Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn - Khiên Ti Ngẫu - Chương 32
– “Liễu Mộc Mộc có chỗ nào giống thỏ à?”.
Sau cuộc nói chuyện ở nhà ăn, có vẻ như Tiết Lam và Từ An Trạch đã có dấu hiệu làm hòa, hai người bọn họ bắt đầu đi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng cũng ra ngoài hẹn hò. Nhưng thời gian cô bạn quay về ký túc xá càng ngày càng sớm, cũng không còn vui vẻ giống như dạo trước nữa.
Mấy ngày gần đây Vệ Tuyết không cho những người còn lại trong phòng nhắc đến Từ An Trạch trước mặt Tiết Lam, Tiền Hiểu Manh hỏi nguyên nhân, Vệ Tuyết liền trả lời với vẻ thâm trầm bí hiểm: “Nếu cậu cứ ra rả bên tai Lam Lam rằng Từ An Trạch không tốt thế này, Từ An Trạch không tốt thế kia, thì sẽ khơi dậy tâm lý nghịch đảo của cậu ấy, dù gì trước đây Từ An Trạch đúng là đối xử với cậu ấy rất tốt. Suy cho cùng những gì nên nói đều đã nói cả rồi, chỉ cần chỉ ra điểm mấu chốt vào đúng thời điểm là đủ.”
Nói xong, quay sang nhìn Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc gật đầu đồng tình: “Quẻ sư bọn tớ toàn làm vậy.”
Hành vi đuổi theo ép ăn này sao có thể thể hiện được phong phạm của một quẻ sư bản lĩnh chứ?
Quán quân cuộc thi hùng biện cũng có chung suy nghĩ này, trước giờ quán quân bọn cô luôn nhắm chuẩn vào trọng điểm, tung một cú trúng mục tiêu, không để lãng phí nước bọt.
Nhìn hai cô bạn thân đều cao thâm khó dò, khiến Tiền Hiểu Manh rơi vào trầm tư, băn khoăn, liệu mình có nên học một vài kỹ năng chuyên ngành thần bí nào đó không nhỉ? Tại cứ có cảm giác đang kéo chân hai người bọn họ thế.
Thứ Sáu chỉ có một tiết vào buổi sáng, nên chuông hết giờ vừa vang lên, đám sinh viên đã ùa ra khắp nẻo như ong vỡ tổ.
Hạng mục cố định của phòng 413 là đi ăn cơm.
Dù trời có sập xuống, cũng không ảnh hưởng đến công việc tiêu hóa của mọi người.
Nhà ăn số hai vào thứ Sáu, không bốc lên mùi như tất thối của cá nướng nữa, đầu bếp đã khôi phục lại tay nghề của mình, khiến đám sinh viên vô cùng sung sướng.
Tiết Lam miệng nhai cơm, nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên.
Ngày mai chính là sinh nhật cô, Mộc Mộc nói cô sẽ đưa ra quyết định vào đúng sinh nhật của mình, nhưng… hiện giờ cô vẫn chưa nghĩ thông.
“Sao cậu ta lại đến đây?” Đột nhiên Tiền Hiểu Manh thì thào hỏi.
Tiết Lam ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Trác Nhiễm đang đi về phía bọn cô.
Mặc dù làm sinh viên năm nhất mới được hơn một tháng, nhưng hiển nhiên số người quen biết Trác Nhiễm không hề ít, trong nhà ăn ngoài những bạn học cùng khóa ra, còn có cả những đàn anh, đàn chị khóa trên đang vẫy tay chào hỏi với cô ta.
Trác Nhiễm cũng cười chào lại họ, vừa lễ phép vừa khách sáo.
“Đúng là khoác lên tấm da người rồi, thì yêu ma quỷ quái nào cũng đều có thể biến thành người hết.” Tiền Hiểu Manh nhìn thấy dáng vẻ đắc ý đó của cô ta liền không nhịn được nhớ đến hôm ở bệnh viện, lửa giận lập tức bốc lên đầu.
Vệ Tuyết vỗ vỗ cánh tay bạn: “Lịch sự tí đi, yêu ma quỷ quái có làm gì sai đâu mà mắng chúng nó?”.
Một tay Liễu Mộc Mộc chống cằm lắng nghe hai cô bạn xỏ xiên người khác, ánh mắt dõi theo bước đi của Trác Nhiễm, nhìn thấy cô ta đi về mình.
“Có chuyện gì sao?” Mãi đến khi Trác Nhiễm đi tới trước mặt rồi, Tiết Lam mới nhìn đến cô ta.
Trác Nhiễm vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm nói: “Tớ nghe Từ An Trạch nói ngày mai là sinh nhật cậu?”.
“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Nghe thấy cái tên Từ An Trạch từ miệng cô ta thốt ra, khiến Tiết Lam cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trác Nhiễm giống như hoàn toàn không nhìn ra được sự bài xích mơ hồ của Tiết Lam dành cho mình, cô ta nói tiếp: “Trùng hợp thế, ngày mai cũng là sinh nhật của tớ, mai tớ tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn Nguyệt Hoa, mong cậu có thể đến tham dự.”
“Ngày mai có lẽ tớ…” Tiết Lam là một cô gái dịu dàng, nên ngay cả lời từ chối người khác cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Trác Nhiễm chặn ngang.
Trác Nhiễm nói: “Ngày mai Từ An Trạch cũng tới, tớ biết có thể cậu đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa tớ và cậu ấy, nếu cậu muốn nghe, tớ có thể giải thích với cậu.”
“Không cần đâu, anh ấy đã giải thích rồi.”
“Vậy được, tớ thật sự không mong xảy ra bất kỳ hiểu lầm nào, cũng rất chân thành mời cậu đến cùng chúc mừng sinh nhật với mình.”
“Nếu tớ có thời gian.” Tiết Lam trả lời một cách máy móc.
Trác Nhiễm vốn dĩ đã định đi rồi, nhưng lại nhìn thấy ba cô gái còn lại đang nhìn mình, nên cũng mỉm cười mời bọn Liễu Mộc Mộc: “Cũng hoan nghênh các cậu cùng tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của tớ.”
Cả bàn ăn chỉ có duy nhất Liễu Mộc Mộc là cười híp mắt trả lời lại: “Đi chứ.”
“Cậu định đi thật đấy à?” Đợi Trác Nhiễm đi xa rồi, Tiền Hiểu Manh mới quay sang hỏi Liễu Mộc Mộc.
“Tiện miệng nói bừa ấy mà, đằng nào thì nói dối mũi cũng có dài ra được đâu, phải xem Lam Lam đã, nếu cậu ấy đi, thì đương nhiên chúng ta cũng đi.”
Tiết Lam lắc đầu: “Tớ không đi đâu.”
“Đúng vậy, ngày mai cũng là sinh nhật của Lam Lam nhà chúng ta, dựa vào đâu mà phải tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta, người này rõ ràng đang có ý đồ xấu.” Tiền Hiểu Manh nói.
Vệ Tuyết thở dài nói một câu đầy ẩn ý: “Thỏa hiệp chỉ có không lần và vô số lần, Lam Lam à, cậu nghĩ kỹ đi.”
Tiết Lam cảm thấy rất hoang mang, không biết bạn đang ám chỉ điều gì.
Vệ Tuyết lại cười không nói gì thêm, Trác Nhiễm đã nói Từ An Trạch cũng sẽ đến rồi. Không biết tiếp sau đây, Từ An Trạch định làm gì.
Sẽ ở lại đón sinh nhật cùng bạn gái, hay sẽ tham tiệc sinh nhật của thanh mai trúc mã? Sự lựa chọn này, tuy rằng không mang ý nghĩa quyết định gì lớn lao, nhưng đủ để khiến người ta nhìn rõ được nhiều điều.
Thứ Bảy, Liễu Mộc Mộc dậy từ sáng sớm, đi lấy bánh sinh nhật mà hôm qua ba người trong phòng ký túc bọn cô đã đặt cho Tiết Lam.
Trên đường quay về, chuông điện thoại của cô vang lên.
Lôi ra nhìn thử, trên màn hình điện thoại nhấp nháy tên của Yến Tu.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Liễu Mộc Mộc lại là: Liệu có phải anh ấy gọi nhầm không?
Nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, cô mới ấn nút trả lời.
“Alô, là chú Yến Tu ạ?”
“Là tôi đây.” Giọng nói của đàn ông này vẫn luôn trầm thấp dễ nghe như thế.
Nghe được câu trả lời, Liễu Mộc Mộc lập tức nở nụ cười tươi roi rói: “Cố vấn Yến, chú tìm cháu có việc gì thế? Không cần trả lời đâu, cháu biết nhất định là vì chú đang nhớ cháu rồi.”
Màn tự hỏi tự trả lời này diễn ra cực kỳ trôi chảy.
Yến Tu: “… Phương Xuyên muốn mời cháu ăn cơm.”
Liễu Mộc Mộc không thiết tha gì chuyện cơm nước, chỉ muốn Yến Tu: “Vậy chú có nhớ cháu không?”
“Không nhớ.” Yến Tu lạnh lùng đáp thẳng thừng.
“Vậy cháu không ăn!”.
Đầu bên kia điện thoại lại chìm vào im lặng.
Liễu Mộc Mộc kiên quyết không bỏ cuộc: “Chú nhớ một chút đi mà.”
(Trong tiếng Trung 想 ngoài nghĩa là nhớ, thì còn có nghĩa khác là muốn, nghĩ. Nên trong đoạn hội thoại giữa hai chú – cháu nhà nó, mọi người muốn hiểu là “chỉ muốn Yến Tu” hay “chỉ nhớ Yến Tu; “chú có muốn cháu không”, hay “chú có nhớ cháu không” thì tùy gu nhé. Tôi là tôi thích hiểu như tôi dịch nhé!)
“… Hẹn trưa nay, lát nữa tôi qua đón cháu.”
“Được ạ.” Không trả lời thì không trả lời, cứ tạm cho là chú đang xấu hổ đi.
“Lịch trình của cháu kín rồi, ăn trưa xong buổi chiều còn phải tham gia tiệc sinh nhật nữa, đừng để lỡ dở việc quan trọng của cháu.”
Đến giờ Lam Lam vẫn chưa quyết định, nhưng đến chiều nhất định phải lựa chọn xem có đi hay không.
Cô đang rất mong chờ vào màn kịch gay cấn diễn ra vào tối nay.
Việc quan trọng? Yến Tu nhướng mày.
Lúc bỏ điện thoại xuống, Phương Xuyên ở bên cạnh nhảy vào hỏi ngay: “Sao rồi, có nhận lời không?”.
“Đồng ý rồi.”
“Vậy sao cậu lại có vẻ mặt đó?”.
“Vẻ mặt gì?” Yến Tu thắc mắc.
“Vẻ mặt kiểu như “hoàng thượng” trong nhà không chịu ngoan ngoãn ăn cá, mà cứ nằng nặc đòi bắt chuột ăn, cậu muốn đánh cho một trận nhưng lại xót, sợ nó đau ấy.”
Yến Tu liếc mắt lườm anh ta một cái: “Cậu nên đi khám mắt đi, thêm nữa, tôi không thích mèo.”
Phương Xuyên lắc đầu: “Đúng là gã đàn ông máu lạnh.”
Đợi đến khi Yến Tu ra khỏi phòng làm việc rồi, Yến Linh mới nói nhỏ: “Anh em thích thỏ cơ, hồi nhỏ trong nhà nuôi nhiều thỏ lắm.”
“Liễu Mộc Mộc có chỗ nào giống thỏ à?” Phương Xuyên lẩm bà lẩm bẩm.
“Giống mà nhỉ?” Yến Linh nhớ lại cái hôm mình gặp Liễu Mộc Mộc, cảm giác cô nhóc đó thực sự siêu đáng yêu.
Biểu cảm của Phương Xuyên trở nên thâm trầm: “Anh cảm thấy con nhỏ đó giống tên lửa đạn đạo hơn.”
Trong đầu Yến Linh hiện ra một loạt dấu hỏi: “Là sao ạ?”.
Cô có nghe nhầm không nhỉ? Sao lại ví người ta với tên lửa đạn đạo?
Phương Xuyên liền bổ sung: “Là kiểu sở hữu lực sát thương trên diện rộng, còn đính kèm nhạc nền chết chóc ấy.”
Anh ta tiếp tục tưởng tượng, lúc đánh trận nếu thả dù Liễu Mộc Mộc xuống, có thể giải quyết kha khá phiền phức nhể?
Đợi đối phương thua trận rồi, đến lúc đàm phán có thể nói một câu rằng chúng tôi đảm bảo sẽ không sử dụng Liễu Mộc Mộc như một loại vũ khí sát thương tiên phong nữa.
Chẹp chẹp, oách miễn bàn.
“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì mà cứ cười mãi thế?” Yến Linh nhìn Phương Xuyên, không nhịn được tò mò hỏi.
Vẻ mặt Phương Xuyên liền lộ vẻ lúng túng: “Anh nghĩ linh tinh thôi.”
Không thể nói ra được, nếu không vị quẻ sư lòng dạ hẹp hòi như cái lỗ kim kia sẽ cho anh đẹp mặt.
Bên này, Liễu Mộc Mộc mang bánh sinh nhật về, thì phát hiện Tiết Lam không có trong phòng.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ liền hỏi Vệ Tuyết đang chải đầu: “Lam Lam đâu rồi?”.
“Vừa nãy Từ An Trạch ở dưới tầng tìm cậu ấy, nên bọn họ ra ngoài rồi.” Vệ Tuyết bình thản đáp, nói xong lại nhìn Liễu Mộc Mộc, “Còn cậu, lát nữa có việc gì không?”.
“Có chứ, có một cuộc hẹn.” Liễu Mộc Mộc vui vẻ nói.
Tuy rằng người hẹn cô ăn cơm là Phương Xuyên, nhưng Yến Tu là người gọi điện thoại nhá! Nên cô đơn phương quyết định, đây chính là cuộc hẹn đầu tiên của hai người họ.
Mười rưỡi, Yến Tu, người bị ép phải đi hẹn lái xe tới đón cô.
Liễu Mộc Mộc phi như bay đến, mở cửa xe, ngồi vào trong.
Sau đó phát hiện ra Phương Xuyên và Yến Linh đang ngồi ở băng ghế phía sau, cô im lặng quay đầu đi, hai cái bóng đèn sáng tưng bừng kia!!!
“Này này, tốt xấu gì cháu cũng đừng để lộ vẻ mặt chán ghét đó rõ ràng vậy chứ, bữa ăn hôm nay là tôi thanh toán đấy.” Phương Xuyên không nhịn được phải lên tiếng.
Liễu Mộc Mộc ranh mãnh đáp: “Ý của chú là, hôm nay cháu có thể gọi hai con tôm hùm?”.
“… Không có tôm hùm đâu, xin cháu đừng có cố khiến tôi phá sản như thế, đồng lương tôi kiếm được cũng vất vả lắm chứ tưởng à.”
Liễu Mộc Mộc cười hì hì: “Có cần thầy Liễu này bói tài vận cho chú không?”.
“Không, cám ơn, hãy cứ để tôi nghèo tiếp đi.” Phương Xuyên cảm động từ chối, chỉ sợ giây trước cô vừa bói ra tài vận của anh xong, giây sau đã đồng vu quy tận với anh rồi.
Bói mệnh mà còn đính kèm với vụ quẻ sư bị phản đòn, tính mạng có thể bước vào vòng chung kết bất lúc nào thì ai dám nhờ!
Đến nhà hàng rồi mới biết, thật sự chỉ là một bữa cơm bình thường.
Nhưng dù sao Phương Xuyên cũng biết ý đặt một phòng riêng, nên cũng không đến nỗi bình dân quá.
Lúc ăn cơm nghe bọn họ nói chuyện, Liễu Mộc Mộc mới biết, ông thầy Ninh hại cả nhà họ Chiêm, trên đường bị áp giải đến Bắc Kinh, đột nhiên lên cơn đau tim, đã qua đời rồi.
Tuy rằng cuối cùng đã xảy ra chút sự cố, nhưng dù sao Phương Xuyên cũng đã bắt được người, nhận được sự biểu dương của Tổng bộ, đây cũng là lý do anh ta quyết định mời cơm, để cám ơn sự giúp đỡ to lớn của Liễu Mộc Mộc.
“Sau lưng gã Ninh Viễn kia không có ai sai khiến sao?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.
“Sao có thể không có được, nhưng đáng tiếc những gì hỏi được đều có hạn, không thể ép ông ta khai ra điều quan trọng nhất.” Phương Xuyên vẫn cảm thấy tiếc, có lẽ gã Ninh Viễn này hy vọng người đừng đằng sau sẽ cứu mình, ai ngờ lại bị diệt khẩu.
Yến Linh nghe thế liền an ủi: “Vụ án đã điều tra ra, cũng coi như cứu mạng rất nhiều người. Loại người như gã Ninh Viễn này không phải chỉ có vài người, Tổng bộ đã để mắt tới một số công ty mang cái mác công ty đầu tư của nước ngoài rồi, một số công ty tra theo manh mối của các anh, đều bị người ta giăng bẫy kiểu như vậy.”
Liễu Mộc Mộc hoảng hốt: “Không chỉ có một gia đình giống như nhà họ Chiêm sao?”.
“Đúng vậy, may mà phát hiện kịp thời.”
Liễu Mộc Mộc nghĩ, cô liều lĩnh tham gia vào vụ án này, may mà kết quả cuối cùng không tệ như cô tưởng tượng.
Cơ thể của bản thân xảy ra chuyện, nhưng có rất nhiều người nhờ vậy mà được cứu sống, hình như rất đáng để ăn mừng.
“Nào nào nào, cạn chén vì vụ án chung của chúng ta.” Phương Xuyên nhấc cốc nước trắng lên.
Rất hiếm khi Liễu Mộc Mộc cụng chén với anh ta mà không cảm thấy chán ghét như lúc này.
Ăn cơm xong, Liễu Mộc Mộc đi vào nhà vệ sinh, Phương Xuyên đi thanh toán, trong phòng ăn chỉ còn lại hai anh em Yến Tu và Yến Linh.
Yến Linh xán lại gần Yến Tu, tò mò hỏi: “Anh, tại sao lại nói những điều đó với Liễu Mộc Mộc?”.
Yến Tu liếc nhìn em gái: “Em ấy có giúp một tay cho vụ này, hiểu rõ hành động của mình sẽ mang đến ảnh hưởng về sau như thế nào, không phải rất bình thường à?”.
“Nhưng em cảm thấy…” Yến Linh còn chưa kịp nói xong, thì dưới ánh mắt sắc lạnh của anh họ, vội nói lảng đi, “Em cảm thấy anh nói cực kỳ chính xác.”
Những thứ khác tạm thời quẳng sang một bên không nói, người có thể ngồi trong cục cảnh sát mà bói ra được hành tung của hung thủ, thật sự rất đáng sợ đấy. Nếu không phải anh họ cô đang ở đây, cô sẽ cân nhắc đến chuyện có nên lừa Liễu Mộc Mộc đến Tổng bộ không.
Kết thúc bữa trưa, Liễu Mộc Mộc mang tâm trạng phơi phới về lại trường.
Lúc cô quay về ký túc xá, Vệ Tuyết và Tiền Hiểu Manh đều có ở phòng, chỉ có mỗi Tiết Lam là vẫn chưa về.
Trên thực tế, sau khi Tiết Lam và Từ An Trạch ăn cơm xong, vốn dĩ định quay về sớm một chút, tối nay đã hẹn bọn Liễu Mộc Mộc ra ngoài ăn cơm rồi.
Mọi việc đã lên kế hoạch xong xuôi, nhưng khi đến dưới tầng tòa nhà ký túc xá, hai người họ xảy ra bất đồng về việc sắp xếp kế hoạch buổi tối.
Từ An Trạch nói với cô: “Lam Lam, anh hy vọng tối nay em có thể đi cùng anh tham gia buổi tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm.”
Trong tay Tiết Lam vẫn còn ôm bó hồng bạn trai tặng, nghe thấy câu này cô đột nhiên cảm thấy mùi thơm từ bó hoa này hơi gắt.
“Tại sao em nhất định phải đi?” Tiết Lam ngẩng đầu nhìn cậu ta, vì trời nóng, nên hai gò má cô phơn phớt hồng.
Làn da của cô vốn dĩ đã trắng rồi, vẻ ngoài hiện giờ lại càng tôn lên sắc mặt của cô, trông rất đẹp.
Giống như lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô, cô gái hoạt bát tươi sáng, đôi mắt như biết nói chuyện.
Hiện giờ trong mắt cô, toàn là bài xích.
Mà Từ An Trạch chỉ có thể coi như không nhìn thấy gì, cậu ta nói: “Chú của Trác Nhiễm đặc biệt từ Bắc Kinh tới đây tham dự tiệc sinh nhật của cậu ấy, chú ấy nghe nói em và Trác Nhiễm sinh cùng ngày, nên khăng khăng phải mời em cùng tham gia buổi tiệc này.”
“Vậy thì có liên quan gì tới em chứ?” Tiết Lam cảm thấy thật nực cười, lẽ nào cô còn cần phải để tâm xem chú của Trác Nhiễm nghĩ như thế nào nữa cơ à?
Từ An Trạch cúi đầu nói nhỏ: “Anh đã thay em đồng ý rồi.”
“Từ An Trạch, tại sao anh lại nghĩ em sẽ cùng anh tham gia tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm?” Đây là lần đầu tiên Tiết Lam cảm thấy giận dữ như vậy, “Rõ ràng anh biết em ghét cậu ta, tại sao còn quyết định thay em?”.
“Lam Lam, anh không thể từ chối chú của cô ấy.”
“Anh nợ nhà họ Trác, cho nên em với thân phận là bạn gái anh, cũng phải ép dạ cầu toàn sao? Nhưng em chẳng nợ gì cậu ta cả.” Tiết Lam giận đến nỗi tay run lên, cô thật tình không hiểu nổi, tại sao Từ An Trạch lại trở thành như thế này?
Từ An Trạch nắm chặt lấy tay cô: “Lam Lam, chỉ một lần này thôi, sau khi cậu ta đón sinh nhật hai mươi tuổi xong, ân oán giữa anh và nhà họ Trác sẽ được xóa bỏ, anh cũng không cần phải nghe lời cậu ta nữa. Anh biết em không vui, sau này anh sẽ luôn đón sinh nhật cùng em, tuyệt đối không có ai khác nữa có được không?”.
Tiết Lam cắn môi, hai mắt vằn đỏ.
Chỉ một lần này thôi…
Bỗng nhiên cô cảm thấy rất mệt, nếu đã biết cô không thích, tại sao còn thay cô nhận lời? Chỉ để chú của Trác Nhiễm và Trác Nhiễm vui thôi sao?
Sinh nhật cô, mỗi năm chỉ có một lần, tại sao phải lãng phí nó cho những người không liên quan?
Vệ Tuyết từng nói với cô, thỏa hiệp chỉ có không lần và vô số lần, hiện giờ cô mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì.
Lúc Trác Nhiễm tới mời cô tham gia tiệc sinh nhật của cô ta, lẽ nào Vệ Tuyết đã lường trước được tình cảnh này rồi ư?
Từ An Trạch vẫn là Từ An Trạch đó, anh từng toàn tâm toàn ý với cô, chỉ là vì lúc đó Trác Nhiễm không có ở đây.
Những thứ từng thân quen, thật sự có thể nói một câu chấm dứt là chấm dứt được sao?
Tiết Lam thầm nghĩ, Vệ Tuyết nói đúng, cô nên nghĩ cho kỹ, có nên tiếp tục nữa hay không.
Nếu không, những chuyện như thế này sẽ liên tục xảy ra.
“Lam Lam?” Từ An Trạch nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Tiết Lam rút tay mình ra khỏi tay cậu ta: “Em biết rồi, tối nay em sẽ đi cùng các bạn trong phòng, anh không cần đến đón em.”
Hãy coi như đây là lời chia tay cuối cùng đi.
Sau khi tham dự bữa tiệc này xong, cô cũng có thể nói lời tạm biệt với chính mình của quá khứ được rồi.
Cô ôm bó hoa Từ An Trạch tặng đi vào trong tòa nhà ký túc xá, không hề ngoảnh lại nhìn cậu ta lấy một lần.
Quay về phòng, liền đặt tạm bó hoa xuống bàn, tuyên bố với ba cô bạn: “Tớ đã đồng ý tham gia bữa tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm rồi.”
Mọi người nghe xong đều không có biểu cảm gì đặc biệt.
Sau đó lại nghe thấy Tiết Lam tiếp tục nói: “Tớ định sau khi tham gia buổi tiệc sinh nhật đó xong, sẽ chia tay với An Trạch.”
Lời vừa dứt, cô liền sững sờ mất một lúc, cơn đau từ sâu thẳm trái tim bắt đầu nhâm nhẩm. Cô cứ tưởng rằng, mình và An Trạch sẽ thuận lợi trải qua bốn năm đại học, sau đó tìm một công việc ở thành phố này, rồi cứ thế kết hôn, sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau chứ.
Nhưng tất cả còn chưa kịp bắt đầu, thì đã bị chính tay cô đặt dấu chấm hết rồi.
Mỗi tội Tiết Lam thậm chí còn chưa kịp cảm thấy thấy buồn bã, thì đã nhận được câu “Chúc mừng” nhân ba của đám Vệ Tuyết táp thẳng vào mặt.
“Chúc mừng.” Ba người bạn đồng thanh nói, dáng vẻ vui mừng hỉ hả, cứ như thể vừa trúng xổ số.
Cảnh tượng ấy, thật sự rất khó khiến người ta có thể buồn tiếp được.
Thôi bỏ đi, Tiết Lam nghĩ thầm, vẫn là Tiền Hiểu Manh nói đúng, trong số một ngàn người, sẽ có một người chân thành yêu cô, chẳng qua là vì cô quen quá ít mà thôi.
Nếu phạm vi rộng hơn, thì trên thế gian này ít nhất phải có hàng triệu chàng trai đang đợi để thích cô cũng nên, cô chỉ mất đi một người bạn trai, nhưng vẫn còn rất nhiều chàng trai tiềm năng khác đang xếp hàng chờ được làm quen với cô kia mà.
Nghĩ như vậy… hình như cũng đáng để mong chờ thì phải?
Tiết Lam ôm mặt, cảm thấy từ ngày mình bước vào căn phòng ký túc xá này, phương pháp tư duy của bản thân đang chạy như điên theo một hướng thật quái lạ.
Sáu giờ tối, bốn người trong phòng ký túc của Tiết Lam tới bên ngoài khách sạn Hoa Nguyệt.
Có rất nhiều sinh viên được mời giống như bọn cô, một số là từ Hội sinh viên, một số thì gặp mặt hôm tổ chức tiệc chào đón năm nhất.
Đám Liễu Mộc Mộc nghe thấy người đi phía trước đang nói với bạn đi cùng: “Nghe nói khách sạn này là của nhà Trác Nhiễm đấy, vì để tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ta mà nghỉ kinh doanh một ngày.”
“Chi bạo tay nhỉ? Sinh nhật tuổi hai mươi thôi mà, có cần rình rang đến mức ấy không?” Một cô nữ sinh khác thắc mắc hỏi.
“Ai mà biết được.”
Các cô gái vừa bước qua cửa lớn của khách sạn, thì nhìn thấy Trác Nhiễm mặc một chiếc váy ngắn, trên đầu đội vương miện gắn kim cương được chế tác tinh xảo.
Cô ta đứng cạnh một người đàn ông trung niên, Từ An Trạch đứng cách bọn họ một khoảng không xa.
Nhìn thấy nhóm Tiết Lam tới, trên mặt Trác Nhiễm lộ ra nụ cười tươi tắn, đích thân bước tới đón, cô ta nói: “Cám ơn cậu đã tới tham gia tiệc sinh nhật của tớ.”
Nói xong, cô ta xoay người lại giới thiệu với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Chú ơi, đây là Tiết Lam, bạn gái của Từ An Trạch, bạn ấy có cùng ngày sinh nhật với cháu, trùng hợp không?”.
Người đàn ông trung niên “Ồ” một tiếng, quay sang đánh giá Tiết Lam.
Ánh mắt của ông ta, khiến cho người ta có cảm giác như bị động vật máu lạnh nhắm trúng.
Tiết Lam cảm thấy không thoải mái lắm nép vào bên cạnh Liễu Mộc Mộc, đến lúc ấy người đàn ông mới thôi không nhìn nữa.
“Mời vào.” Ông ta làm động tác tay mời khách, sau đó quay sang cùng với Trác Nhiễm đón tiếp những vị khách khác.
Lúc này Từ An Trạch bước tới: “Lam Lam, em…”
Tiết Lam tránh khỏi bàn tay đưa ra của cậu ta, khẽ nói: “Có chuyện gì thì đợi sau bữa tiệc này rồi nói.”
Từ An Trạch biết cô vẫn còn giận, nên không nói tiếp nữa.
Vốn tưởng rằng sinh nhật của Trác Nhiễm có người lớn trong nhà, thì mọi người chắc chắn không thể bung xõa hết mình được, nhưng ai ngờ sau khi bữa tiệc bắt đầu, người chú của cô ta đã rời đi, chỉ để lại đám thanh niên thả cửa vui đùa trong đại sảnh khách sạn.
Có người thì nhảy nhót theo tiếng nhạc, có người ca hát trên sân khấu, còn có người tìm vài cái bàn để chơi bài.
Trác Nhiễm hình như rất có hứng thú với trò đánh bài, không chỉ đích thân tham gia, mà còn sai người lấy một đống quà được gói ghém cẩn thận từ trên tầng hai xuống.
Những hộp quà to bé đủ cả xếp chồng lên nhau như một quả núi, cô ta nói với mọi người xung quanh: “Đây đều là quà của người thân và bạn bè tặng tôi, bên trong có gì tôi cũng không biết, vừa hay lấy ra làm phần thưởng, ai thua, thì lấy một món quà ở đây đi, cũng coi như để tất cả hưởng chút vận may của thọ tinh, mọi người thấy có được không?”.
Cô ta đã nói như vậy, mọi người đương nhiên không ai từ chối.
Đây là trò rút trúng lá Joker phiên bản đơn giản nhất, lá bài rút được trùng với lá bài trên tay thì có thể vứt xuống, sau đó lần lượt rút bài theo vòng tròn, cho đến cuối cùng lá Joker rơi vào tay ai, thì người đó thua.
Trác Nhiễm đã nói, đến cuối cùng người nào rút phải lá Joker mới được lấy quà, nên mọi người đều bắt đầu trở nên hào hứng với lá Joker này.
Nhóm Liễu Mộc Mộc cũng đứng lẫn trong đám người vây xung quanh, hứng thú theo dõi, trò chơi diễn ra rất nhanh, ba ván trôi qua, đã có ba người chọn được quà từ chỗ của Trác Nhiễm.
Không ngờ một người trong số đó chọn trúng chiếc đồng hồ trị giá mấy chục nghìn tệ, người này muốn trả lại cho Trác Nhiễm, nhưng cô ta chỉ cười cho qua chứ không nhận lại.
Đến cuối cùng, tất cả đều bị trò rút trúng lá Joker bên phía này thu hút, mọi người chen lấn lẫn nhau, nhanh chóng đẩy đám Tiết Lam lên phía trước nhất.
Lúc này Trác Nhiễm sai người lấy xuống thêm hơn hai mươi món quà nữa, có người bóc ra là ghim cài áo kim cương, có người lại là bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền của một nhãn hàng nổi tiếng, nói chung quà tặng rất phong phú đa dạng.
Tiết Lam vốn chỉ là xem cho vui thôi, chứ không định tham gia.
Ai ngờ sau khi nhìn thấy cô, Trác Nhiễm đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người đang bu xung quanh cái bàn: “Mọi người nghe tôi nói này, hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là sinh nhật của Tiết Lam, tôi hy vọng ván tiếp theo sẽ cuộc quyết đấu giữa hai thọ tinh.”
Nói xong, cô ta khẽ mỉm cười nhìn Tiết Lam: “Cậu thấy thế nào?”
Chỉ là trò chơi thôi mà, Tiết Lam cũng không đến mức không biết chơi, cô thoải mái ngồi xuống nói: “Được rồi, vậy bắt đầu đi.”
“Đừng vội, để tớ sai người lấy bộ mới, chúng ta đổi bộ bài khác.”
Tiết Lam không có ý kiến gì, cô ngồi trên ghế đợi, rất nhanh đã có người mang tới một bộ bài Poker mới đưa cho Tiết Lam. Bộ bài Poker này được đặt trong hộp gỗ rất đẹp, có vẻ như là được đặt làm riêng, lá Poker cuối cùng không giống với những lá bài của bộ trước, mà là một cô gái mặc váy công chúa rất cầu kỳ.
Trên mặt cô gái đeo mặt nạ, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong có phần quá lố, khiến lá bài gợi lên cảm giác quỷ dị như lá Joker.
Khi chỉ có hai người chơi, tốc độ đương nhiên sẽ chậm lại.
Loáng cái năm phút đã trôi qua, lá bài trong tay hai cô gái ít dần, trong tay Tiết Lam vẫn còn ba lá, còn trên tay Trác Nhiễm là bốn lá.