Vô Thượng Võ Thần (FULL) - Chương 3: Sư huynh vô dụng
Diện tích của Thiên La Tông cực lớn, tám điện ngoại tông đều chiếm cứ một phương, mỗi một điện cách xa nhau ít nhất ba trăm dặm, nơi này là khu vực của Thiên Cơ Điện.
Mặc dù rời khỏi Thiên Cơ Điện chưa đến mấy ngày, nhưng Tiêu Vân lại có cảm giác đã đi rất nhiều năm.
“Tiêu… Tiêu Vân sư huynh?” Một đệ tử ngoại tông của Thiên Cơ Điện nhìn thấy Tiêu Vân thì không khỏi sững sờ, vội chắp tay hành lễ, vẻ mặt mang theo kích động.
Tiêu Vân khẽ gật đầu coi như đáp lại.
“Hắn đã là một phế vật, ngươi còn gọi hắn là sư huynh?” Một nam tử trẻ tuổi mặc võ bào màu lam châm chọc đi đến, có mấy nam nữ trẻ theo sát phía sau.
Đệ tử ngoại tông lúc nấy lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Nam tử trẻ tuổi mặc võ bào màu lam tên là Lưu Dã, từng đi theo Tiêu Vân một thời gian, về sau nghe nói là xảy ra mâu thuẫn nên mỗi người đi một ngã.
“Kẻ đã bị trục xuất còn chạy về làm gì? Có phải Tiêu gia ‘Yến Quốc không cam tâm nên tìm cách mua lệnh bài đệ tử ngoại tông để ngươi trở về không?” Lưu Dã đứng trên bậc thang ngạo nghễ nhìn xuống Tiêu Vân, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa cợt.
“Tiêu gia thật là läm tiền nhiều của, chịu hao phí nhiều như vậy cho một tên phế nhân như ngươi căn bản không đáng.”
Nếu là Tiêu Vân của trước kia thì nhất định sẽ nổi giận ra tay.
Nhưng hiện giờ Tiêu Vân đã trải qua hai lần sinh tử nên tâm mắt không còn như xưa, sao lại lãng phí thời gian quý giá trên người Lưu Dã này.
Tiêu Vân không để ý mà quay người bỏ đi.
“Chờ một chút, ta cho ngươi đi rồi sao?” Lưu Dã ngăn Tiêu Vân lại.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Tiêu Vân cau mày hỏi.
“Ngươi đã không còn là Tiêu Vân của trước kia, hiện tại Thiên Cơ Điện cũng không phải Thiên Cơ Điện của trước kia, nể tình quan hệ trước kia giữa ngươi và ta, ta cho ngươi cơ hội tiếp tục ở lại Thiên Cơ Điện. Như vầy đi, bên cạnh ta thiếu một người rửa bô, về sau ngươi cứ rửa bô cho ta đi” Lưu Dã híp mắt cười nói.
“Ngươi bảo ta rửa bô cho ngươi? Ngươi cũng xứng?” Tiêu Vân cả giận nói.
Lúc này đám đệ tử ngoại tông sau lưng Lưu Dã cấp tốc lao đến bao vây Tiêu Vân, ai cũng nhìn chăm chằm vào Tiêu Vân với sắc mặt khó coi.
“Thế nào? Các ngươi muốn động thủ ở chỗ này? Hay các. ngươi quên quy định của Thiên Cơ Điện là đệ tử cùng một điện không được tùy ý ra tay trong điện, nếu không trừng trị theo điện quy, nhẹ thì giam lại, nặng thì trục xuất Thiên Cơ Điện. Thế nào, các ngươi muốn thử đúng không?” Tiêu Vân lạnh lùng nói.
Đám đệ tử ngoại tông bao vây lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra kiêng ki.
“Tiêu Vân, ngươi dọa được họ nhưng không dọa được ta. Cho dù hôm nay không chơi chết ngươi, chỉ cần ngươi ở lại Thiên Cơ Điện một ngày thì ta sẽ có một trăm phương pháp chơi chết ngươi!” Lưu Dã lạnh lẽo nhìn chăm chãm vào Tiêu Vân.
“Ngươi hận ta như vậy?” Tiêu Vân nhìn thẳng vào Lưu Dã, lúc trước hắn từng giúp đỡ Lưu Dã giải quyết không ít phiền phức, mặc dù về sau có ân oán nhưng cũng chỉ là mỗi người đi một ngã mà thôi.
“Ta hận không thể giết ngươi, ngươi có nhớ lúc trước đã mắng ta trước mắt bao người, làm ta mất hết mặt mũi không. Trước kia không có cơ hội, hiện tại rốt cục ta cũng báo thù được rồi.” Lưu Dã lạnh lùng nói.
Lúc trước Tiêu Vân mắng Lưu Dã là vì tên này mượn danh của mình đi làm một vài chuyện chẳng ra gì, nhưng không ngờ Lưu Dã lại ghi hận trong lòng.
“Ngày mai vào thời điểm này, ta và ngươi quyết chiến trên đài Âm Dương, ngươi có dám không? Không dám thì dẫn người cút đi, đừng lãng phí thời gian của ta.” Tiêu Vân trầm giọng mà nói.
“Được! Ngày mai ta chờ ngươi trên đài Âm Dương” Lưu Dã nhếch miệng cười, phất phất tay ra hiệu cho đám đệ tử ngoại tông bao vây nhao nhao tránh ra để Tiêu Vân rời đi.
Lưu Dã đưa mắt nhìn Tiêu Vân đi xa rồi hơi nhếch khóe môi lên, một tên phế vật mà dám ngông cuồng với gã, xem ngày mai có đánh chết hắn hay không.
Khi Tiêu Vân bị đá ra khỏi nội tông thì Lưu Dã đã đi thăm dò và biết được Tiêu Vân thật sự bị phế, Khí Hải bị hủy bảy phần.
Mất đi bảy phần Khí Hải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Võ Tu, dù là tu luyện hay giao thủ với Võ Tu khác đều sẽ rơi vào hoàn cảnh yếu thế.
Dù sao ba phần Khí Hải không chứa được bao nhiêu chân khí.
Lưu Dã đã tính ra, lấy ba phần Khí Hải còn lại hiện tại của Tiêu Vân thì tu vi cao lắm cũng chỉ đến Luyện Khí Cảnh tầng năm, mạnh hơn một chút thì đến tầng sáu mà thôi.
Còn Lưu Dã thì đã lên đến Luyện Khí Cảnh tầng bảy, đủ để đánh chết Tiêu Vân.
Nghĩ đến ngày mai có thể hành hạ Tiêu Vân đến chết trên đài Âm Dương, Lưu Dã cảm thấy rất hưng phấn và kích động.
Phải biết rằng Tiêu Vân từng là đệ tử ngoại tông đứng đầu Thiên Cơ Điện, đánh bại hẳn trước mắt bao người nhất định có thể làm danh tiếng của gã càng mạnh lên, còn có thể trải đường cho sau này.
Tiêu Vân đi vào nơi ở ngày trước.
Đình viện này nằm ở một nơi hẻo lánh phía Bắc Thiên Cơ. Điện, bởi vì Tiêu Vân thích yên tĩnh nên lúc đầu cố ý chọn nơi này.
Bởi vì quá xa xôi nên cái sân độc lập này có rất ít người đi tới.
Hơn nữa nhóm đệ tử dẫn đầu cùng thế hệ với Tiêu Vân đã trở thành đệ tử nội tông, tạm thời còn chưa có đệ tử mới đến đây nên nơi này sẽ để trống trong thời gian rất dài.
Dưới một gốc cây, Tiêu Vân đào ra một cái hộp.
Sau khi mở hộp ra, Tiêu Vân nhìn thấy bốn viên linh thạch hạ phẩm được đặt ngay ngắn trong đó.
Ba năm trước khi Tiêu Vân rời khỏi Tiêu gia, Tiêu gia đã đưa bốn viên linh thạch hạ phẩm hơn trăm năm này cho hẳn.
Tiêu Vân vẫn luôn không nỡ dùng, vốn chuẩn bị chờ xung kích đến Dung Nguyên Cảnh mới xài, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy trong nội tông.
Cũng may lúc ấy hẳn để bốn viên linh thạch hạ phẩm này. ở đây, không thì khó giữ được chúng.
Linh thạch hạ phẩm cực kì hiếm thấy, đừng nói đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện mà cho dù là nội tông cũng rất ít người có được.
Linh thạch rất quý giá nên hiếm khi được lấy ra giao dịch, phần lớn đều dùng để tu luyện.
Trên con đường tu luyện võ đạo, trừ thiên phú và chăm chỉ khổ luyện ra thì còn cần đủ tài nguyên tu luyện, ví dụ như thứ ẩn chứa linh khí nồng đậm như linh thạch.
Tiêu Vân khoanh chân ngồi trong phòng, hít sâu một hơi rồi bóp nát bốn viên linh thạch hạ phẩm linh khí nồng đậm tràn đến, Tiêu Vân vận chuyển chân khí hút những linh khí này vào cơ thể, sau đó dẫn dắt linh khí rót vào Khí Hải.
Khi Khí Hải không ngừng được đổ đầy thì trong cơ thể hắn cũng sinh ra số lượng lớn chân khí.
Qua chừng một khắc, trong người Tiêu Vân hơi chấn động lên, cảnh giới từ Luyện Khí Cảnh tầng bốn bước vào tầng năm, mà linh thạch hạ phẩm đã bị tiêu hao khoảng hai viên.
Hai viên còn lại vẫn không ngừng rót vào Khí Hải.
Đợi đến cuối cùng sau khi dùng hết hai viên linh thạch này, trong cơ thể Tiêu Vân lại chấn động, cảnh giới tiếp tục từ Luyện Khí tầng năm bước vào tầng sáu.
Ba phần Khí Hải thật sự ảnh hưởng rất lớn, nếu là Khí Hải hoàn chỉnh trước kia thì bốn viên linh thạch hạ phẩm này ít nhất cũng giúp Tiêu Vân khôi phục lại Luyện Khí Cảnh tầng bảy, thậm chí là tầng tám.
Mặc dù chỉ có tầng sáu, nhưng tạm thời cũng đủ dùng cho Tiêu Vân của hiện tại.
Dù sao tiêu chuẩn đệ tử ngoại tông cũng chỉ mới đến tầng năm tầng sáu, tốt một chút thì đạt tới tầng bảy, ưu tú thì †ầng tám, đệ tử đứng đầu là tầng chín.
Tiêu Vân tiến vào bí cảnh Hoang Cổ.
‘Thiên Quân Quyền – Hắn tung ra một quyền, quyền thế dâng trào.
Mặc dù bí cảnh Hoang Gổ có thể bày ra bản nguyên võ kỹ, nhưng không phải cứ bày ra là có thể trực tiếp tu thành, nhất định phải thông qua tu luyện, dựa vào cảm ngộ của bản thân mới học được.
Võ kỹ Đại Thành đã đạt tới trạng thái mạnh nhất, mà Đỉnh Cao là vượt qua cực hạn của võ kỹ.
Cho dù chỉ là võ kỹ trụ cột thì cũng hiếm ai trong Thiên La Tông có thể tu luyện Thiên Quân Quyền đến trình độ Đỉnh Cao, chỉ có nhân vật thế hệ trước mới làm được thôi.
Hản cứ đấm một quyền rồi lại một quyền, quyền thế càng ngày càng mạnh.
Ba năm qua Tiêu Vân luôn chú trọng vào chuyện gia tăng tu vi, rất ít tu luyện võ kỹ, bởi vì làm như vậy phải tiêu hao rất nhiều tâm tư và thời gian.
Võ kỹ trụ cột chia ra thành Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp và Thiên cấp, mỗi một cấp bậc đều chia thành ba bậc là hạ trung thượng.
Đây là phạm trù đẳng cấp võ kỹ mà lúc trước Tiêu Vân biết được, nhưng trong trí nhớ của Vân Thiên Tôn thì còn có võ kỹ vượt qua cả Thiên cấp.
Nhưng loại võ kỹ kia không liên quan gì đến Tiêu Vân của hiện tại.
Ký ức của Vân Thiên Tôn đã tiêu tán, bên trong ghi chép rất nhiều công pháp và võ kỹ mạnh đến cực điểm, nhưng Tiêu Vân không thể nhớ kỹ vì những công pháp và võ kỹ truyền thừa kia quá huyền ảo khó nghĩa, lấy cảnh giới tu vi của hắn căn bản không thể lý giải và tu luyện nổi.
Nếu không nhớ được và cũng không thể tu luyện thì Tiêu Vân sẽ không lãng phí thời gian về chuyện này.
Trước khi ký ức của Vân Thiên Tôn cấp tốc tiêu tán, Tiêu Vân chọn một vài ký ức mình cần hoặc là quan trọng rồi ghi lại.
Tiêu Vân tiếp tục tung quyền, quyền thế đang không ngừng ngưng tụ.
Thời gian trôi qua cực nhanh… Vào thời khắc quyền thứ mười vạn vung ta, một tiếng nổ đã truyền đến cuốn theo cả một luồng sóng khí.
Sau khi thu quyền về thì Tiêu Vân mới hiểu thế nào là Đỉnh Cao, đó là trực tiếp vượt qua võ kỹ trụ cột ban đầu để đạt tới trình độ cao hơn.
Uy lực của Thiên Quân Quyền Đỉnh Cao đã sánh ngang với võ kỹ Đại Thành Hoàng cấp hạ phẩm.