[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi - Tiểu Tiểu Thố - Chương 17
Nghe xong lời Lam Vong Cơ nói, bàn tay đang nâng chén trà lên của Lam Hi Thần khựng lại, có chút khó mà tin được nhìn về phía Lam Vong Cơ đang hơi hơi rũ mắt cùng Ngụy Vô Tiện trong mắt tràn ngập ý cười.
Lam Hi Thần vốn dĩ chỉ tưởng rằng, sau khi Ngụy Vô Tiện biết chuyện hôn thư, quan hệ của hai người này sẽ không còn bế tắc như trong lời đồn nữa, hoặc biết đâu có thể thuận nước đẩy thuyền nhân tiện xác định mối hôn sự này. Dù sao Lam Hi Thần cũng nhìn ra được đệ đệ rất để ý đến vị Ngụy công tử này, nếu như đạt được mong muốn thì đương nhiên cũng sẽ vì đệ đệ mà vui vẻ. Nhưng không hề nghĩ đến mới qua một đêm thôi, thế mà chẳng hiểu kiểu gì đã lòi ra một đứa bé được rồi.
Lam Vong Cơ rũ mắt, trả lời:
“Động Huyền Vũ.”
Nghe y nói như vậy, lúc này Lam Hi Thần mới hiểu được, vì sao lúc trước sau khi y từ động Huyền Vũ quay về Cô Tô, bèn thỉnh cầu phụ thân đồng ý việc này. Lúc ấy Lam Hi Thần không biết rõ những phức tạp rối rắm trong chuyện này, chỉ biết khi đó phụ thân trực tiếp đồng ý, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn khi đó rõ ràng là phụ thân đã biết tất cả rồi.
Tuy rằng thúc phụ có vài lời dị nghị, nhưng phụ thân đã đưa ra quyết định, thúc phụ đương nhiên là cũng không tiện phản đối thêm gì nữa. Chỉ tiếc là tạo hóa trêu ngươi, tất cả những chuyện sau đó xảy đến quá mức đột ngột. Nhưng cũng may là, tuy rằng có khúc mắc, hiện giờ cuối cùng vẫn được thỏa mãn ước mong.
Cố gắng thầm thở phào một hơi, trong lòng Lam Hi Thần cũng đồng thời cảm thấy vui mừng, vẫn không nhịn được nói thêm:
“Nếu hiện giờ đã mang thai, vẫn còn lên chiến trường như vậy, Vong Cơ, không phải là các đệ có hơi mạo hiểm quá mức rồi không?”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Trạch Vu Quân, chuyện này không thể trách Lam Trạm được, là do tự bản thân đệ kiên trì. Tình hình ở chiến trường Giang Lăng huynh cũng biết, đệ phải lên. Hơn nữa, đệ không dùng kiếm cũng không cần tác chiến cận thân, có Lam Trạm ở bên cạnh đệ, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Đối với đạo mà hắn sử dụng, Lam Hi Thần cũng có nghe qua, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, cảm thấy có y ở đây, cũng không cần người khác phải tốn nhiều tâm tư, chỉ nói:
“Một khi đã như vậy, ta cũng không nhiều lời thêm nữa. Vậy ấn theo lời Ngụy công tử nói, đệ vẫn chưa báo việc này cho Giang tông chủ biết?”
Vừa dứt lời, giọng nói của Giang Trừng đã truyền từ ngoài cửa doanh trướng vào:
“Báo cho ta biết chuyện gì cơ?”
“Giang Trừng, đến rồi đấy à, ta chuẩn bị nói với ngươi một chuyện, à mà cũng coi như là hai chuyện.” Ngẫm nghĩ giây lát, Ngụy Vô Tiện lại sửa chữa lời nói của chính mình, “Thật ra cũng chỉ là một chuyện thôi.”
Giang Trừng nghe hắn nói mà chẳng hiểu gì cả:
“Cái gì mà một chuyện hai chuyện, đến cùng là ngươi muốn nói gì với ta?”
Ngụy Vô Tiện đưa mắt liếc qua Lam Vong Cơ, sau đó hắng giọng một tiếng, tiếp tục nói:
“Vậy bây giờ ta nói với ngươi luôn nhé, ngươi đừng có sợ hết hồn đấy.”
Giang Trừng chẳng thèm để ý, nói:
“Sợ cái gì mà hết hồn?”
Nghe hắn nói rõ ràng chân tướng mọi chuyện một cách đơn giản nhất, trong mắt Giang Trừng tràn ngập khiếp sợ, giống như hoàn toàn không thể tin được tất cả những điều mà bản thân vừa nghe thấy.
Giang Trừng trợn tròn mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đang cười tủm tỉm, sau đó tầm nhìn lại dừng trên khuôn mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười nhàn nhạt của Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ im lặng không nói một câu, cuối cùng vẫn nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, lúc bắt đầu mở miệng thì chữ nọ đánh chữ kia:
“Ngụy Vô Tiện, ngươi nói là ngươi và Lam Vong Cơ đã ký hôn thư rồi? Còn… còn có một… một đứa bé?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói:
“Đúng vậy, tất cả mọi chuyện ta vừa nói đều là sự thật. Nếu ngươi chưa nghe rõ thì để ta nói lại một lần nữa cho ngươi nghe nhé?”
Đương nhiên là không cần lặp lại lần nữa, Giang Trừng đã nghe rõ ràng rành mạch tất cả, chẳng qua là nội dung quá mức giật gân nên cần phải cẩn thận tiêu hóa một chút.
Giang Trừng hoàn toàn không hiểu được vì sao Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ có thể đến bên nhau được, rõ ràng là từ trong ra ngoài bọn họ chẳng có chỗ nào hợp nhau cả.
Nhưng nhìn lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, dường như cũng để lại chút dấu vết dễ dàng chứng minh.
Lúc gặp lại nhau ở trạm dịch, trước mặt bọn họ Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu nôn khan, mặc dù khi đó hắn dùng một lý do lấy lệ để nói cho qua việc.
Lúc trước Lam Vong Cơ cách ngàn dặm xa xôi vẫn tới Giang Lăng trợ giúp, nghe nói trước đó Ngụy Vô Tiện từng bị thương trên chiến trường, lại trực tiếp đề nghị để chính y đến bảo vệ hắn chu toàn.
Tuy rằng chuyện xảy ra quá đột ngột, làm cho Giang Trừng trở tay không kịp, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận. Chẳng qua là Giang Trừng vẫn đen mặt như cũ, cảm thấy Ngụy Vô Tiện như vậy không biết là còn để người anh em này vào mắt không?! Thế mà lại giấu giếm mọi chuyện, lại còn giấu lâu như vậy.
Khôn trạch đã gả ra ngoài đúng thật là giống hệt bát nước đã hắt đi, không giữ được! Nhưng rõ ràng là còn chưa gả mà!
E ngại Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ vẫn đang ở đây, Giang Trừng cũng cần duy trì hình tượng gia chủ một chút, không tiện mắng thẳng vào mặt Ngụy Vô Tiện vài câu nữa, chỉ nói:
“Ngươi cũng làm xằng làm bậy quá rồi, thân phận Khôn trạch của ngươi vốn đã không ai biết, nhưng hiện giờ lại có… Sau này ngươi định tính thế nào?”
Ngụy Vô Tiện không thèm để tâm, nói:
“Nên làm cái gì thì vẫn cứ làm cái đó thôi, với bên ngoài thì vẫn phải giấu, dù sao ta cũng gầy mà, toàn mặc ngoại bào rộng thùng thình nữa, người ngoài không nhìn ra cái gì khác thường đâu, hơn nữa bình thường cũng chẳng có mấy người muốn đến gần ta. Nếu lúc sau bụng lộ rõ rồi, thì hạ một tầng thuật pháp che giấu bên ngoài là được. Trên chiến trường ta chỉ thổi sáo là đủ rồi, không cần cận chiến, có Lam Trạm ở bên cạnh ta, không có vấn đề gì cả.”
Giang Trừng liếc nhìn bụng hắn một cái, hắn đang mặc ngoại bào màu đen rộng thùng thình, nhìn qua thì đúng thật là không nhìn ra có gì khác thường cả. Tuy rằng vẫn cảm thấy không được thỏa đáng cho lắm, nhưng bản thân Ngụy Vô Tiện đã nói như vậy rồi, hơn nữa trước mắt chỉ sợ là chiến trường Giang Lăng thật sự không rời xa được cây sáo kia của hắn, cho nên Giang Trừng chỉ nói:
“Ta sẽ phái thêm nhiều tu sĩ bảo vệ bên cạnh ngươi trên chiến trường.”
Ngụy Vô Tiện vừa định nói không cần phiền phức như vậy, có Lam Trạm ở bên cạnh hắn là được, thì Lam Hi Thần cũng nói:
“Ta cũng phái vài vị tu sĩ có tu vi cao cùng tác chiến.”
Giang Trừng nhướng mày nói:
“Trạch Vu Quân, Ngụy Vô Tiện còn chưa được gả vào cửa Cô Tô Lam thị các vị, nếu muốn bảo vệ hắn thì hẳn là cũng nên do nhà chúng ta phái người.”
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện khẽ giật giật, chỉ cảm thấy mấy chữ này từ miệng Giang Trừng nói ra sao nghe nó cứ sai sai thế nào ấy.
Hắn còn chưa kịp chen vào câu nào thì Lam Hi Thần đã nói:
“Dù chưa chính thức thành hôn, nhưng Ngụy công tử và Vong Cơ đã ký hôn thư rồi, hơn nữa trong bụng còn có huyết mạch của Cô Tô Lam thị chúng ta, đương nhiên là chúng ta không thể ngồi yên không để ý đến. Cho dù nói gì đi chăng nữa, nhiều thêm một tầng bảo vệ vẫn tốt hơn, không biết ý Ngụy công tử thế nào?”
Ngụy Vô Tiện xoay xoay cây sáo trong tay, nói với Lam Hi Thần:
“Đệ vẫn cảm thấy chỉ cần một mình Lam Trạm là đủ rồi, càng nhiều người vây xung quanh đệ chẳng phải sẽ càng khiến kẻ khác chú ý sao?”
Nói xong hắn còn nhìn Lam Vong Cơ nháy mắt một cái. Giang Trừng nhìn thấy động tác mờ ám của hắn, không nhịn được mà thầm liếc mắt xem thường một phát.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người miễn cưỡng đạt đến sự nhất trí, ngoại trừ Lam Vong Cơ bảo vệ gần người ngay bên cạnh hắn, bên ngoài còn có một đội tu sĩ cùng tác chiến, dốc toàn lực bảo vệ hắn, không để lộ chút sơ hở nào. Dù sao thì chỉ một cây sáo kia của hắn cũng có thể chống lại được thiên quân vạn mã, nhiều thêm mấy người này ở trên thật ra cũng không hề làm quá nói quá, sẽ không làm cho kẻ khác nghĩ nhiều đến phương diện khác.
Sau khi quyết định xong việc này, Lam Hi Thần nói:
“Ta không thể ở lại đây quá lâu, còn cần phải chạy đến chiến trường khác trợ giúp.”
Trước khi đi, Lam Hi Thần còn nói với Ngụy Vô Tiện:
“Trước mắt còn chưa đoạt lại được Liên Hoa Ổ, nếu như thân thể không cố gắng nổi nữa, thì lập tức quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ tĩnh dưỡng.”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Trạch Vu Quân yên tâm, đệ sẽ không cậy mạnh, nhưng cũng không thể dễ dàng rời khỏi chiến trường được. Hơn nữa….”
Hắn đưa mắt sang liếc Lam Vong Cơ một cái, nói tiếp:
“Hơn nữa, đệ chỉ muốn ở nơi có Lam Trạm thôi.”
Lam Hi Thần cười cười lắc đầu, cũng không nói nhiều nữa, sau khi hành lễ chào hỏi xong thì lập tức ngự kiếm rời đi.
Lam Hi Thần đi rồi, mặc dù Giang Trừng rất muốn lén hỏi Ngụy Vô Tiện một vài chuyện, nhưng nhìn thấy dáng vẻ gần như là dính chặt vào với nhau của hắn và Lam Vong Cơ thế kia, cũng lười ở lại xem lâu thêm vài lần.
Trên đường Ngụy Vô Tiện đang tươi cười hớn hở cùng Lam Vong Cơ quay về doanh trướng thì vừa đúng lúc gặp được Ôn Tình đến bắt mạch hàng ngày cho hắn.
Ôn Tình thấy hắn cười đến mức mặt đầy gió xuân như vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ mấy lời hôm qua nàng nói với hắn có tác dụng rồi sao?”
Nhân lúc Lam Vong Cơ đi lấy vài thứ đồ nọ kia cũng tốn thời gian, Ôn Tình vừa bắt mạch giúp hắn vừa hỏi:
“Ngươi cùng Lam Nhị công tử…”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Đúng rồi, chuyện này, còn chưa kịp nói với ngươi, ta và Lam Trạm đã ký hôn thư xong xuôi đâu vào đó rồi, tuy rằng còn chưa bái đường, nhưng mà việc này cũng coi như là đã quyết định rồi.”
Một đôi mắt hạnh trợn tròn đến không thể tròn hơn, Ôn Tình vô cùng khiếp sợ.
Hôm qua nàng chỉ nhắc nhở Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút về chuyện tương lai cùng Lam Nhị công tử sẽ ra sao, ai ngờ bây giờ mới qua một đêm thôi, hôn sự cũng đã quyết định xong rồi?
Ngụy Vô Tiện cái người này, đến cùng là hận không thể nhanh nhanh gả cho người ta đến mức nào?
Ngụy Vô Tiện cũng không nói rõ những khúc mắc trong chuyện này với nàng, chỉ nói:
“Việc này trước hết dẹp qua một bên đã, Ôn Tình, ta hỏi ngươi chuyện này.”
“Nói.”
“Lam Trạm, chắc là chỉ biết mình chuyện ta không có Kim đan thôi chứ?”
Nhắc đến Kim đan, trong lòng Ôn Tình tràn ngập áy náy, nói:
“Thật xin lỗi, là ta…”
Ngụy Vô Tiện phẩy phẩy tay với nàng, không thèm để bụng, nói:
“Không việc gì cả, y biết thì biết thôi, sớm muộn gì ta cũng phải nói chuyện này với y mà. Việc này ta còn phải cảm ơn ngươi ấy chứ.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
“Ta chỉ muốn hỏi người, y biết chuyện ta không có Kim đan, vậy y có biết Kim đan của ta làm sao mà mất không…”
Ôn Tình lắc đầu, sau đó nghi ngờ hỏi:
“Ngươi chưa nói với y?”
Ngụy Vô Tiện cũng lắc lắc đầu.
Ôn Tình thật sự cạn lời, nói:
“Chẳng phải đến cả hôn thư các ngươi cũng đã ký rồi sao? Ngươi còn không định nói với y à?”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Đều là chuyện đã qua rồi, nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, cho nên nói hay không cũng không quan trọng.”
Hai người im lặng hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới cười nhẹ rồi nói:
“Quên đi, dẹp chuyện này sang một bên, ngươi bắt mạch cho ta trước đã. Mạch tượng của ta thế nào? Chắc là cũng không tệ lắm đâu nhỉ? Gần đây ta thấy mấy phản ứng khó chịu của cơ thể cũng ít dần, có phải là…”
Vốn dĩ hắn đang còn cười, nhưng vừa vô tình đưa mắt nhìn vẻ mặt không quá bình thường của Ôn Tình, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ, trái tim nảy mạnh lên một nhịp hoảng hốt:
“Mạch tượng có vấn đề gì sao?”