Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full) - Chương 334 Lại là một ngày yên bình tại Nhất Nguyên viện.
- Trang Chủ
- Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
- Chương 334 Lại là một ngày yên bình tại Nhất Nguyên viện.
CHƯƠNG 334
Một lúc sau, tin tức Tĩnh Như của Phiêu Miểu viện đã bị Mộng Vân sư tôn khai trừ khỏi Học viện Võ đạo đã được lan truyền khắp nơi.
Tất cả các Học viện Võ đạo đều cảm thấy kinh ngạc, mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng phá hủy tu vi, trục xuất khỏi học viện.
Ân oán giữa Tĩnh Như và Cửu Thiên cũng bị người ta đào ra, nghe nói do một học viên họ Mạc cung cấp thông tin.
Hóa ra Tĩnh Như và Cửu Thiên đã từng là người yêu.
Câu chuyện này chẳng thua gì tin Cửu Thiên đánh bại Hoành Sơn viện, trong nháy mắt nó đã cuốn qua tất cả các viện.
Rất nhiều người đã nghĩ rằng họ tương ái tương sát, người phụ nữ điên cuồng vì yêu mới làm ra những chuyện cực đoan như vậy. Với các học viên thì những lời đồn không rõ thực hư này vẫn rất thuyết phục.
Đặc biệt, có người nói rằng, sau khi Tĩnh Như bị ném khỏi Học viện Võ đạo, cô ta đã lấy máu rồi cố hết sức viết mười chữ đầy hận thù xuống đất.
Những người người nghe được đều cảm thấy xúc động, họ bàn tán sôi nổi, quả nhiên chỉ có yêu sinh hận mới oán hận lớn đến vậy.
Vào lúc đó, tin đồn Cửu Thiên vứt bỏ người yêu, cũng vô cùng ồn ào.
Lại là một ngày yên bình tại Nhất Nguyên viện.
Trên bàn ăn, sư huynh Hàn Liên hỏi liên tục.
“Sư đệ Cửu Thiên, sao hoa đào của đệ lại bao phủ nhiều viện như vậy? Để huynh đếm thử xem, chắc chắn có Linh Bối của Minh Tâm viện. Dù sao cũng đã hôn rồi, chắc chắn cô ta sẽ là người của đệ. Còn cả Tĩnh Như của Phiêu Miểu viện này, cũng từng có mối quan hệ với đệ. Còn cả Huyễn Tâm của Âm Dương viện, chắc chắn cô
ta cũng có mối quan hệ nào đó với đệ. Đệ mới thật sự là tình thánh, tình thánh sư đệ, đệ dạy ta mấy chiêu tán gái đi. Huynh không dám ước mỗi người phụ nữ mập mờ với mình đều là những mỹ nữ nổi tiếng. Mà chỉ mong có thể lừa được một hai sư muội là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cửu Thiên nhìn Hàn Lan với vẻ mặt kỳ lạ, nói: “Sư huynh Hàn Liên, sao huynh biết đệ hôn Linh Bối?”
Sắc mặt Hàn liên thay đổi nhanh chóng.
Sở Trực và Sở Chính ngồi bên cạnh hận không thể lấy đũa chọc chết tên ngu si lắm mồm kia.
Sở Chính vội vàng tỏ vẻ mình chẳng nghe thấy gì hết, chỉ vùi đầu vào ăn cơm.
Còn Sở Trực thì khế họ một tiếng, nói: “Không cần để ý những thứ đó. Hàn Liên, với dáng vẻ này mà đệ muốn lừa gạt sư muội nào sao. Kể cả sư đệ Cửu Thiên có thật sự bày cách cho đệ, thì đệ cũng chẳng bắt chước được đầu. Mau ăn cơm đi, đừng nói linh tinh nữa.
Hàn Liên cũng biết rằng mình lỡ lời nên vội vàng tiếp tục ăn cơm.
Cửu Thiên cũng đoán được đại khái rốt cuộc mọi chuyện như thế nào, ánh mắt hắn lướt qua ba người Sở Trực, Sở Chính, Hàn Liên, rồi gắn từng từ: “Có phải các huynh rình trộm đệ đúng không?”
Hàn Liên gào lên: “Au, sao hôm nay Tiểu Hắc lại nấu cơm có độc. Huynh thấy không khỏe, phải về phòng giải độc đây.
Nói xong, Hàn Liên chạy nhanh như chớp.
Hai người Sở Trực, Sở Chính cũng cũng vội vàng buông đũa.
“Au, huynh cũng bị trúng độc rồi.
“Huynh đau bụng quá.
Tốc độ chạy trốn của hai người cũng ngang ngửa Hàn Liên, họ vọt về phòng mình, sau đó đóng cửa.
Đại sư huynh nhìn ngơ ngác, nói: “Có độc thật sao? Ờ, có độc thì cũng kệ đi. Dù sao huynh cũng chẳng bị độc chết đâu”
Đại sư huynh ăn tiếp. Còn hai người Nhất Thanh sự tôn và Đạo Quang sư tôn thì nói cười vui vẻ.