vô Tiện đang hơi hơi cau mày lại trong cơn mơ, vẻ mặt có chút tái nhợt, miệng còn loáng thoáng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Nhìn qua không giống như dáng vẻ gặp ác mộng, khi Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, đương nhiên cũng cảm nhận được đôi chân cứng ngắc của đối phương đang khẽ run lên. Y lập tức hiểu ra, sợ là đối phương đang ngủ thì bị chuột rút bắp chân.
Ôn Tình đã từng nói qua với y, trong thời gian mang thai rất dễ xuất hiện tình trạng chuột rút co cứng chân, nhất là vào ban đêm và sáng sớm.
Ngụy Vô Tiện cau mày làm Lam Vong Cơ cũng cau mày theo, dùng tay đè lên phần bắp thịt đang cứng ngắc vì chuột rút ở cẳng chân của đối phương, bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve xoa nắn từng chút từng chút một.
Có lẽ là được xoa bóp thoải mái, bắp thịt đang cứng ngắc dần dần thả lỏng, hai đầu mày đang nhíu chặt của Ngụy Vô Tiện cũng từ từ giãn ra, còn vô thức mà dụi dụi vào lồng ngực Lam Vong Cơ, giống hệt một chú mèo ngoan ngoãn. Đúng là khiến người ta thực sự không thể tưởng tượng nổi, người này cùng một thân hắc y ban ngày trên chiến trường sai khiến hung thi giết đến đỏ cả mắt là cùng một người.
Lam Vong Cơ nhìn ngắm khuôn mặt hắn, lâu thật lâu cũng không cách nào rời mắt đi.
Đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, đâu ngờ rằng đối phương lại chậm rãi mở mắt ra.
Có lẽ là bởi vì nhìn hắn đến mức mê muội, cũng có thể là vì động tác mở mắt của đối phương bất ngờ quá mức, khi đôi mắt đang còn nửa tỉnh nửa mơ kia tìm được đến đôi mắt nhạt màu, trong lúc nhất thời Lam Vong Cơ thế mà lại quên thu lại ánh nhìn của mình.
Vốn dĩ vẫn còn chút mơ màng, vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ đang mở to mắt, Ngụy Vô Tiện lập tức tỉnh táo hơn không ít, giật mình ngạc nhiên nói: “Lam Trạm… Sao ngươi còn chưa ngủ? Không phải đã nói là ngươi không cần lén lút truyền linh lực cho ta vào nửa đêm nữa sao? Sao ngươi vẫn còn…”
Lam Vong Cơ vuốt ve mái tóc hắn, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải.”
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hoang mang hỏi: “Vậy ngươi là…”
“Chân của ngươi, chuột rút.”
Lam Vong Cơ vừa nói như vậy, Ngụy Vô Tiện theo bản năng giật giật cẳng chân của chính mình, y như rằng vẫn còn chút cảm giác cứng đờ cùng đau nhức tê dại, chẳng qua cũng không tính là nghiêm trọng, giai đoạn khó nhằn nhất hẳn là đã qua đi rồi. Nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ngáp một cái thật to rồi nói: “Có phải là phản ứng của ta quá lớn cho nên đánh thức ngươi không?”
Lam Vong Cơ phủ nhận: “Không phải.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Hiện giờ ta cảm thấy vẫn ổn, vừa rồi ngươi giúp ta xoa bóp à?”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu. Ngụy Vô Tiện cũng bất chấp cẳng chân còn hơi run rẩy, nhào đến ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hôn bẹp một phát lên má y: “Lam Trạm, ngươi tốt quá đi mất. Thật ra ngươi không cần xoa bóp giúp ta đâu, tình trạng này cực kỳ bình thường.”
Lam Vong Cơ thắc mắc: “Bình thường?”
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ra những lời bản thân nói có vấn đề gì, theo phản xạ bèn tiếp lời đối phương: “Đúng vậy, Ôn Tình nói là bình thường mà, đợt trước ta cũng thường xuyên bị như vậy, chịu đựng một chút là qua thôi.”
“Thường xuyên?”
Nghe Lam Vong Cơ lặp lại lời hắn nói một cách nghiêm túc như vậy, đầu óc của Ngụy Vô Tiện lập tức tỉnh táo không ít, cuối cùng cũng ý thức được là không đúng chỗ nào, vội vàng sửa lời: “Cũng không phải là quá thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng bị như vậy vài lần thôi.”
Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu rồi ôm hắn chặt hơn một chút, thở dài khẽ đến mức gần như không thể nhận ra, nói:
“Ngươi vất vả rồi.”
Giọng nói rất nhẹ, lại mang theo chút bất lực cùng phiền muộn vì bản thân không thể nào chia sẻ cùng hắn.
Nghe thấy Lam Vong Cơ nói vậy, đó là giọng điệu mà chưa bao giờ nghe được khi ở trước mặt người ngoài, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm áp tràn ra từ trái tim rồi chảy xuôi khắp ngóc ngách cơ thể, khiến toàn thân hắn được sưởi ấm. Hắn cũng vòng tay ôm chặt Lam Vong Cơ hơn, cười cười lắc đầu: “Có gì mà vất vả hay không vất vả, mang thai đứa bé này là ta cam tâm tình nguyện mà.”
Ngẫm nghĩ, hắn lại nói: “Tuy rằng đúng thật là cũng có lúc khó chịu, nhưng mỗi lần cảm nhận được những cái khó chịu này, ta lại giống như ý thức được vô cùng rõ ràng, trong bụng ta có một thằng nhóc con.”
Ngẩng đầu lên nhìn Lam Vong Cơ, ý cười nơi khóe miệng hắn lại càng sâu hơn vài phần: “Hơn nữa ấy, chỉ cần nghĩ đến đây là bé con của ta và ngươi, trong lòng ta lại vui vẻ đến không thể vui vẻ hơn, cảm thấy những cái khó chịu kia hoàn toàn không đáng để nhắc đến.”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn phớt lên trán hắn, đang chuẩn bị nói gì đó, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cầm lấy tay y đặt lên trên bụng hắn: “Lam Trạm Lam Trạm nó lại đạp!”
Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong, bàn tay vừa mới phủ lên của Lam Vong Cơ bèn cảm nhận được một chút dao động cực kỳ rõ ràng truyền đến từ vùng bụng, giống như là nhóc con trong bụng vừa đạp tay y một phát vậy. Lam Vong Cơ mở to mắt, khó mà tưởng tượng nổi nhìn vào đôi mắt cười cong cong đang tràn ngập vui mừng của Ngụy Vô Tiện, lại nghe thấy đối phương kích động mà nói với hắn:
“Nó lại cựa quậy! Lam Trạm, vừa rồi ngươi có cảm nhận được không?”
Sự kinh ngạc trong đôi mắt nhạt màu dần dần chuyển thành một thứ ánh sáng dịu dàng, còn mang theo ý cười nhàn nhạt, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu, mềm giọng đáp:
“Ừm.”
Ngụy Vô Tiện cười vui vẻ hơn, đôi mắt cong lên sắp híp thành một cái khe. Vuốt ve vùng bụng càng ngày càng tròn trịa hơn của chính mình, hắn cúi đầu nói với nhóc con trong bụng: “Hôm nay đúng là nể mặt phụ thân con thật đấy, lần trước chỉ cựa một cái rồi nằm im, lần này đạp liên tục hai cái.”
Nói xong hắn lại giương mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, đây là lần đầu tiên ngươi cảm nhận được nó động đậy phải không?”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu: “Phải.”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Cảm thấy vô cùng thần kỳ có phải không?”
Lam Vong Cơ đáp: “Phải.”
Chẳng hiểu sao Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có một chút cảm giác tự hào, khoe khoang: “Thật ra nó đã cử động rất nhiều lần rồi, chẳng qua lần này ngươi mới cảm nhận được thôi. Nói vậy tính ra, ta vẫn tương đối có lời ha ha ha.”
Không biết vì sao, cũng không phải là chuyện gì to tát, Ngụy Vô Tiện vẫn cực kỳ vui vẻ, vừa nghĩ đến đã không nhịn được mà cười toe toét.
Lam Vong Cơ cũng không hề ghét bỏ phần khoe khoang kia của hắn chút nào, ngược lại còn dùng phần mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã hơi cong lên của hắn, dịu dàng đáp: “Ừm.”
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, khóe mắt của Ngụy Vô Tiện lại tràn ngập ý cười, nói: “Lam Trạm, hình như là ta còn chưa hỏi ngươi chuyện này, ngươi thích con trai hay là con gái?”
Lam Vong Cơ đáp: “Đều được.”
Ngụy Vô Tiện khẽ bĩu môi, thẳng thắn dứt khoát bổ sung hoàn chỉnh giúp hắn: “Đúng là hỏi ngươi cũng như không hỏi, chắc chắn ngươi cảm thấy, chỉ cần là bé con của chúng ta, thì trai hay gái đều được, có phải không?”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đáp: “Ừ.”
Dùng đầu ngón tay vẽ vài vòng tròn trên bụng chính mình, Ngụy Vô Tiện nói: “Ta cũng cho rằng trai hay gái đều được, chẳng qua nếu là sinh đôi một trai một gái thì cũng rất không tồi. Nhưng mà Ôn Tình đã nói đây là thai đơn, hoàn toàn không có hi vọng rồi.”
Trong lúc đang nói nói cười cười, Ngụy Vô Tiện theo phản xạ mà ngáp dài một cái. Bị chứng chuột rút cẳng chân cùng thai đạp bất ngờ quấy rối, hai người còn nói chuyện với nhau một lúc, nhưng hiện giờ đêm vẫn còn khuya, ngày mai cũng còn trận chiến phải đánh. Vì thế, Lam Vong Cơ kéo chăn lên đắp cho hắn, ôn hòa nói: “Đi ngủ trước đã.”
“Ừ được, ta cũng bắt đầu thấy hơi mệt rồi.”
Ngụy Vô Tiện lại ngáp thêm cái nữa, sau đó chạm chạm vào khóe môi Lam Vong Cơ, đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon, hai người tiếp tục ôm nhau chìm vào giấc ngủ.