Vợ Thay Tôi Làm Lão Đại - Nhậm Huân - Chương 45: Ba vợ
– Con trai ba làm đúng mà. Rõ ràng hai con kia chân có chạm cành cây đâu nhỉ? Được rồi baba sẽ tìm trường tốt cho con. Chuyển trường.
Bánh Bao thích trí cười húc hích và cậu đứng dậy vươn vai chút.
– Mỏi quá baba à. Con sắp không chịu được rồi baba.
– Con như vậy là ăn gian đó, mami con biết sẽ phạt tiếp cho mà coi.
– Baba sao người lại hèn vậy? Sợ vợ đến vậy không đáng mặt đàn ông.
– Ta…
Hì.. Nhìn thấy Tú Nhi bước ra thì anh không dám nói nữa. Anh để xem thằng nhóc này có còn coi thường anh được nữa không.
– Bánh Bao… Con dám coi thường lời nói của ta sao?
– á… mami…
Bánh Bao bị Tú Nhi véo cái tai nhỏ xinh của mình lên và cậu không ngừng kêu đau.
– Tại baba bảo con cứ đứng lên tội đâu baba chịu mami à.
– Con tự làm tự chịu sao lại rủ ta cùng chết theo vậy?
Hai cha con họ cãi qua cãi lại làm cho cô bực mình quá mà phải bịt hai bên lỗ tai lại. Đến khi gần sắp phát điên thì Tú Nhi hét.
– Hai cha con anh có dừng không thì bảo?
– Hì… Vợ yêu.
Cô đang định đánh cho hai cha con một trận thì có tiếng ô tô phanh gấp lại ở ngoài cổng. Bước xuống xe là Ông Quách với chiếc gậy đi vào trong.
– Baba cứu tính của chúng ta đến rồi.
– Baba mày sắp gặp thêm kiếp nạn thì có chứ cứu tinh đâu ra.
– Baba không tin con sao? Ông ngoại con rất thương con đó.
– Thương con chứ có thương baba con đâu mà cứu với vớt.
Ông Quách đi đến thấy một lớn một nhỏ quỳ. Ông cũng đoán người kia là người từng ở với con gái ông.
– Ba đến chơi sao?
– Ta đến thăm Bánh Bao.
Bánh Bao thấy ông ngoại thì vui mừng đứng dậy nhưng lại nhìn qua Tú Nhi thì cậu lại phải quỳ lại.
– Bánh bao sao không chào ông?
– Ông nhìn con như vậy thì liệu có thể chào ông được không?
– Con lại bị con gái ông phạt à? Vì sao vậy?
Ông Quách không dám hỏi to mà phải ghé sát vào tai Banh Bao nói.
– Con chỉ học kém chút và đánh bạn chút và cãi cô một chút mà mami tức giận. À quên giới thiệu với ông người bên cạnh con.
Ông Quách giờ mới quay qua chỗ của Từ Niêm. Anh chào ông theo phép lịch sự như con rể chào ba vợ và ai nghĩ thì tưởng anh đang cảm ơn Ba vợ đã gả con gái cho anh. Quỳ gối và dập đầu xuống chào ông.
– Con chào ba
– Này… đừng nhận lung tung nhé! Tôi không phải ba của cậu đâu.
Bánh Bao thấy baba mình cũng đáng thương lên đành giúp một tay.
– Ông à. Baba của con tội nghiệp lắm ông à. Sáng nấu cơm, quét nhà và phục vụ con gái ông ngủ cả đêm mà từ sáng chưa được miếng cơm nào vào bụng còn bị bắt quỳ ở đây từ sáng luôn.
Tú Nhi nghe thằng con mình kể mà xấu hổ muốn tìm hố chui xuống luôn ấy. Gì mà phục vụ cả đêm chứ? Ông Quách cũng sợ con gái mình tức giận thì có khi nó đuổi cả ông đi ấy. Ông nhìn chàng trai trẻ này tuy trước có gây ra tội lỗi nhưng chắc khiếp này khó tránh được khiếp nạn từ con gái ông rồi.
– Ca này ông không giúp được đâu Bánh Bao. Ông cũng sợ mẹ con.
– Thế mẹ con là lão đại luôn ở nhà sao? Sao ông lại sinh ra cô con gái hung dữ đến vậy?
Ông Quách chỉ biết cười và ông cũng không biết giải thích thế nào cả. Từ Niêm nhìn cô và nói nhỏ.
– Vợ à. em cũng lên cho anh chút thể diện trước mặt ba vợ đi chứ.
– Hì.. em quên mất.
Tú Nhi cô cũng thấu hiểu suy nghĩ của anh lên cô không tính toán nữa.
– Chúng ta vào nhà thôi ba. Hai người cũng vào nhà đi.
Nhận được mệnh lệnh tha thứ thì hai cha con kiểu ôm nhau ăn mừng như vớ được quà. Bánh bao tê chân quá, nó đưa bàn chân nhỏ xíu của nó ra trước mặt anh và bảo anh bóp chân giúp nó.
– Con thật không có bản lĩnh đàn ông gì cả?
– Baba có sao? Chẳng phải do baba con mới đầu thai vào nhà này sao?
– Con là đang trách ta sao?
– Còn không phải sao baba. Nòng nọc là do baba thả đi mà.
Hai người dừng đối đầu khi bước chân đến ghế sofa. Bánh Bao thì khỏi nói rồi, nó chạy đến ngồi lên đùi ông ngoại. Tú Nhi và Từ Niêm ngồi cùng nhau.
– Cậu đây là….
– Dạ con là Từ Niêm, chồng em ấy ạ. Con thật xin lỗi bây giờ con mới tìm được em ấy.
Ông Quách tay đập bàn tỏ vẻ tức giận và chỉ tay vào Từ Niêm. Từ Niêm anh thấy ông cố tức giận như vậy thì biết tội của mình cũng không nhẹ. Anh nhanh chóng đứng dậy xin lỗi ông.
– Con thực sự xin lỗi Ba, con mong ba cho con cơ hội để chăm sóc con gái ba. Con sẽ dùng phần đời của mình để bù đắp cho em ấy.
Nghe anh nói vậy thì Tú Nhi xúc động và những giọt nước mắt đã rơi trên má cô.
– Ba à. Ba đừng trách anh ấy nữa. Anh ấy biết lỗi của mình rồi mà ba.
– không được ta phải đánh chết nó mới được. Dám làm hại con gái ta.
Ông Quách định cầm gậy đánh vai anh nhưng mà Tú Nhi vội cầu xin ông tha cho anh. Tú Nhi khóc thảm thiết xin ba mình tha cho anh.
– Con mau lên phòng ta có chuyện muốn nói với cậu ta.
– Ba đừng làm khó anh ấy đấy nhé.
– Con yên tâm đi ta sẽ không làm khó cậu ta đâu.
Tú Nhi luyến tiếc nhìn anh vì cô sợ ba cô sẽ làm khóc anh. Từ Niêm biết cô đang nghĩ gì trong lòng thì anh nắm tay cô và mỉm cười.
– Em đi lên trên đi nghe lời anh. Ngoan anh thương ha.
– Em không muốn lên trên đâu.
– Sao lại thành con nít rồi. Vợ anh mạnh mẽ mà.
Tú Nhi đành phải đi lên trên lầu, cô vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn anh và ba mình vì cô sợ ông gây khóc dễ cho anh. Ông Quách Thấy cô đi lên trên lầu rồi thì ông quay qua Từ Niêm và Bánh Bao.
– Hai đứa thấy ta diễn có giỏi không? Hả? Hả?
Ông có vẻ rất tự hào về cách mình vừa diễn và ông cảm thấy mình không đi làm diễn viên đúng là phí một đời người. Từ Niêm thì anh ngơ luôn tại chỗ, Anh không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa.
– Ông thật tuyệt vời đó ông ngoại làm ba con ngơ luôn kìa.
– Cậu còn ngơ à. Tôi muốn trách cậu lắm chứ nhưng nhìn thấy cậu bị con gái tôi hành hạ vậy thì tôi thấy cậu đúng là tội nghiệp quá. Mai sang chỗ tôi tôi cho cậu mấy món đồ mà phòng thân.
– Dạ con cảm ơn ba vợ ạ.