[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi - Tiểu Tiểu Thố - Chương 18
18.
“Quả thực là có chút không được đúng cho lắm.” Đã quen nhìn dáng vẻ bễ nghễ chúng sinh của hắn lúc trên chiến trường, thấy chút lo lắng hiếm khi lộ ra trong mắt hắn lúc này, Ôn Tình bèn giải thích, “Nhưng ngươi yên tâm, không phải là bé con xảy ra vấn đề gì cả.”
“Nó không sao là được rồi…” Giống như là nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, Ngụy Vô Tiện mới nhớ đến việc hỏi tiếp, “Vậy ý ngươi muốn nói là cái gì có vấn đề?”
Ôn Tình đáp: “Lần trước ta cũng từng nói qua với Lam Nhị công tử, mạch tượng của ngươi hiện giờ, không giống với mạch tượng trong thời gian mang thai của Khôn trạch bình thường.”
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Ngươi nói qua với Lam Trạm khi nào thế?”
Ôn Tình cũng ngạc nhiên hỏi lại: “Lam Nhị công tử không nói với ngươi sao?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không hề nhé… Khoan đã, ngươi nói không giống với Khôn trạch bình thường, là có ý gì?”
Ôn Tình đáp: “Ý ta muốn nói là, dương khí trong cơ thể ngươi hiện giờ quá nặng.”
Ngụy Vô Tiện ngớ người ra, nói: “Vì sao dương khí lại quá nặng?”
Ôn Tình cân nhắc một lát, mới nói: “Gần đây ngươi cùng Lam Nhị công tử…”
Nữ y sư luôn luôn dứt khoát thẳng thắn, hiếm khi mới thấy giọng điệu úp úp mở mở như lúc này, Ngụy Vô Tiện không hiểu nổi, hỏi lại: “Ta cùng Lam Trạm sao cơ? Chúng ta cũng đâu có làm cái gì?”
Ôn Tình hỏi lại lần nữa để xác nhận: “Thật sự cái gì cũng chưa làm à?”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, “Đúng vậy, chưa hề làm gì cả. À, chẳng qua là ngày nào y cũng truyền linh lực cho ta một lúc để áp chế âm khí.”
Ôn Tình nói: “Như vậy thì ngược lại cũng dễ hiểu, nhưng ngươi nói một lúc, chính xác là bao lâu? Nếu như chỉ truyền ít, thì cũng không đến mức như thế.”
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, nói: “Cũng không lâu lắm đâu, ta vẫn nghĩ rằng y không biết chuyện ta không có Kim đan, cho nên không dám để cho y truyền quá lâu.”
Ôn Tình ngạc nhiên nói: “Nhưng nếu mỗi lần chỉ truyền trong chốc lát, theo lý mà nói thì sẽ không thế này. Đây rõ ràng là cần phải rót vào một lượng linh lực lớn thì mới có thể để lại dấu vết.”
Ngụy Vô Tiện cũng có chút mông lung: “Chẳng lẽ y còn truyền cho ta vào lúc nào đó mà ta không biết? Không thể nào, ta cũng không nhớ rõ y còn truyền cho ta lúc nào khác nữa. Nếu nói đến lúc mà ta không biết gì cả, vậy thì cũng chỉ có thể là vào giữa đêm khuya lúc ta ngủ say thôi.”
Ôn Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau cùng Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện lại bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, mấy ngày gần đây sáng sớm ngủ dậy đúng là thoải mái hơn trước rất nhiều, cơ thể cũng không còn lạnh ngắt mệt mỏi như xưa nữa. Hắn còn tưởng vì có được sự vỗ về hữu hiệu từ tin hương của Càn nguyên, cái thân thể Khôn trạch đang trong thời kỳ mang thai này mới có thể như thế, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện khác.
Đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của nữ y sư, Ngụy Vô Tiện nuốt nuốt nước miếng, yết hầu trượt một vòng trên cần cổ, “Chẳng lẽ trong lúc ta ngủ, y thật sự đã…”
Ôn Tình nhún vai, “Cái này ngươi tự đi mà hỏi Lam Nhị công tử.”
Thật lâu Ngụy Vô Tiện vẫn không thể thốt ra chữ nào, một thân bạch y bèn nhấc doanh trướng lên bước vào.
Ngụy Vô Tiện quay phắt đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc ánh mắt của hai người va phải nhau, Lam Vong Cơ có chút ngẩn ngơ: “Ngụy Anh, ngươi…”
Thấy cảnh tượng hai người đứng nhìn nhau thế này, Ôn Tình biết bản thân bây giờ không nên có mặt ở nơi này, nhanh chóng quyết đoán thu dọn hòm thuốc, dứt khoát rời đi.
Ôn Tình đi rồi, Ngụy Vô Tiện bèn trực tiếp bổ nhào đến ôm lấy tiên quân áo trắng vừa bước vào.
Lam Vong Cơ kịp thời đỡ vững được hắn, lại sợ đè phải phần bụng của hắn, vẫn hơi giữ khoảng cách một chút: “Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện tựa đầu lên bờ vai y, cười khẽ rồi nhẹ giọng nói: “Không sao cả, chỉ là muốn ôm ngươi một cái thôi, không được sao?”
“Được.” Lam Vong Cơ để mặc hắn ôm, cũng vòng tay ôm ngược lại hắn.
Cứ đứng ôm nhau như vậy một lúc, Ngụy Vô Tiện mới buông Lam Vong Cơ ra, lại lôi kéo y ngồi xuống, chủ động vươn tay về phía y. Lam Vong Cơ đang không hiểu vì sao bỗng dưng hắn lại làm vậy, đang chuẩn bị hỏi thì Ngụy Vô Tiện đã mở miệng trước: “Muốn truyền linh lực cho ta thì truyền luôn bây giờ đi, đừng có tối nào cũng không chịu ngủ ngồi lén lút truyền nữa.”
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì, Ngụy Vô Tiện cười cười nâng tay mơn trớn mặt y, “Lam Trạm, sao ngươi lại tốt đến vậy chứ.”
Im lặng hồi lâu, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không tốt.”
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt với y mấy cái, như là có chút khó hiểu, nói: “Không tốt chỗ nào? Ta cảm thấy thật sự là ngươi đối xử với ta quá tốt rồi. Cho dù là ta không biết, ngươi vẫn sẽ im lặng mà làm mọi việc vì ta… Hầy, ngươi nói xem sao ta lại ngốc vậy nhỉ, ta nên đoán ra từ sớm mới phải.”
Thấy Lam Vong Cơ lại lắc đầu, Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là ta hiểu, ngươi không phải vì muốn ta biết việc này cho nên mới làm, dù sao ngươi cũng đối xử với ta rất tốt, đã lâu lắm rồi không có người nào đối xử tốt với ta như vậy.”
Nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười kia, chẳng hiểu vì sao Lam Vong Cơ lại cảm thấy từng ngóc ngách trong cơ thể đau thắt từng cơn. Y mấp máy môi, mới nhẹ giọng nói: “Khi đó, ta không thể ở bên cạnh ngươi.”
Hoàn toàn không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ nói như vậy với mình, Ngụy Vô Tiện ngẩn người trong giây lát, rồi bật cười nói: “Những chuyện đã qua thì là quá khứ, như hiện tại đã là tốt lắm rồi.”
Vòng hai tay lên ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ghé sát lại gần hôn lên khóe môi y, “Bây giờ cũng đâu tính là muộn.”
Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hắn thoáng kéo giãn khoảng cách, nói với Lam Vong Cơ: “Đúng rồi Lam Trạm, ta bàn với ngươi một chuyện.”
Lam Vong Cơ đáp: “Chuyện gì?”
Nếu là trước đây, dù là chuyện gì thì đương nhiên hắn cũng sẽ một mình gánh vác, nhưng mọi chuyện giờ đây đã sớm khác khi xưa rồi. Hắn và Lam Vong Cơ đã cùng ký vào hôn thư, trong bụng còn có cốt nhục chí thân của hai ngươi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, tất nhiên là hai người cần phải cùng nhau đảm đương, cũng không cần thiết phải giấu giếm y bất kỳ chuyện gì.
Hắn buông Lam Vong Cơ ra, với tay lấy một chiếc túi Càn khôn từ trong ống tay áo. Đợi đến khi hắn lấy cái thứ đặt trong túi Càn khôn ra, Lam Vong Cơ hơi cau mày:
“Vật này sát khí rất nặng.”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu: “Đúng, chính vì sát khí của nó nặng, đúng lúc có thể lấy ra thuận tiện lợi dụng một phen.”
Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn dùng thế nào?”
Ngụy Vô Tiện nói, “Ta định luyện nó thành một miếng Hổ phù, dùng nó để ra lệnh cho quỷ thi hung linh.”
Hai đầu mày khẽ nhíu lại, Lam Vong Cơ muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện như đã sớm đoán được y sẽ nói cái gì, bèn cướp lời nói trước: “Chúng ta xem như đã là phu thê, ta cũng không cần phải giấu giếm ngươi cái gì. Lam Trạm, nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng, thì cứ nói thẳng với ta, ngươi không nói thì làm sao ta biết được trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì chứ?” Thấy đối phương vẫn làm thinh như cũ, hắn bĩu bĩu môi, cười nói, “Nếu ngươi không nói câu nào, ta coi như là ngươi ngấm ngầm tán thành nhé.”
Có hai chữ trong lời Ngụy Vô Tiện nói, dường như làm cho hai đầu mày trước sau vẫn luôn nhíu chặt của Lam Vong Cơ giãn ra vài phần. Thở dài một hơi nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, Lam Vong Cơ đáp: “Được.”
Trong lòng y dường như vẫn còn lo lắng, nhưng những lời Ngụy Vô Tiện nói cũng không phải là không có lý. Chỉ cần chính y luôn luôn ở bên cạnh hắn, nếu như sau này có vấn đề gì thì cùng nhau gánh vác là được.
Thấy cuối cùng Lam Vong Cơ đã chịu đồng ý, Ngụy Vô Tiện cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lại không nhịn được rướn lại gần hôn lên mặt y.