Vong Ẩn - Phù Tha Nịnh Mông Trà - Chương 9
Hứa Đà với Jackman đang nhỏ giọng bàn chuyện, tôi cũng không hiếu kỳ nội dung bàn bạc cho lắm, chỉ quan tâm kết quả.
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị mở ra, Hứa Đà đi vào.
“Chỉ bị xước.” Anh ấy nhìn vết thương của tôi, ” — bọn anh bàn xong rồi, em có muốn ăn gì không? A Kiệt muốn ăn khuya.”
Hai người chen chúc trong chỗ nhỏ hẹp chỗ bồn rửa tay và cửa ra vào, tôi ngồi lên bệ rửa tay nhìn anh ấy.
“Anh chuẩn bị như thế nào?”
Hứa Đà nhìn vào mắt tôi rất lâu, rồi thở dài.
“Tuyết Minh, em phải biết là anh không thể ở lại đây mãi được. Lần trước cũng đã ầm ĩ vì chuyện này rồi, đúng không nào? Em muốn náo thêm lần nữa ư?”
Tôi rũ mắt mệt mỏi.
“Anh phải làm sao cho em vui lên xíu đây?” Anh ấy mỉm cười đến gần, lòng bàn tay phủ lên cổ tôi, “Như vầy à?”
Bàn tay từ từ siết lại, bóp chặt cổ tôi.
“…Em thích kiểu này, so với lưỡi dao em càng thích như vầy hơn.” Giọng anh ấy rất nhỏ văng vẳng bên tai tôi. Miệng hơi mở hé ra, trong lúc bị bóp cổ tôi vô thức phát ra tiếng kêu nhỏ. Hứa Đà vẫn không buông lỏng tay, “Anh biết mà, em thích kiểu này.”
Ánh đèn trước mắt nhòe dần đi, tôi không nghe rõ chính mình đang nói rầm rì cái gì nữa. Cho đến lúc anh ấy buông tay ra, toàn thân tôi vô lực vì ngạt thở.
Hứa Đà ôm rồi vỗ nhè nhẹ lưng tôi. “Tâm trạng tốt hơn chưa?” Anh ấy hỏi.
Tôi trầm mặc một lát, dựa vào vai anh ấy, gật gật đầu.
Cửa nhà vệ sinh bị đạp từ phía ngoài, Jackman lên tiếng: “Đừng có ve vãn trong toilet của lão tử nữa, ra ngoài.”
Tôi định xuống khỏi bệ rửa mặt thì Hừa Đà thò tay ra sau khóa cửa lại. “Chúng ta ở trong này một lát đi.” Anh ấy nói.
Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng chửi bới, cuối cùng cánh cửa bị đạp một phát rung lên.
Anh ấy áp trán vào trán tôi: “Tuyết Minh, em chỉ cần nhớ anh sẽ bảo vệ em, em có thể sống cho đến ngày mà em muốn chết.”
“Nếu còn có chuyện như lần trước, em thà báo cảnh sát chứ không để anh đi nha?”
“Đó cũng là lý do anh giết em, đồ ngốc.”
Chúng tôi nhìn nhau cười. Cửa toilet bị Jackman đá mạnh mở ra kèm theo âm thanh: “Cút lên lầu, ăn cơm.” Anh ta giơ ngón tay thối lên.
Bên dưới nhà hàng nổi tiếng trên mạng là nơi ở của Jackman, được xem là nơi tỵ nạn khẩn cấp của anh ta. Nhà hàng đã đóng cửa, không còn khách nhân với nhân viên phục vụ nữa, rèm cửa sổ màu đen đều được thả xuống.
Anh ta dẫn chúng tôi đi thang máy lên lầu, bật chiếc đèn chùm trong đại sảnh, sau đó đi thẳng ra sau bếp làm cơm. Hứa Đà tìm bia trong tủ lạnh rồi áp lên khuôn mặt đang buồn ngủ của tôi.
“Em không đói, em muốn về nhà.”
“Tay nghề của A Kiệt khá lắm, ăn một chút đi, lúc tối em cũng đâu ăn được bao nhiêu.”
Qua một lúc, Jackman mang ra hai dĩa đồ ăn khuya, vậy mà lại là món ăn bình thường không ngờ tới, thăn bò xào và mì xào hải sản.
Anh ta chia thức ăn một cách đơn giản: “Nghiêm ca lấy thêm hai lon bia đi.”
“Đều của anh đấy, hai tụi tôi phải kiêng bia rượu mấy ngày.” Hứa Đà chỉ chỉ vết thương trên người, “Không tính mấy nhát đâm nhẹ, tổng cộng ba đao.”
“Lão Từ vẫn xuống tay ác như thế, cậu có cầu xin hắn ta không?”
“Hắn ta làm gì cho tôi cơ hội cầu xin a…..hắn ta với học sinh của hắn y như nhau, tôi đã hôn mê như vậy rồi mà vẫn bồi thêm cho tôi mấy nhát.”
Giờ tôi có thể hiểu đại khái, ‘một người bạn’ mà lúc đầu Hứa Đà nói phải đi gặp chính là lão Từ trong lời Jackman.
Sau khi gặp mặt không biết sao mà cuộc nói chuyện lại toang, hai bên liền muốn giết nhau, cuối cùng Hứa Đà đã thắng nhưng cũng bị thương.
Lão Từ còn có ‘học sinh’ — Tôi chỉ có thể suy đoán ‘học sinh’ có lẽ nghĩa là trợ thủ. Lão ta chắc đã sớm điều tra nơi ở và những mối quan hệ của Hứa Đã tại nơi này từ lâu rồi, hắn đến gặp Hứa Đà rồi phái ‘học sinh’ đến thám thính tôi. Cho nên tên kia mới cố ý đạp xe tông vào xe Kỳ Mông Trúc, mượn cớ này bắt chuyện với tôi.
Vấn đề là, lão Từ này là ai? Hắn ta với Hứa Đà đến cùng đã nói chuyện gì mà lại toang đến vậy?
Trên bàn ăn, Jackman tay không rời điếu thuốc, thấy trên mặt tôi đầy miễn cưỡng liền cố ý thổi những vòng tròn khói qua đây.
“Có một vài người….có thể coi như ‘bạn cũ’ đi, mấy người bạn cũ này không hy vọng anh tiếp tục ở lại đây.” Hứa Đà nói, “Để ép anh phải quay về cuộc sống lẽ ra anh nên sống, bọn họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
“Em không hiểu, sao lại gọi là cuộc sống lẽ ra anh nên sống? Cuộc sống hiện tại của anh có vấn đề gì sao? Ăn cơm, uống nước, đi ngủ, tâm tình tốt rồi thì giết người, tâm tình không tốt….cũng giết vài người, không phải trôi qua rất yên ổn sao?”
Jackman lắc lắc lon bia trong tay: “Nghiêm ca, bạn nhỏ nhà cậu tóm tắt cuộc sống của cậu thật là bình thường nha.”
Hứa Đà cười khổ, cũng có thể là tôi nhầm lẫn, trong mắt anh ấy lần đầu tiên lộ ra cảm xúc không hề che đậy, cảm xúc chân thật không còn che giấu sau lớp mặt nạ.
“Cuộc sống bình thường vốn có của tụi anh chính là không ở lâu tại bất cứ đâu, không ràng buộc với bất cứ người ngoài nào.”
” ‘Tụi anh’? Người như các anh rất nhiều sao?”
“Anh nghe được có hơn ba mươi người….không ai biết được toàn bộ thành viên có tổng cộng bao nhiêu.”
” — Chắc có một người biết.” Jackman nói.
Hứa Đà ngắt lời anh ta: “Không cần để Tuyết Minh biết ông ta.”
Jackman nhún vai, lại mở một lon bia mới.
Lúc chúng tôi từ nhà hàng về đã rất khuya, không còn chiếc xe nào. Hứa Đà hỏi mượn xe Jackman, một chiếc siêu xe Tia Chớp màu vàng (Flash Lamborghini).
“Không cần trả lại, biết cậu không có xe đẹp nha.” Jackman nói.
Hứa Đà vẫn hẹn tuần sau trả xe: “Quá chói mắt đi, tụi tôi bây giờ chẳng khác gì mục tiêu di động, anh như vầy là gắn thêm đèn tín hiệu vào mục tiêu à.”
“Anh có thể sống được như này mười năm, cậu vì cái gì lại không được chứ?” Anh ta vươn vai, choàng khăn, ngồi vào một chiếc xe thể thao khác, ” — Ngủ ngon nha, em yêu.”
Tiếng động cơ xe thể thao kinh phá màn đêm rồi lao vút đi. Hứa Đà lái xe khéo hơn anh ta nhiều, giống như đang đi tản bộ trong điền viên.
“Em có thể hiểu đó là tổ chức sát thủ? Trước đây các anh là thành viên của kiểu đoàn thể này?”
“Em hiểu như vậy cũng gần đúng.”
“Vậy e có thể hiểu được những người khác không mong các anh có quan hệ với người ngoài. Nhưng sao anh ta có thể sống xa hoa như vậy? Gia hỏa này năm nay còn có hai mươi buổi lưu diễn trong nước hả?”
Hứa Đà dùng dư quang liếc nhìn tôi: “Bởi vậy mới bị đồng loại săn giết, mà kinh nghiệm truy sát đồng loại của anh ta cũng vô cùng phong phú.”
Đối với việc phải làm gì tiếp theo có vẻ Hứa Đà không lo lắng lắm, nhưng cũng không loại trừ anh ấy giả vờ trấn định trước mặt tôi.
“Vết thương của anh đỡ hơn chưa?”
Anh ấy gật đầu: “Không sao, sau này có phòng bị rồi.”
“Anh trước đây đối với cái người gọi là ‘lão Từ’ không có phòng bị à?
“….Hắn ta trực tiếp hỏi anh, có phải cũng có người để thích giống hắn ta hay không.” Nói đến đây anh ấy trầm mặc một lát, “Anh gần như đã nói thật với hắn, anh nói, vì một người nên anh muốn ở lại nơi này thêm một đoạn thời gian,”
“…….Vậy sao.”
“Ngay lúc đó, chỉ có vài giây không đề phòng hắn.” Anh ấy cười tự giễu, “Anh liền bị đâm, sau khi đả thương lại hắn, phát hiện trong túi có một hũ tro cốt. Lúc đó hắn ta sắp đi đời rồi, mới nói cho anh đó là tro cốt của người yêu, mong anh có thể thả vào tay hắn — mấy năm trước, hắn ta với một cô gái đã yêu nhau, sau một hồi lâu mất ăn mất ngủ gã đã tự tay giết cô ấy.”
“Anh vẫn đưa cho hắn à.”
“Nghĩ sao vậy, eo bị đâm sâu ba nhát, chỉ còn cách bôi tro lên để cầm máu gấp.”
Người này sao lại như vậy nhỉ! Tôi trừng mắt lườm anh ấy.
Lúc này điện thoại của tôi reo lên.
Anh ấy dừng xe, vẻ mặt cảnh giác: “Giờ này rồi ai còn gọi điện?”
— Kỳ Mông Trúc.
Tôi nuốt nước miếng. Hứa Đà vẫn chưa biết tên này đã giúp tôi tiêu hủy thi thể học sinh của lão Từ.
“Bạn…”
“Bạn gọi điện lúc hai giờ sáng? Mở loa ngoài lên đi.” Hứa Đà nhíu mày, “Em chắc chắn đã bị nhắm vào rồi, người bên cạnh em cũng sẽ bị nguy hiểm.”
Tôi ấn từ chối cuộc gọi: “A, bấm nhầm rồi.”
Hứa Đà lái xe đi tiếp, không nói gì nữa. Khoảng vài giây sau điện thoại lại lại nhận được cuộc gọi của Kỳ Mông Trúc, lần này Hứa Đà hành động rất nhanh, bấm trả lời rồi mở loa ngoài.
Âm thanh đầy phấn khích của Kỳ Mông Trúc lập tức vọt ra.
” — Đới Tuyết Minh, tôi tìm được rồi! Cậu mau đến Khoa Ung Thư Bệnh Viện Số 5 Thành Phố đi, tôi đã tìm được người nguyện ý để tôi giết rồi.”
Tin tức trong câu nói này quá lớn rồi. Hứa Đà phanh xe ngay lập tức, tôi xem chút bị đập vào cửa kính trước. Mất một lúc không dám nhìn vẻ mặt của anh ấy.
Nói xong câu nói chết người kia, Kỳ Mông Trúc liền cúp máy. Chúng tôi trên đường lớn giữa đêm khuya dừng xe rất lâu, Hứa Đà hít sâu một hơi chỉ vào điện thoại.
“Giọng tên này có chút quen tai, có phải là tên bị anh đập đầu bằng xô sắt……sau đó còn đi báo cảnh sát…..” Anh ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi gật đầu.
“Không phải là anh quá thần kinh nên em muốn làm bạn với loại người bình thường một chút à, Tuyết Minh.”
Quay đầu xe, tôi hỏi đi đâu anh ấy nói đi Bệnh Viện Số 5 Thành Phố.
“Tên đó lại còn chạy đến bệnh viện, sao không đưa người đến nhà, trực tiếp tiễn hắn vào nhà xác?”
Ngữ khí anh ấy có chút chán ghét, tiếp đó tiếng xe thể thao gầm lên, lao vút đi trên con đường vắng như một tia chớp.
– —-