[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi - Tiểu Tiểu Thố - Chương 15
15
Môi lưỡi quấn quýt hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới thoáng quyến luyến mà buông Lam Vong Cơ ra, nhìn đôi mắt màu lưu ly cực nhạt kia, chuẩn bị mở miệng nói thêm gì đó.
Nhưng miệng hắn vừa mở được một nửa, lại bỗng nhiên trực tiếp sững lại tại chỗ, lâu thật lâu vẫn chưa thể nói ra bất kỳ điều gì.
Thấy hắn hành động khác thường, Lam Vong Cơ đang muốn hỏi có phải hắn cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không, Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên túm lấy bàn tay y rồi phủ lên bụng chính mình.
Lam Vong Cơ ngẩn cả người, theo phản xạ nói:
“Ngụy Anh…”
Còn chưa kịp nói xong, Ngụy Vô Tiện lại trực tiếp ngắt lời hắn, trong giọng nói còn tràn ngập hưng phấn cùng ngạc nhiên và mừng rỡ:
“Lam Trạm, nó vừa mới cử động!”
Lam Vong Cơ chợt mở to mắt, cúi đầu nhìn về phía bàn tay đang phủ lên bụng Ngụy Vô Tiện.
Hắn vẫn luôn mặc ngoại bào màu đen rộng thùng thình, bản thân vốn đã rất gầy, cho nên đến ngần này tháng rồi, người ngoài cũng không nhìn ra thân hình hắn thay đổi chỗ nào. Lam Vong Cơ phủ bàn tay lên bụng hắn như thế này, mới có thể cảm nhận được chỗ kia nhô lên một độ cong khá nhỏ. Chẳng qua dù đã im lặng mà cảm nhận một lúc lâu, cũng không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì truyền đến từ chỗ kia cả.
Ngụy Vô Tiện cũng không cảm nhận được thai máy nữa thì dường như có chút thất vọng, lẩm bẩm:
“Tại sao cựa một cái rồi không động đậy nữa vậy? Rõ ràng lúc nãy nó vừa mới động đậy mà! Thật đấy, Lam Trạm ngươi tin ta, vừa rồi nó thật sự…”
Chẳng hiểu vì sao, dường như là sợ Lam Vong Cơ không tin lời hắn nói vậy, Ngụy Vô Tiện ra sức mà giải thích, nhưng vừa lơ đãng nhấc mắt, hắn lại thoáng ngẩn cả người, ngay cả những lời muốn nói cũng quên sạch sẽ.
Ngay khoảnh khắc mà hắn ngẩng đầu lên, hắn thấy đối phương giống như là hơi nhếch khóe môi cong lên một chút, mà từng cơn sóng dịu dàng lại lan ra khắp đôi mắt xưa nay vốn thanh lãnh bình thản, cùng với đó là ý cười nhàn nhạt không thể che lấp.
Trong ấn tượng của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vĩnh viễn đều là một người lạnh lùng, không thích nói cười. Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy y cười bao giờ.
Lúc này nhìn thấy nụ cười nhẹ hệt như nắng mỏng giữa trời tuyết trắng này, hai mắt của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mở vừa to lại vừa tròn. Hắn bỗng nhiên có ảo giác rằng trong giờ phút này, toàn bộ thế giới của hắn đều bị ý cười kia bắt gọn, đầu óc hệt như mất đi năng lực suy nghĩ một cách triệt để, cả người lâng lâng như muốn bay lên trời cao, hoàn toàn quên khuấy đi việc vốn dĩ hắn muốn làm cùng những lời hắn định nói.
Tận đến khi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói một câu “Ừ, ta biết”, Ngụy Vô Tiện mới giống như tỉnh lại từ mộng đẹp, khôi phục trạng thái bình thường, cười nói:
“Ngươi tin tưởng ta đến mức như vậy sao, ngươi cũng đâu chạm được tới nó, nhỡ may ta lừa ngươi thì sao?”
Lam Vong Cơ đáp:
“Ừm, ta tin.”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái người tên Lam Vong Cơ này thật sự là quá đáng sợ rồi, ánh mắt này, ngữ điệu này, ai mà chịu nổi chứ!
Hắn chỉ cảm thấy bản thân đúng là có chút chậm hiểu, tại sao phải vòng vòng vèo vèo lâu như vậy mới phát hiện ra tâm tư này của Lam Vong Cơ nhỉ.
Chẳng qua cũng không tính là muộn, dù sao thì, một người tốt như vậy, cũng là của hắn, còn là phụ thân của cốt nhục trong bụng hắn nữa.
Thấy Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười trông đến là ngốc nghếch, ý cười trong mắt Lam Vong Cơ càng sâu thêm vài phần:
“Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Không sao cả, chỉ vui vẻ thôi, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được nó động đậy, loại cảm giác này đặc biệt kỳ diệu, ta cũng không biết nên hình dung thế nào… Kiểu như là cảm thấy, sau khi nó cựa một phát như vậy, lần đầu tiên ta mới cảm nhận được chân thật rõ ràng sự tồn tại của nó.”
Cúi đầu nhìn xuống bụng, sau đó hắn lại giương mắt lên nhìn Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, ngươi nói xem có phải là vì vừa rồi ta cực kỳ vui vẻ, nó cũng vui vẻ theo ta, cho nên mới đạp ta một phát nhỉ?”
Lam Vong Cơ đáp:
“Có lẽ.”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, nói:
“Lam Trạm, thật sự là… hình như ta… đã lâu lắm rồi chưa vui vẻ thế này. Lam Trạm, có phải ngươi cũng…”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừ.”
Ngụy Vô Tiện híp mắt cười, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại kéo Lam Vong Cơ đến bên cạnh bàn, sau đó đặt tờ hôn thư kia lên rồi mở phẳng ra.
“Lam Trạm, trên bức hôn thư này có phải là còn thiếu gì gì đó hay không? Hiện giờ chúng ta viết nốt cho xong đi!”
Nói xong, hắn nhét bút vào trong tay Lam Vong Cơ rồi bắt đầu mài mực giúp y. Thấy Lam Vong Cơ vẫn còn có chút ngẩn ngơ, Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Sao thế, vui đến mức viết vài chữ thôi cũng không viết nổi à?”
Hắn cười cười cầm lấy tay Lam Vong Cơ, nhấc bút lên chấm vào mực, nói:
“Vậy nếu không thì chúng ta cùng nhau viết đi.”
Giây lát, Lam Vong Cơ dịu dàng đáp lời:
“Được.”
Ngay sau đó để mặc cho Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, ký tên của chính y lên trên bức hôn thư kia.
Khi viết xong, y đưa bút cho Ngụy Vô Tiện, đồng thời cũng nắm lấy tay hắn rồi viết tên hắn lên.
Đợi đến lúc viết xong hai cái tên, Ngụy Vô Tiện mới thở phào một hơi dài thật nhẹ nhõm, hệt như đang thoải mái sau khi cuối cùng cũng hoàn thành được một việc lớn.
Mà thật ra cũng được tính là một việc lớn cực kỳ quan trọng.
Chẳng qua là xưa nay hắn đã quen phóng khoáng không bị gò bó, không thích nhất là bị những thứ quy củ trói buộc, vốn dĩ còn nghĩ nếu hai người thật lòng thích nhau thì chỉ cần được ở bên nhau là đủ, chẳng cần liên quan đến những những thứ mang tính hình thức nọ kia. Nhưng hôm nay sau khi cùng Lam Vong Cơ ký xong bức hôn thư này, không hiểu sao hắn lại có một loại cảm giác yên tâm khi tất cả đã trần ai lạc định.
Từng chữ trên hôn thư, là do Thanh Hành Quân phụ thân của Lam Vong Cơ tự tay viết. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa có duyên được gặp qua vị gia chủ Lam gia bế quan quanh năm này, nhưng hôn sự của hắn cùng Lam Vong Cơ có thể nhận được sư tán thành cùng chúc phúc của trưởng bối thân nhất, cũng là chuyện mà từ trước đến nay hắn vẫn không dám hi vọng.
Nhìn chằm chằm bức hôn thư hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới lại cười với Lam Vong Cơ rồi nói:
“Lam Trạm, lần này giấy đỏ mực đen viết rõ ràng rành mạch, ngươi có muốn quay đầu hối hận cũng không được nữa rồi.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, khẳng định một câu:
“Sẽ không.”
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, nói:
“Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà, sao ngươi cứ phải trả lời nghiêm túc như vậy nhỉ.”
Bùi ngùi thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu rõ, Lam Vong Cơ là một tên tiểu cũ kỹ quy củ khuôn phép như thế, sao lại có thể làm cho hắn thích đến vậy nhỉ.
Cười cười một hồi, hắn lại vô thức đưa tay phủ lên trên phần bụng dưới của chính mình.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn sờ sờ nhóc con đang trong bụng hắn kia, nhưng lúc vừa đặt tay lên bụng, hắn mới bất thình lình nhớ đến cái gì đó.
Vừa rồi tất cả mọi việc bỗng nhiên xảy ra, quá mức bất ngờ, hắn chỉ mải lo vui vẻ, suýt chút nữa đã quên béng luôn chuyện này đi.
Hắn còn chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc, nếu Lam Vong Cơ biết hắn không còn Kim đan nữa, thì y sẽ cảm thấy hắn thế nào?
Thấy hắn bỗng nhiên ôm lấy bụng rồi ngẩn người ra, Lam Vong Cơ nói:
“Khó chịu chỗ nào sao?”
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu:
“Không sao cả, ta…”
Hắn còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã lại gần rồi túm lấy tay hắn.
Ngụy Vô Tiện muốn tránh né, nhưng vẫn là chậm mất nửa nhịp.
Túm được tay hắn, Lam Vong Cơ mới nói:
“Linh lực.”
Mỗi ngày đúng là Lam Vong Cơ sẽ chuyển vận cho hắn một chút linh lực, nhằm hỗ trợ áp chế âm sát khí trong cơ thể hắn. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cũng không dám để y truyền quá lâu, sợ truyền lâu thì đối phương sẽ phát hiện ra gì đó.
Chẳng qua là vào thời khắc này, khi linh lực cuồn cuộn đang từ đầu ngón tay y rót thẳng vào thân thể hắn, có một suy nghĩ bất chợt nổi lên trong đầu hắn, sau đó càng ngày càng rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện lẳng lặng mà nhìn Lam Vong Cơ đang chuyển vận linh lực giúp hắn trong giây lát, lẩm bẩm nói:
“Lam Trạm, ngươi…”
Gọi tên của y xong, lại một lúc lâu sau không thấy nói thêm gì, Lam Vong Cơ đương nhiên là phát hiện ra điều khác thường, giương mắt nhìn hắn:
“Sao vậy?”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhạt màu kia, Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, thử dò hỏi:
“Lam Trạm, không phải là ngươi đã sớm biết…”