Vợ Ơi! Về Nhanh - Lê Phạm Kim Huệ (full) - Chương 22: "Em thích anh"
Một câu hỏi được đưa ra khiến cho ba người lớn đang đứng tại đó không biết trả lời thế nào. Cô rất muốn cười, nhưng nếu bây giờ mà cười thì không được hợp hoàn cảnh cho lắm. Cô đứng dậy, bế bé Uyên lên rồi hỏi
– Con nói gì vậy?
– Mẹ với chú đẹp trai đang yêu nhau nên hai người mới đi ăn với nhau đúng không? Mẹ với chú đẹp trai mà yêu nhau thì ba con phải làm thế nào?
Một câu hỏi mang tính hóc búa. Đúng là logic của trẻ con. Yêu nhau nên mới đi ăn cơm với nhau. Vậy trước giờ cô với anh đang yêu nhau sao? Hai người đi ăn với nhau rất nhiều lần rồi.
Thấy cô chưa trả lời, bé có thể hiểu là cô đã đồng ý rồi không? Bé quay sang nói với David
– Chú đẹp trai, chú đừng giành mẹ với ba cháu. Mẹ là của ba cháu. Chú tuy có đẹp trai nhưng không đẹp bằng ba cháu, mẹ cháu nhất định sẽ thương ba cháu.
David Huỳnh đứng ngây người tại đó, anh không biết phải nói thế nào. Cái gì mà giành mẹ cháu, cái gì mà đẹp trai không bằng ba cháu… Trời ạ. Anh bị buộc tội mà chẳng thể bào chữa. Trong mắt bé anh xấu xa như vậy sao? Cô thì chẳng biết làm gì cho phải. Thậm chí cô còn chưa tiêu hóa kịp những gì bé đã nói. Riêng “ba cháu” thì cảm thấy sảng khoái như vừa thắng được cái gì đó rất vinh quang. Trong lòng không khỏi cảm thán. Đúng là con gái rượu của anh. Nói ra câu nào khiến anh hài lòng câu đó..
Để kết thúc bầu không khí ngượng ngập đó, David Huỳnh muốn về khách sạn trước. Cô có ý định tiễn nhưng anh từ chối. Vì anh nhận thấy sự chần chừ khi bé Uyên cứ đòi về chung với cô. Cô không tiễn anh thì không được mà không đi về chung với bé Uyên thì cô không nỡ. Và anh biết trong mắt cô anh chỉ là một người bạn hay một người anh trai. Còn tình cảm của cô đã giành hết cho hai cha con nhà nọ. Nếu đã là một người bạn hay một người hay trai thì hà cớ gì anh phải giữ lấy đoạn tình cảm này. Vẫn nên chúc phúc cho cô như vậy sẽ thanh thản hơn.
Nếu bình thường anh sẽ khuyên nhủ bé Uyên rồi để cô tiễn David về khách sạn. Nhưng hôm nay anh không làm như thế. Anh để mặc cho bé Uyên nghịch ngợm, làm khó cô. Vì sự ích kỷ của riêng mình. Anh sợ rằng cô thích David, anh sợ cô không thích anh, cô đến nhà ăn cơm cũng chỉ vì trách nhiệm. Anh sợ rất nhiều thứ, sợ David cướp mất cô. Thời gian cô làm bạn với David cũng nhiều hơn anh rất nhiều. Anh và cô ngoài bé Uyên là một sự gắn kết thì chẳng còn gì nữa. Nhưng David thì khác, hai người đã làm bạn hơn năm năm. Nếu không có bé Uyên, có lẽ cô với David đã thành một đôi.
***
Chiếc xe của anh đỗ trước cổng nhà cô. Cô hôn bé vài cái rồi bước xuống xe. Anh liền nói bé ở trên xe đợi anh, anh có chuyện cần nói với cô. Bé ngoan ngoãn gật đầu rồi anh đi xuống, gọi cô lại.
– Nhiên, em cảm thấy cha con anh đang làm phiền đến em sao?
Cô quay đầu lại nhìn anh với nét mặt không hiểu. Anh thấy vậy thì nói thêm.
– Hôm nay, anh chỉ tình cờ đưa bé Uyên đến nhà hàng ăn tối. Trùng hợp lại gặp em với David ở đó, có phải là đã phá hỏng bữa ăn tối của hai người rồi không?
Cô tưởng anh nói gì. Thì ra là chuyện đó. Cô nở một nụ cười rồi trả lời anh
– Không có đâu, em với David cũng ăn gần xong, chuẩn bị về rồi.
Anh nhìn cô, lại là nụ cười đó. Nụ cười khách sáo đến mức thiếu tự nhiên. Lại nhớ đến lúc cô cười nói vui vẻ với David, nụ cười khi đó khác xa với hiện tại. Anh hiểu rằng cô không thích anh…
– Có lẽ cha con anh đã làm phiền em rất nhiều. Từ giờ em sẽ không bị cha con anh làm phiền nữa. Hiểu lầm năm xưa cũng đã xóa bỏ. Em không cần phải cảm thấy áy náy. Anh biết, người em yêu là David. Sau này em sẽ có những đứa con của hai người. Vậy nên không cần bận lòng về bé Uyên. Một mình anh sẽ nuôi dạy con bé nên người.
Nói rồi anh quay lưng bước đi. Tim anh…đau lắm… Cô không thích anh thì anh cũng không nên làm lỡ thanh xuân của cô.
– Anh tính mang con đi đâu sao? Anh muốn tước đi quyền làm mẹ của em sao?
Bước chân anh khựng lại. Có phải anh sai rồi không? Dẫu sao cô cũng là mẹ. Anh tính không cho cô gặp con nữa sao?
– Người em thích không phải là David mà là anh. Em thích anh
Thấy anh đứng lại thì cô hét lớn. Cô mặc kệ hai người đang đứng trước cổng nhà. Mặc kệ hàng xóm xung quanh. Cô có cảm giác nếu cô không nói ra thì có lẽ đâu là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau.
Anh quay lại
– Em… Em vừa nói gì?
– Em thích anh nhưng em không dám thừa nhận. Em nghĩ mình không xứng. Là em đã bỏ rơi… Ưm…
Chưa kịp thốt ra câu hoàn chỉnh đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn. Anh hôn cô đơn giản vì anh yêu cô và anh muốn cô im lặng. Không muốn cô nhắc đến hai từ không xứng trước mặt anh. Yêu thì làm gì có chuyện xứng hay không xứng. Chỉ có yêu hay không yêu.
Qua lớp kính xe, bé Uyên thấy ba đang hôn mẹ. Cô bé vội lấy tay che mắt nhưng vẫn hé ra nhìn lén rồi cười. Con nít mà luôn tò mò chuyện của người lớn.