Vợ Ơi! Về Nhanh - Lê Phạm Kim Huệ (full) - Chương 21
Sau sự kiện anh đưa cô về nhà. Anh đã giải thích rõ ràng với vú. Ban đầu bà lo lắng. Cô tiếp cận anh có mục đích gì? Nếu là vì con thì tại sao năm năm trước lại bỏ con ở lại? Anh không trách bà. Mà nhẫn nại giải thích cho bà nghe từng chuyện một. Từ nhỏ đến lớn đều do một tay bà chăm sóc anh. Nên lo lắng cho anh cũng chỉ xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ mà thôi. Người già đều ai cũng có tính đa nghi. Nếu cậu chủ bà chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người khác bà cũng chẳng lo lắng làm gì. Đằng này cậu chủ của bà là một người thành đạt, chuẩn mực, ấm áp. Là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái. Bà lo lắng cô tiếp cạnh cậu chủ bà vì có mục đích cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mấy tháng nay, tiếp xúc với cô. Bà càng ngày càng thích cô. Cô ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn không quên cội nguồn của mình. Ăn mặc thì vô cùng giản dị. Không hở hang khoe da, khoe thịt như mấy cô gái ngày nay. Nói chuyện lễ phép, dễ nghe và luôn lắng nghe ý kiến của người khác. Cứ cách một hai ngày cô lại sang đây ăn một bữa cơm. Cô phụ bà nhặt rau, rửa chén. Không có bất cứ một biểu hiện nào của tiểu thư nhà giàu chảnh chọe. Cô có tâm sự với bà ” Con từ quê lên học đại nên mọi chuyện con đều làm qua”. Bà biết, cô sang nhà ăn cơm cũng chỉ vì bé Uyên mà không có bất kì mục đích nào khác. Vì thế mà cô luôn trở về nhà, không một lần nào ngủ lại nữa. Đọc thêm các chươ?g mới tại { ? ?ùm??u?ệ?.v? }
Nhưng tại sao hai người vẫn chưa thành một đôi? Cậu chủ đã yêu cô gái này. Không ai hiểu rõ cậu chủ hơn bà. Chỉ qua ánh mắt bà có thể khẳng định cậu chủ thực sự thích cô. Nhưng cô trước sau như một, luôn tỏ một thái độ không xa cách cũng không gần gũi. Chã lẽ cậu chủ bà có điểm nào không tốt?
Ngày mai cô sẽ đến nhà ăn cơm như mọi lần. Hôm nay cô lại gọi điện khiến anh có một dự cảm không lành
– Anh lựa lời nói với bé Uyên. Ngày mai em có hẹn với một người bạn nên không thể đến nhà ăn cơm.
– Anh biết rồi.
Cô cúp máy. Còn anh thì suy tư. Cô vừa về nước chưa được bao lâu lại có bạn bè?
***
Buổi tối bảy giờ, tại một nhà hàng sang trọng. Anh đưa bé Uyên đến ăn tối. Con bé biết được mẹ có việc nên không thể tới nhà ăn cơm thì một hai đòi anh đưa tới nhà hàng cho bằng được. Anh cũng hết cách.
Hai cha con nắm tay nhau vào nhà hàng, thì bé giật giật tay.
– Ba, mẹ biết ba con mình đi ăn nhà hàng nên mẹ cũng tới hả?
Câu hỏi đó làm anh không biết trả lời ra sao. Thấy anh không trả lời được bé lại chỉ tay về một hướng. Nơi đó khá sáng, có một cô gái đang ngồi một mình. Nhưng chưa đầy một phút sau thì có một người đàn ông đi đến và ngồi đối diện. Cô nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười đó của cô không phải anh chưa từng thấy. Nhưng nụ cười đó chưa bao giờ dành cho anh, cô chỉ cười như vậy khi cùng chơi với bé. Còn với anh, cô luôn nặn một nụ cười ngượng ngập, khách sáo. Cô gái đó là người mà hôm qua vừa gọi điện nói với anh hôm nay đã có hẹn nên không thể cùng anh và bé ăn cơm. Còn người đàn ông kia, anh không biết anh ta.
Cuối cùng anh đã hiểu, tại sao cô chưa chấp nhận anh. Không cho anh một cơ hội. Có một cảm giác khó chịu, bứt rứt ruột gan không thể nói thành lời.
Bé thấy anh đứng ngây người ra đó. Thì rút khỏi tay anh, chạy một mạch đến nơi cô đang ngồi
– Mẹ?
– Ơ con… Ai đưa con tới đây?
Anh quay lại thì chẳng thấy bé đâu. Thì ra đã chạy tới chỗ cô đang ngồi với người đàn ông kia. Anh phải chạy sang nếu không, với tính cách nghịch ngợm đó. Kiểu nào cũng người cảm thấy không thoải mái.
– Anh xin lỗi, anh đưa con đến đây ăn tối. Không ngờ lại gặp em ở đây.
Phải đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống. Anh phải tỏ ra thân mật với cô mình mới có khả năng đánh đuổi tình địch.
– David, giới thiệu với anh đây là con gái em. Còn đây là… -cô không biết nên gọi là gì cho phải, cuối cùng quyết định- ba của con gái em.
Xem ra phải giới thiệu cho mọi người biết nhau. Cô quay sang nói với anh
– Tổng giám đốc, đây là David Huỳnh anh ấy là bạn của em khi em còn ở bên Mỹ.
Nghe cô giới thiệu mà anh càng bực bội hơn. Cái gì mà ba của con gái em. Cô gọi một cách thân mật hơn không được sao? Cần gì phải chỉ rõ ranh giới kiểu đó.
Còn về phần David, anh biết được câu chuyện của cô nên đứng dậy. Lịch sự bắt tay với anh một cái xem như là chào hỏi. Rồi anh quay sang nhìn bé Uyên.
– Con gái em à? Con bé rất giống em.
“Con gái của tôi và cô ấy. Không giống cô ấy chả lẽ giống cậu”? Anh nghĩ thầm như thế. Anh thấy thái độ thân thiện và gương mặt khá bảnh trai của David thì càng khó chịu hơn.
– Chú đẹp trai, chú tính giành mẹ với ba cháu à?