Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ - Tác giả: Không Tranh Được Tên - Chương 91 - Vạch mặt
- Trang Chủ
- Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ - Tác giả: Không Tranh Được Tên
- Chương 91 - Vạch mặt
Một tiếng động cơ ở phía xa phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Alex quay đầu qua nhìn. Một chiếc xe đang dần chậm đến và đỗ gần xe cô. Đèn xe tắt đi, cửa xe liền bật mở và Matteo vội vàng rời khỏi xe, đi về phía cô. Có lẽ đi quá vội nên trang phục của hắn nhìn qua khá tùy tiện với một chiếc áo khoác da kéo cao cổ và một đôi găng tay chuyên dụng lái xe.
Alex vẫn không đổi tư thế, chỉ liếc qua gương mặt Matteo thật nhanh rồi lại nhìn thẳng phía trước. Cả người toát ra hơi thở lạnh nhạt, ngạo mạn. Matteo thấy “Elio” như vậy, bày ra dáng vẻ khẩn trương lo lắng nói:
– Elio. Rút cuộc là Alex đã nói những gì với em mà em lại buộc tội anh như vậy?
“Elio” quay sang nhìn Matteo, trên mặt không rõ vui buồn, ánh mắt cũng như nước, vừa tĩnh vừa lạnh. “Elio” nhìn đăm đăm vào Matteo vài giây như đang đánh giá cái biểu cảm của Matteo hiện tại có bao nhiêu phần đáng tin rồi mới chậm rãi đáp lời:
– Cô ấy nói nhiều thứ lắm. Em cũng không nhớ hết. Nhưng có chuyện để lại ấn tượng với em nhất. Anh nói loại người như em làm người ta cảm thấy ngạt thở, muốn em chết đi.
Matteo cau mày lắc đầu, thái độ sửng sốt, hốt hoảng lẫn oan ức, nắm lấy tay “Elio” nhưng bị “Elio” nhẹ nhàng rút tay lại. Hành động này của Elio nhường như càng khiến Matteo tổn thương rất nhiều, hắn đau lòng nói:
– Elio, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, nếu anh ghét em như vậy lẽ nào anh có thể giả vờ cả một khoảng thời gian lâu như vậy sao? Ngay từ lúc nhỏ, khi anh đang bị mọi người ghẻ lạnh vì là con riêng nhưng chỉ có em đối xử với anh thân thiện, yêu quý anh, còn bảo vệ anh trước mặt những người lớn. Kể từ giây phút đó em giống như vị cứu tinh của anh. Trong quãng thời gian sống ở nhà chính, tình cảm của em và sự công bằng của bà là niềm an ủi lớn nhất của anh. Em là món quà mà thượng đế đã cho anh. Làm sao anh có thể nói những lời tàn độc như là muốn em chết đi.
“Elio” im lặng nghe hết những lời giãi bày thắm thiết của Matteo bằng tâm thế vào bằng tai trái, tống ra hết qua tai phải rồi nở một nụ cười nhạt:
– Tôi cũng muốn biết đây. Một đứa trẻ chở che cho anh, yêu thương anh bằng tất cả tấm lòng chân thành, nguyện tin tưởng anh vô điều kiện vậy mà tại sao anh lại nỡ tàn độc muốn giết nó. Anh rốt cuộc là thứ gì ẩn dưới lớp mặt nạ con người xinh đẹp này vậy? Bởi vì ác quỷ cũng không bẩn thỉu như anh.
Lời nói tàn độc của “Elio” hoàn toàn khiến Matteo ngỡ ngàng. Sự lạnh lẽo này là điều hắn chưa từng nhìn thấy ở đứa em trai ngu ngốc của mình. Giống như nó đã biến thành một người khác. Mắt của Matteo bắt đầu rưng rưng:
– Elio, Chúng ta là anh em. Rút cuộc vì cái gì mà em lại không tin anh mà tin người ngoài không còn tin tưởng anh. Cứ cho rằng lời Alex nói với em là đúng đi, là anh xảo quyệt đóng vai anh trai tốt của em từng đó năm vậy tại sao anh lại nói với Alex những lời như vậy để giờ em có cớ mạt sát anh như vậy?
Những giọt nước mắt đang chực rơi của Matteo khiến Alex nhớ đến ai đó đã rơi một giọt nước mắt trước mặt cô. Căm ghét và mỉa mai bắt đầu trỗi dậy trong lòng và cô không hề ngại thể hiện nó ra bên ngoài cho Matteo thấy:
– Bởi vì anh quá tự tin. Anh cho rằng tôi sẽ mãi mãi ngu ngốc tin tưởng anh mà không hề biết rằng tôi bây giờ tin tưởng Alex hơn. Từng lời của cô ấy tôi đều tin không sót một chữ.
Alex nhìn vẻ mặt sững sờ lại như lên án mình của Matteo, biểu cảm trên mặt càng thêm ngạo mạn khinh thường:
– Giờ nghĩ lại, phải làm anh em với loại người xảo quyệt như anh thật buồn nôn. May mà có Alex giúp tôi nhận ra bộ mặt thật giả nhân giả nghĩa như anh sớm một chút. Chứ không thì có ngày chết cũng chẳng biết tại sao mình lại chết.
Alex ngừng lại, hừ lạnh một cái rồi nói:
– Nể tình anh đối tốt với tôi bấy lâu nay dù toàn là giả dối thì tôi sẽ tha cho anh lần này. Mai tôi sẽ bay về Ý để thừa kế gia sản, con riêng như anh tốt nhất nên biết điều dọn ra ngoài sống đi. Đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa.
Alex vẫn đút tay vào túi quần, thong thả bước lại gần Matteo, ghé miệng vào tai hắn thầm thì khinh miệt:
– Loài sâu bọ thì nên ngoan ngoãn chui rúc trong nơi bẩn thỉu tối tăm chứ đừng nên dòm ngó tới nơi sạch sẽ tươi sáng rồi oán thán mặt trời.
Phập.
Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua ổ bụng. Trong chớp mắt, cơn đau đớn khủng khiếp khi da thịt bị xé rách tràn lên não khiến Alex vừa co rúm người vừa ngỡ ngàng nhìn xuống bụng mình. Một lưỡi dao bén ngọt cắm lút cán. Máu tươi tanh nồng không ngừng chảy ra, nhanh chóng nhuộm chiếc áo sơ mi trắng thành một màu đỏ. Alex còn chưa kịp định thần thì Matteo đã rút dao ra làm máu theo mỗi nhịp hít thở mà càng tuôn ra nhanh hơn.
Alex vội dùng tay mình bịt miệng vết thương, bàng hoàng nhìn Matteo. Ánh mắt hắn ta hoàn toàn là một vùng trời rét căm và tàn nhẫn, không còn sót lại một mảnh mùa xuân ấm áp mọi ngày nào.
Phập.
Mũi dao thứ hai lại cắm lút cán vào bụng Alex. Dường như mang theo rất nhiều căm ghét, oán hận.
Matteo tóm tóc Alex giật mạnh ra đằng sau, lặp lại hành động ghé tai hắn thì thầm của cô lúc ban nãy:
– Vậy để tao cho mày thấy có những loài sâu bọ đáng sợ tới mức nào.
Alex run rẩy đưa một bàn tay dính đầy máu đặt trên vai hắn, có lẽ kiệt sức vì phải chịu đựng cơn đau mà thì thào:
– Vậy mày có biết kết quả của loài sâu bọ khi lộ ngoài ánh sáng là gì không? – Alex yếu ớt cười nhẹ một tiếng. – Là sẽ bị loài ăn thịt bắt được đó.
Alex ngước mắt nhìn thẳng về phía sau gáy Matteo, mỉm cười tự đắc.
Có ba chiếc xe đang lao về phía bọn họ từ cả hai đầu cầu. Âm thanh bánh xe ma sát vào mặt đường khi ba chiếc xe thắng gấp vang lên chói tai khiến Matteo trợn mắt thất kinh. Vị trí của ba chiếc xe tạo thành thế bao vây Alex và Matteo. Từ trên xe, đồng đội của Alex túa nhanh xuống với khẩu súng lăm lăm trên tay. Vị thanh tra quen thuộc gào lên:
– Flaco Matteo! Anh bị bắt vì hành vi cố ý giết người! Mau giơ tay đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ bắn.
Matteo sắc mặt trắng bệch, trong đôi mắt thẫn thờ lại có nét không tin được quay sang cái nhếch khoé môi chiến thắng vừa chế nhạo vừa thương hại sâu đậm trên mặt Alex. đôi môi cô đóng mở trong im lặng:
Đồ sâu bọ.
Ánh mắt Mattel trầm lại đầy nguy hiểm. Rồi trước bao nhiêu cặp mắt kinh hoàng, hắn đẩy Alex xuống cầu.
Mấy cảnh sát xung quanh lập tức nổ súng, phần đông áp chế Matteo, vài ba người nhảy theo xuống cầu.
****
Elio đột ngột tỉnh dậy sau một giấc ngủ vùi không rõ dài ngắn bởi một loại cảm giác sợ hãi kỳ quái. Rõ ràng hắn không hề mơ thấy ác mộng nhưng cả người đều căng thẳng, tim đập dồn dập trong lồng ngực. Hắn nhìn ngoài trời đã tối. Cảm giác khó chịu trong người làm hắn cho rằng mình đã ngủ quá nhiều nên trở mình ngồi dậy muốn đi tìm Alex.
Đột nhiên trong bụng truyền đến một cơn đau quặn thắt khiến Elio lập tức khom người ôm lấy bụng ngã lại xuống giường. Tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, cả người bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh. Elio vừa ôm bụng, vừa gấp gáp bò lên đầu giường, với tay nhấn điện thoại bàn gọi cho phòng quản gia.
Tay của hắn đang run run nhấn phím thì bụng lại truyền đến một cơn đau nhói khác còn mạnh mẽ hơn lúc nãy khiến Elio suýt chút tắt thở. Khó khăn lắm hắn mới kìm nén được cơn đau mà gọi cho quản gia bằng chất giọng thều thào không ra tiếng.
Chưa đầy năm phút, Giovanni và một nhân viên khác đem theo một hộp cứu thương tại nhà xông vào phòng Elio, khẩn trương hỏi thăm. Chỉ thấy Elio đau đến tái mặt, cả người rịn đầy mồ hôi, thở đầy mệt nhọc. Giovanni lập tức bảo nhân viên gọi cấp cứu.
Elio bắt lấy tay Giovanni hỏi:
– Alex, Alex đâu?
Giovanni ngạc nhiên rồi lo lắng nói:
– Cô chủ, cô đau đến mê sảng rồi à? Cô là Alex mà? Ý cô là cậu Elio ở đâu đúng không?
Elio không có hơi sức đáp, chỉ gật đầu. Giovanni nói:
– Lúc nãy cậu chủ nói ra ngoài gặp cậu Matteo một chút sẽ về. Cô yên tâm. Tôi cũng đã cho người gọi cậu chủ về rồi.
Elio nghe Alex đi gặp Matteo, trên mặt lộ rõ vẻ kinh sợ, níu tay Giovanni muốn đứng lên nhưng vừa gượng ngồi lên đã lập tức ngất lịm trong lòng Giovanni.
************************
Đôi lời tg muốn nhắn nhủ:
Tới đây cũng gần kết thúc truyện rồi đó. Nên có chuyện t muốn khai. Thật ra t là tg chuyên viết truyện ngược.