Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ - Chương 40 - Lời đề nghị của bà Charisse.
Alex lại không bắt được tần sóng não của Elio nên mạnh dạn làm theo hướng
giải thích của mình. Cô nhoài người tới, định hôn thêm cái nữa.
Elio nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô lại, túng quẫn gắt lên:
– Tính làm gì nữa hả? Có biết xấu hổ không?
Chứ không phải anh bắt đầu trước hả? Người không biết xấu hổ là anh đó chứ.
Alex có miệng mà bị người ta bịt lại không thể phản bác theo nghĩa đen. Cô trừng mắt nhìn lại, gỡ tay hắn ra nói:
– Thì không phải là do anh yêu cầu trước sao?
– Tôi yêu cầu cái gì?… A. Cái đó… ý tôi là mặt cô còn dính bột mì kìa. Đây. Thấy không?
Elio dùng mu bàn tay chùi nhẹ lên má Alex rồi đưa đến trước mặt cho cô xem.
Thấy cái vệt bột nhem nhuốc trên tay Elio và gương mặt đo đỏ của hắn cộng
với ánh nhìn một lời khó nói hết của hai người kia, Alex hiện giờ rất
muốn đào một cái lỗ.
Không thì ai thương tình đào cho cô một cái
lỗ với. Giờ cô có thể làm giun dế, chuột chũi gì cũng được nhưng làm
người thì cô không có can đảm làm nữa.
Alex che mặt, xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, quay sang gắt nhỏ với Elio:
– Lần sau anh nói rõ ra được không? Đừng có bày đặt ra dấu này nọ nữa.
Elio vẫn còn ngượng ngùng nhưng cũng bị dáng vẻ muốn chui xuống lỗ của Alex
chọc cho dở khóc dở cười. Hắn bắt chước giống cô, dùng tay che một bên
mặt, cúi xuống nói nhỏ:
– Tôi làm sao biết được cô có thể hành động bạo dạn như thế chứ. Dám sàm sỡ tôi giữa ban ngày ban mặt trước biết bao cặp mắt.
– Alex quắc mắt, giơ tay đánh:
– Im đi! Ai sàm sỡ anh! chẳng qua lỡ hôn lên má một cái thôi.
Elio không cản còn đưa vai đỡ cú đánh hơi đau của Alex, vẫn không chừa mà còn chọc ghẹo:
– Đã không xin phép mà dám hôn tôi, lại còn không cho tôi nói. Lẽ nào
phải chờ tới lúc cô đè tôi trên giường, tôi mới được kêu la hả? La cho
ai nghe?
– Còn không im đi thì tối nay tôi sẽ đè anh ra giường
thật đó. – Alex miệng thì nói vậy nhưng lại làm động tác đưa ngón cái
lên cứa xẹt qua cổ.
Elio mím môi nhịn cười.
Bà Charisse chống nạnh nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thì thì thầm thầm chọc ghẹo nhau thì phải to giọng nhắc nhở:
– Ây! Cái đôi vợ chồng mới kia. Ở đây còn hai người không có người yêu
bên cạnh sống sờ sờ đó nha. Hai đứa có muốn dự trà chiều với ta thì
nhanh chóng dọn dẹp còn muốn chim chuột tiếp với nhau thì về phòng.
Alex ngượng ngập nói:
– cháu tham gia ạ.
Elio ngồi bên cạnh, bộ dạng ngả ngớn giơ tay:
– Cháu cũng tham gia.
Bà Charisse cười như thể đã biết trước câu trả lời của Elio.
Matteo lại ái ngại giơ tay nói:
– Xin lỗi, cháu vừa nhận được điện thoại giải quyết công việc. Chắc là không tham gia được.
Bà Charisse gật đầu:
– Vậy cháu cứ đi đi. Ta pha trà xong sẽ kêu người mang riêng cho cháu..
Elio giúp Alex một chút .Chúng ta làm quá nhiều cho một tiệc trà chiều
rồi. Cháu có thể cất bớt bánh của mình vào lọ thủy tinh trống đặt trong
tủ kia. Đặc biệt là mấy cái bánh tình yêu cần đưa hẳn cho chủ nhân của
nó. Ta không muốn ăn phải chiếc nào đâu rồi bị người ta lẽo đẽo theo đòi lại đâu.
Elio cười như không trước lời trêu ghẹo của bà. Chỉ có
Alex là cười không nổi. Biết bị trêu hoài như thế cô đã không làm riêng
bánh cho hắn để làm gì. Cô đúng là bị ấm đầu trong phút chốc mới quyết
định làm thế.
Alex mở cửa tủ treo tường tìm lọ thủy tinh. Và một
lần nữa chửi thề khi thấy mấy cái lọ sạch được để trên cao tít. Nhà này
toàn người khổng lồ hay sao mà chuộng để đồ trên cao như thế.
Elio nhận ra mấy cái lọ trống quá tầm với của Alex nên đứng dậy, đi đến giúp cô lấy xuống. Vẫn giống với tình thế ban nãy Matteo giúp Alex lấy lọ
bột cacao. Elio đứng phía sau Alex, một tay cầm lấy chiếc lọ trên cao,
tay còn lại chạm vào bàn bếp bên hông Alex. Lưng của cô còn va chạm nhẹ
vào ngực hắn.
– Người lùn có một mẩu mà không biết nhờ người giúp
đỡ à? – Elio vừa nói vừa dúi chiếc lọ nhỏ vào tay Alex, đồng thời lấy
tiếp lọ thứ hai.
Chẳng có tiếng tim nào bị trật khớp.
Alex xoay đầu nhìn hắn chằm chằm. Khoảng cách hai người gần tới nỗi nếu Alex nhón chân lên một chút sẽ hôn chạm được vào má hắn.
Elio bị cú xoay đầu và ánh nhìn chiếu thẳng như tia laser của Alex làm cho e dè nghiêng đầu ra xa:
– tính làm cái gì đó… – Nhường như Elio vẫn còn nhớ đến cái hôn má đột ngột kia của Alex
Alex vẫn nhìn chằm chằm hắn như đang phân vân chuyện gì đó. Nhưng đến cuối lại lắc đầu nói:
– Nóng, đừng áp sát như vậy.
Elio nhướng mày, muốn cầm cái lọ đặt lại trên nóc tủ. Thông thường trong
trường hợp này những kẻ từng theo đuổi hắn đều tranh thủ ngã vào lòng
hắn mà nhỏ nhẹ nũng nịu cảm ơn. Cô không những không biết tận dụng còn
chê nóng. Đúng là không trông chờ gì nổi vào khả năng theo đuổi người
khác của khúc gỗ này.
Elio thở hắt ra một hơi tránh ra xa. Nhưng
khi nhìn thấy những chiếc bánh nhân mứt anh đào được Alex để riêng vào
một chiếc lọ đưa cho mình hắn lại cảm thấy cô như vầy cũng rất cố gắng
rồi.
Nể mặt mấy cái bánh không so đo với cô vậy.
Đúng lúc này thì Bà Charisse gọi Elio đến gần. Vờ như cùng hắn chọn tách trà, liếc nhìn phía Alex thì thầm to nhỏ:
– Lúc nãy làm bánh quy nhân mứt cho cháu đó, thấy con bé căng thẳng cố
gắng nhìn vui quá nên bà có quay phim lại. Không biết có ai cần không.
– Không ạ. – Elio đáp ngay.
Bà Charisse chưng hửng:
– Đừng hối hận nha. Con bé trông đáng yêu lắm đó.
– Bà sẽ không cho không cháu thứ gì cả. Nên nếu cháu thích thì cháu sẽ tự mình quay. – Elio đáp. – Đây, chọn bộ tách này đi. Hợp với màu bánh
ngọt hôm nay của bà và Alex đã làm.
Bà Charisse nhìn bộ tách có màu hoa văn tươi sáng được phối hợp màu hài hòa với mấy món bánh. Cười đáp:
– Quả nhiên nghệ thuật gia chọn tách khác biệt người thường.
– Bà đừng gọi như vậy nữa. Cháu đã không còn đụng vào những gì của giới
nghệ thuật từ lâu rồi. Bây giờ cháu chỉ là một thằng thiếu gia nhà tài
phiệt chỉ biết đàn đúm thôi.
Bà Charisse im lặng nhìn thiếu gia Elio chỉ biết ăn chơi đàn đúm
pha trà một cách nhuần nhuyễn. Bà thở nhẹ ra một hơi, kiên định nói:
– Nếu bà đảm bảo với cháu, với số cổ phần trong tay, bà sẽ để Max sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của tập đoàn thì sao?
Tay pha trà của Elio khựng lại một chút, trước khi cho thêm lượng nước trà tiếp theo vào ấm.
– Điều kiện là gì ạ? – Hắn điềm tĩnh hỏi.
– Cháu phải về lại Ý.
Elio đáp ngay:
– Không được ạ.
– Cháu lo ngại về Alex sao? Đừng lo, bà sẽ bảo vệ con bé. Bà sẽ không lặp lại sai lầm như đời cha mẹ của cháu. – Bà Charisse kiên nhẫn hứa hẹn.
Elio ngước mắt nhìn Alex đã sắp xếp xong khay bánh của tiệc trà chiều. Chẳng đúng được một cái quy tắc nào. Liệu có thật sự tồn tại khả năng hai
người của hai thế giới khác biệt có thể sống cùng nhau không?
–
Bà, những người theo chủ nghĩa lãng mạn như bà có cách nào xác định được mình thật sự yêu một người hay liệu người đó có là định mệnh dành cho
mình không.
– Nghe con tim.
Elio làm vẻ mặt ngán ngẩm nhìn bà Charisse vẫn còn đang rất tự hào hãnh diện cho bản thân vì câu trả lời vừa rồi.
– Coi như cháu chưa hỏi cái gì đi.
Bà Charisse nhường như đã biết trước thái độ phản đối này của Elio nên chỉ phì cười nói:
– Hay cháu thích hôn một cái hơn. Nghe nói chủ nghĩa hiện thực thích cái này. Hôn mà không thấy ghét là được.
Elio nhăn mặt:
– Bà nghe ở đâu đó. Nó đúng là sặc mùi của mấy tên đểu cáng lăng nhăng.
Bà Charisse bật cười:
– Nếu đã có người lưu truyền thì chắc hẳn phải có điểm nào đó đúng chứ.
Nhưng tại sao cháu lại hỏi cái này… Này nhóc, đừng nói với bà…
Bà Charisse dùng một ngón tay chỉ mặt Elio, vẻ mặt không thể chấp nhận được.
Elio cho rằng bà Charisse nghĩ hắn và Alex là vợ chồng trên giấy tờ, chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị bà dí trán nói:
– Chẳng lẽ cháu đang ngoại tình hả?
Xem ra hắn và Alex diễn giỏi quá rồi. Bà không hề mảy may nghi ngờ hai người là vợ chồng giả một chút nào.
– Không phải mà. Cháu chỉ đang nghĩ biết đâu cũng giống như cha đã làm
với dì Juliet. Dù cháu đã chọn kết hôn với Alex nhưng cháu cũng khó
lòng nói được đây có phải là tình yêu thật sự hay là chỉ là hứng thú
mới mẻ, yêu thích nhất thời với Alex.
– Đúng là tuổi trẻ yêu đương lắm băn khoăn vẩn vơ thật. Cho nên bà mới nói nghe trái tim là chính
xác nhất. Cảm thấy là yêu thì là yêu. Cảm thấy không yêu thì là không
yêu. Còn phải mất công đi xác định xem là thật hay không thật. Không
thật lẽ nào một bản thân khác đang điều khiển cảm xúc của cháu à. Miễn
sao cháu ở bên cạnh thấy vui, được là chính mình. Nghĩ đến tương lai sẽ muốn có hình bóng của người đó thì là yêu. Không muốn có người đó nữa
thì là không yêu.
Bà Charisse nói xong, nhìn thấy vẻ suy tư hiếm có của cháu mình, phì cười nói:
– Còn nếu phức tạp quá thì cứ hôn thử đi. Còn muốn tiếp tục hôn thì là
yêu. Không muốn thì là không yêu. Ủa mà khoan. Hai đứa đã cưới nhau luôn rồi thì không thể nào chưa hôn được. Không lẽ cái câu kia không đáng
tin thật à? – Bà Charisse thật lòng nghi hoặc.
Elio bật cười.
– Thôi được rồi. Bà ra ngoài vườn trước đi. Cháu sẽ gọi người mang trà bánh ra sau.
Bà Charisse thở ra một hơi, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn:
– Hôm nay tạm gác lại chủ đề này nhưng cháu cứ suy nghĩ cho kỹ. Mang Alex về Ý sống, bù lại ta sẽ giao tập đoàn cho Max.
– Cháu sẽ suy nghĩ. – Elio cười, đáp lững lờ.
Bà Charisse muốn nói nhưng nghĩ lại Elio không phải là người dễ thuyết phục trong một sớm một chiều nên đành đi ra trước.
Chờ bà Charisse đi rồi, Alex mới mang lọ thủy tinh chứa bánh đi đến gần, tò mò hỏi:
– Chary và anh nói gì vậy?
– Chỉ là chuyện nội bộ gia đình tôi thôi. Cô xong chưa, xong rồi thì cũng ra vườn thôi.
Alex gật đầu:
– Xong rồi. Của anh này.
Alex đặt lọ bánh vào tay Elio. Khi thấy những chiếc bánh này, Elio lại ngập ngừng băn khoăn.
Thấy Elio có vẻ trầm ngâm nhìn mấy cái bánh, ALex khó hiểu hỏi:
– Có vấn đề gì sao?
Elio nhìn vào mắt Alex, lưỡng lự nhưng cuối cùng lại lắc đầu:
– Không có gì. Nhìn lại thì thấy mấy cái bánh méo xẹo xấu ghê. – Elio chê bai với vẻ thiếu đánh
Cái này là Elio nói thật trăm phần trăm. Nhưng lại khiến Alex hối hận chỉ
thêm mứt anh đào chứ không thêm thuốc xổ vào bánh. Cô giơ tay muốn giật
lại nhưng bị ELio giơ lên cao.
– Trong tay tôi là của tôi. Ở đâu ra thói cướp giật như thế.
Nhìn ELio cười như trẻ con, Alex cũng không buồn so đo làm gì, mặc kệ hắn đi trước.
Alex quay lưng đi thì cái nhìn vui vẻ của Elio cũng biến thành trầm tư trở lại.
Thực tế thì không chỉ có mỗi Elio chuyện vướng bận trong đầu, Alex cũng có.
Khi trên đường ra vườn, Alex nhìn Elio vừa ngâm nga nho nhỏ vừa ngắm nghía mấy cái bánh thì trên mặt lộ rõ phân vân lưỡng lự. Đến tận dưới mái
hiên của cánh cổng dẫn ra vườn, thấy không có ai mới kéo lưng áo của
Elio lại, nghiêm túc yêu cầu.
– Elio, Tôi ôm anh được không?
Xém chút thì lọ bánh trên tay Elio trượt đi mất. May mà hắn nhanh nhẹn chụp lại.