Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ - Tác giả: Không Tranh Được Tên - Chương 97 - Vị khách từ trên trời rơi xuống
- Trang Chủ
- Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ - Tác giả: Không Tranh Được Tên
- Chương 97 - Vị khách từ trên trời rơi xuống
Thế là Elio quyết định đình công ngày hôm nay, trốn trong văn phòng chủ tịch, tắt đèn đóng cửa ngồi xem lại mấy đoạn phim cũ của Alex trên màn hình cong tinh thể lỏng rộng một trăm inch sắc nét với dàn âm thanh chuẩn của rạp chiếu phim để an ủi tâm hồn tổn thương của mình.
Nhìn gương mặt quen thuộc trên màn hình, cả người lẫn tâm tình của Elio đều thả lỏng, nét dịu dàng quay lại trong ánh mắt, đồng thời cũng dâng đầy nhớ nhung. Hiện tại hắn bị công việc và các mối quan hệ trong gia tộc chôn chân ở Ý, không cách nào thoát ra được nên chỉ có thể dùng cách này. Nhưng dù âm thanh và hình ảnh của màn hình có sắc nét sống động tới đâu thì vẫn không thể thỏa mãn nỗi nhớ của hắn, chỉ càng khiến hắn khao khát được chạm vào cô hơn. Hắn bây giờ giống như người dùng rượu để giải khát vậy.
Reng reng reng.
Elio nhíu mày khi tiếng điện thoại bàn phá vỡ khoảnh khắc riêng tư của bản thân. Hắn đã dặn hôm nay đừng làm phiền hắn nhưng có vẻ trợ lý Hoặc là não cá vàng hoặc là nghe không hiểu tiếng người nên hắn quyết định gác máy, phớt lờ.
Chưa đầy mấy phút sau, cửa văn phòng bị bật mở trước con mắt kinh ngạc của Elio.
– Cô Montanari! cô không được vào bên trong, xin hãy dừng lại!!!
Tiếng trợ lý hoảng hốt gọi với theo nhằm ngăn cản người con gái xinh đẹp quyến rũ với mái tóc màu nâu đỏ gợn sóng hoàn hảo đang sải bước đến chỗ Elio với phong thái tự tin kiêu hãnh. Elio chắc chắn cô gái này hẳn đã quen chìm trong ánh mắt hâm mộ của người khác khi mang vẻ ngoài và thần thái tựa như nữ thần sắc đẹp và tình yêu Hy Lạp. Elio không quen biết cô gái này nhưng cái vẻ tự tin, kiêu hãnh và có chút ngạo mạn này làm hắn thấy quen mắt lắm.
Cô ta dừng lại trước bàn làm việc của Elio, nhướng mày liếc cái màn hình đang chiếu đoạn phim của Alex nhưng không có bất kỳ biểu cảm nào về nó mà quay sang nhìn chằm chằm vào Elio như thể cô nàng vẫn cảm thấy sở thích của cái người trước mặt có phần kỳ quái nhưng cô không quan tâm tới nó.
Trợ lý bối rối nói:
– Xin lỗi chủ tịch, tôi đã cố ngăn cô ấy lại nhưng…
Elio giơ tay ra hiệu cho trợ lý ngưng nói và đứng qua một bên. Hắn cũng không thèm đổi tư thế lười biếng ngồi trên ghế, bấm nút dừng đoạn phim rồi khoanh tay, nghiêng đầu nói:
– Nếu không muốn gặp bảo an thì cô nên nói cô là ai và làm cách nào để xông được vào đây đi.
Cô gái không chút e sợ nào, dõng dạc đường hoàng nói:
– Tôi là Montanari Isabella, giám đốc kinh doanh của công ty Lorea có hẹn ăn trưa với anh ngày hôm nay nhưng bị anh hủy đột xuất không một lời giải thích thích đáng.
– Đó là lí do giải thích cho việc cô lao xồng xộc vào văn phòng của tôi để bày tỏ bất mãn à? – Elio nhướng mày, vẻ vừa ngạo mạn vừa thờ ơ.
Cô gái nở một nụ cười mỉm, không chút nao núng. Tới khúc này không chỉ mình Elio thấy cái thái độ này quen thuộc mà trợ lý đứng bên cạnh cũng thấy cái ánh mắt điệu cười này có phần quen thuộc.
Elio nhíu mày nhìn cô gái ung dung đi tới chỗ bàn làm việc của Elio, đặt lên bàn anh một tờ giấy. Elio chậm rãi cầm lên đọc. Nhìn thấy dòng chữ tiêu đề của tờ giấy, mắt của hắn đã nhanh chóng lướt xuống dưới hàng cuối. Và rồi hắn vỡ lẽ ra tại sao hắn lại có cảm giác bộ dáng, biểu cảm của cô gái này có vẻ quen thuộc dù chưa gặp lần nào.
Vì cô ta cũng mang gen di truyền của nhà Flaco. Nói đơn giản dễ hiểu thì chính là em gái cùng cha khác mẹ với Elio. Tờ giấy xét nghiệm ADN mà cô gái vừa đặt lên bàn đã chắc chắn chín mươi chín phần trăm điều đó với Elio.
Cảm xúc đầu tiên của Elio là sửng sốt ngỡ ngàng? Không. Là khâm phục cha mình. Có nhiều người phụ nữ đã tình nguyện mang thai con của ông ta thì thôi, cũng được đi nhưng sao còn đẻ ra được những đứa con mang đầy đủ bộ gen không lệch đi đâu được của nhà Flaco vậy. Quá mức tài tình.
Cuối cùng thì Elio cũng phải xách mông đứng dậy khỏi chiếc ghế bành êm ái mà bước tới bàn tiếp khách. Trợ lý lập tức bám theo sau. Cô gái cũng tự mình ngồi xuống phía đối diện Elio mà không cần phải đợi ai mời mọc. Phong thái không chút khách sáo nhưng cũng không suồng sã.
Elio nhìn cô, mở đầu trước:
– Cô giới thiệu một chút về bản thân mình đi em gái.
Lời Elio vừa nói ra khiến em gái chỉ hơi nhướng mày ngạc nhiên trong khi trợ lý đứng kế bên chấn kinh vội vàng thưa chuyện:
– Chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài pha trà.
Elio ngăn lại:
– Không cần đâu. Cậu cứ đứng đó đi. Tôi cá là con bé này không tới để đòi một tách trà.
Trợ lý cảm thán đúng là sống đủ lâu không gì không thể thấy. Anh không ngờ có ngày mình còn được cho phép chứng kiến một cảnh đấu đá gia tộc nhà tài phiệt sống động ngoài đời thật.
Isabella cười khẩy một tiếng:
– Dù không muốn thùa nhận nhưng anh trai có chung nửa huyết thống có khác. Đúng vậy. Tôi đến đây để lấy lại thân phận của mình. Những năm qua mẹ tôi phải sống ẩn dật, không cho tôi biết cha mình là ai. Mãi sau tôi mới tình cờ biết được.
– Ngắn gọn thôi. Em muốn cái gì? gia sản? – Elio ướm hỏi.
– Một phần nhưng anh yên tâm. Tôi không quá tham lam đâu. Cái tôi muốn là danh phận của mình và cuộc sống mà mẹ tôi xứng đáng được hưởng thôi.
– Danh phận cho em thì có thể nhưng mẹ em thì không thể đề tên trên giấy tờ được vì nước Ý vẫn là chế độ một vợ một chồng. Em muốn cha chúng ta vào tù thì cứ việc kiện tụng. Mà cha chúng ta vào tù thì em cũng chẳng có được cái danh phận gì hết.
– Tôi muốn cha biết sự tồn tại của hai mẹ con tôi! Những năm qua tôi sống với cái danh không có cha đủ rồi.
Elio nhướng mày chống cằm nhìn đứa em gái đột nhiên từ trên trời rơi xuống này, trong lòng có rất nhiều trào phúng và thương hại nhưng hắn lại không rảnh đâu mà lo cho nó. Dù sao nhìn nó cũng không giống dễ bị bắt nạt chút nào. Elio điềm tĩnh lặp lại câu hỏi:
– Vẫn chưa giới thiệu mình.
Isabella thẳng lưng, kiêu ngạo nói:
– Tôi là Montanari Isabella, Giám đốc kinh doanh của công ty Lorea. hai mươi bảy tuổi. Sống với mẹ.
– Trẻ tuổi như vậy đã làm giám đốc kinh doanh thì hẳn đầu óc tốt lắm nhỉ? – Elio không nóng không lạnh nhận xét. Tốt nghiệp trường đại học nào?
– Harvard. thủ khoa. – Isabella đáp, mười phần kiêu hãnh đủ cả mười.
Elio nhướng mày, cong bĩu môi cảm thán, không khỏi kính nể đứa em gái xuất chúng này.
– Có thành tích gì vượt trội trong quá trình học hay làm việc không?
Cả Isabella và trợ lý đều khựng lại khẽ cau mày. Bọn họ đều có cảm giác hướng đi của câu hỏi bắt đầu có vẻ không đúng lắm. Nhưng Isabella vẫn kể hết những thành tích giải thưởng mình đạt được trong lúc đi học và các dự án kiếm tiền tỷ về cho công ty kia. thành tích đáng nể tới mức trợ lý nghe cũng phải suýt xoa tự hỏi bộ gen nhà Flaco tốt đến như vậy luôn à?
Elio cũng gật gù hài lòng hỏi thêm:
– Định hướng mục tiêu nghề nghiệp năm năm và mười năm của em là gì?
Trợ lý lẫn Isabella đều trợn mắt ngạc nhiên, càng lúc càng không hiểu Elio đang cầm kịch bản gì?
Chửi bới nhau đâu, mạt sát nhau đâu? móc mỉa nhau đâu? giật tóc móc mắt nhau đâu? Anh có phải đang đi tuyển dụng nhân sự đâu!!
Isabella cảnh giác nói trước thái độ lạ lùng của Elio:
– Anh cần biết cái đó làm gì?
Elio khựng lại rồi cũng gật gù:
– Ừ ha. Đúng là không cần. Chỉ dựa vào cái tờ giấy mà em đem đến là đã đủ rồi.
Xong rồi hắn đứng dậy đi đến trên bàn, sau khi tắt tivi, rút cáp kết nối khỏi điện thoại thì cầm một sấp hồ sơ giấy tờ dày thật dày đặt vào trong lòng Isabella. Trước ánh mắt ngỡ ngàng ngơ ngác của cô, hắn điềm nhiên thẳng thừng, dõng dạc nói:
– Cái này là toàn bộ các kế hoạch marketing, dự án kinh doanh và báo cáo tài chính của các phòng ban đưa lên. Em nên coi trước đi. Ngày mai sẽ có cuộc họp với các giám đốc các bộ phận. – Rồi hắn ngoắc trợ lý nói tiếp. – Thông báo lịch trình cần làm vào tháng này và tháng tới cho con bé luôn đi.
Trợ lý lần isabella ngớ người, may mà Isabella còn có thể kìm nén sửng sốt mà quắc mắt lên hỏi:
– Anh đang làm cái trò gì vậy hả?
Elio nở nụ cười đểu cáng như khi thấy người khác gặp họa:
– Thì cho em danh phận em muốn đó. Trở thành người thừa kế chính thức của nhà Flaco và chức vụ chủ tịch tạm thời của tập đoàn Mặt Trời Mới. Yên tâm. anh sẽ báo trước cho bà nội trước một tiếng. Em cứ coi hết giấy tờ đó rồi tối ghé qua nhà ăn tối cho mọi người biết mặt là được. À, trước đó khuyên em nhớ điện thoại xin nghỉ bên công ty cũ luôn đi nhé.
Hai người kia há hốc mồm chết cứng khi thấy Elio thản nhiên thông báo nhượng chức vụ y hệt như đang nói chuyện tầm phào như thời tiết hôm nay thật đẹp chẳng hạn. Hắn còn bước tới thân tình hai tay vỗ vai hai người nói:
– Chúc hai người hợp tác vui vẻ. Trợ lý Leo, không cần đi theo tôi đâu.
Trợ lý hết bối rối nhìn Isabella vừa hoang mang ngó elio, hốt hoảng gọi:
– Nhưng mà chủ tịch…
– Tạm biệt không hẹn ngày gặp lại! – Elio miệng gào, chân bước nhanh, đầu không hề ngoái lại, thân lướt thẳng ra cửa còn tiện tay đóng sầm cửa lại.
Elio sải bước nhanh khỏi hành lang, tay rút phắt cái cà vạt trên cổ vứt vào một cái sọt rác gần đó, mở bớt cúc áo nghẹt thở ngay cổ, vò lại mái đầu chải keo bóng loáng cứng nhắc tẻ nhạt. Lập tức trút bỏ vẻ ngoài nghiêm trang mẫu mực, Elio trở lại dáng vẻ phóng khoáng quyến rũ thu hút bao nhiêu ánh mắt khi hắn đi lướt qua.
Hắn rút điện thoại bấm số thực hiện một cuộc gọi
– Giovanni ông có ba mươi phút để chuẩn bị đồ đạc cần thiết và đặt đường bay thẳng sớm nhất tới Atlantic. Làm nhanh gọn tuyệt đối không cho ai biết. Hẹn gặp lại ông ở sân bay quốc tế trong một tiếng nữa. Làm gì hả? bỏ trốn chứ làm gì nữa. À, trước đó đặt sẵn cho tôi cửa hàng hoa tươi nổi tiếng của Atlantic một ngàn lẻ một hoa hồng nhung và nhà hàng nổi tiếng nhất ở đó. mà khỏi đi. Đặt luôn phòng tổng thống cho tôi.
Elio nói xong liền cúp máy, hừ nhạt:
– Để ông đây coi đứa ất ơ nào dám dòm ngó đến vợ ông!
ánh mắt hắn sắc lẹm, cả người toát ra sự nguy hiểm.