Vợ Ơi! Về Nhanh - Lê Phạm Kim Huệ (full) - Chương 19
– Con lại nghịch ngợm gì vậy Uyên?
Anh nghiêm giọng. Xem ra phải chỉnh lại bé mới được. Được nước lấn tới. Lại yêu cầu quá đáng như vậy.
– Các… Các bạn của con đều được như vậy. Tại sao con lại không được?
Bé trở lời anh bằng giọng ấm ức. Bé biết anh tức giận rồi nhưng bé không sợ như những lần trước. Mỗi hôm đến lớp bé đều nghe các bạn kể chuyện. Bạn A kể được ba mẹ đưa đến khu vui chơi. Bạn B được ba mẹ đưa về quê thăm ông bà. Bạn C được ngủ chung với ba mẹ. Đầu đêm bạn ấy ôm mẹ, đến giữa đêm lại xoay qua ôm ba. Bé cũng muốn. Muốn có một gia đình thật sự. Có ba, có mẹ. Được ba mẹ đưa đi chơi, đưa về quê thăm ông bà… Và được ngủ cùng ba mẹ, đầu đêm ôm mẹ, cuối đêm ôm ba. Dù có thông minh, lanh lợi thế nào thì bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Mà có đứa trẻ năm tuổi nào lại không khát khao tình yêu thương của cả ba lẫn mẹ? Bé muốn biết, tại sao bé lại không có mẹ? Nhưng chưa một lần nào bé hỏi ba vì bé thương ba. Bé sợ ba cũng bỏ rơi mình như mẹ. Đến hôm nay, bé đã có mẹ. Đã được cùng ba mẹ đi chơi. Vậy tại sao lại không thể cùng ba mẹ ngủ chung?
Anh nhìn thấy thái độ đó của bé thì anh biết. Thì ra, anh mới là người sai. Anh quên mất, con anh chỉ mới năm tuổi. Làm sao hiểu được cái quan niệm “nam nữ thụ thụ bất thân” của người lớn. Có lẽ bé cũng không có ý gì. Chỉ đơn giản là muốn cùng ngủ chung với ba mẹ.
Cô nãy giờ chứng kiến mà ruột gan rối bời. Có phải vì sự xuất hiện của cô mà cuộc sống của bé đảo lộn như thế?
– Hay là con ngủ với ba nha. Hôm khác cùng ngủ với mẹ.
Cô vội lên tiếng an ủi. Cô không muốn vì mình mà hai cha con trở nên thế này.
Anh ngồi xuống bên cạnh. Ôm bé vào lòng dỗ dành
– Ba xin lỗi. Hay là con hỏi mẹ xem. Mẹ có đồng ý ngủ cùng ba không?
– Thật hả ba?
Quả nhiên, câu dỗ dành của anh có tác dụng. Vẻ mặt ấm ức lúc nảy của bé hoàn toàn tan biến. Thay vào đó là một nụ cười hít mắt rồi quay sang lay lay áo cô với khuôn mặt đáng thương
– Mẹ ơi, được không? Mẹ chịu không?
– Ừa, được rồi. Mẹ đồng ý
Nhìn đáng khuôn mặt giả vờ đáng thương của bé thế này ai mà đành lòng cho được. Huống hồ chi đây lại là đứa con mà cô yêu thương nhất.
Anh sang phòng lấy một cái gối rồi sang phòng bé. Vì phòng bé chỉ có hai cái gối nên anh muốn ngủ chung thì phải lấy thêm gối. Cứ thể, ba người cùng nằm trên một chiếc giường. Nhưng tâm trạng một người một khác. Người nhỏ nằm chính giữa với tâm trạng sảng khoái, vui vẻ vì đạt được mục đích. Người nằm bên trái người nhỏ là anh, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui vui. Cảm giác một gia đình thực sự mà mọi người hay nói. Còn cô nằm đó với một mớ tâm trạng rối bời. Nghĩ đi nghĩ lại, thời gian thật sự kì diệu. Cô vừa về nước chưa tới một tháng đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Năm năm ở nước ngoài mà lòng không yên. Cô muốn mình hoàn thành khóa học nhanh một chút. Như vậy, cô có thể sớm trở về Việt Nam, sớm gặp lại con mình. Vừa về nước vài ngày, lúc đi phỏng vấn lại gặp được con cô. Mọi chuyện đến quá bất ngờ, nhưng với cô mà nói mỗi một chuyện đều là hạnh phúc. Mà cô đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc đó…
– Năm năm rồi, em đã thương ai chưa?
Anh hỏi cô, anh biết cô chưa ngủ
– Dạ? À chưa ạ.
– Tại sao vậy?
– Em không biết nữa, em không có cảm giác với ai nữa.
Không phải là cô không có cảm giác với ai nữa. Mà là cô không dám có cảm giác với ai. Cô nghĩ đến đứa con vừa chào đời đã bị mình vứt bỏ thì lại đau lòng. Cảm giác tội lỗi đã lấn ác tất cả. Nhưng cô không muốn nói thật cho anh biết…
– Vậy nếu anh… theo đuổi em… có được không?
Anh ấp a ấp úng nữa ngày, mới nói được một câu hoàn thiện. Có trời mới biết. Ba mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình…
– Sao ạ?
Cô một phen khinh ngạc. Anh như vậy có được tính là tỏ tình? Không đâu, có lẽ vì cô là mẹ của con anh nên anh mới ngỏ lời như vậy.
– Không phải vì em là mẹ của bé Uyên… Đơn giản vì anh có cảm giác với em
Anh như đọc được suy nghĩ của cô. Đúng vậy, anh có cảm giác với cô. Mỗi lần nhìn thấy cô như có dòng nước ấm chảy qua tim. Hôm cô đau dạ dày anh như mất đi lí trí, không suy nghĩ nhiều anh vội đưa cô về nhà. Lần đầu tiên anh vào bếp nấu ăn, lần đầu tiên anh lo lắng cho một người mà người đó không phải là bé Uyên nhiều đến vậy. Anh thật sự thích cô. Còn cô, cô có thích anh không? Thích một người đã gián tiếp phá hoại cuộc sống của cô thế này.
– Em… Em…
– Anh xin lỗi, là anh quá đường đột. Nhưng em yên tâm, anh không ép buộc em
Đúng vậy. Có lẽ anh quá vội vàng, làm cô khó xử như vậy.
– Anh có thể cho em thời gian để em suy nghĩ không?
Cô không ngờ có một ngày, anh lại bày tỏ tình cảm của anh như vậy. Cô đã mất ba, mất mẹ, cô muốn có một gia đình nhỏ của mình. Cô một thân một mình thật sự rất cô đơn. Nhưng liệu anh có yêu cô không? Hay đơn thuần chỉ vì cô là mẹ bé Uyên. Nếu anh thực sự thích cô, cô có thể cùng anh xây dựng một gia đình được không?
– Em suy nghĩ đi, anh sẽ đợi.
Anh nghe câu trả lời của cô thì mừng rỡ. Có phải cô sẽ cho anh một cơ hội không?
– Đã khuya rồi, anh ngủ đi ạ. Ngày mai còn phải đến công ti.
– Em cũng vậy. Chúc em ngủ ngon.
– Vâng, anh cũng vậy ạ.
Sau đó, cả hai đều nhắm mắt đi ngủ. Riêng người nào đó nằm chính giữa nãy giờ đang ngủ say, bây giờ trên môi lại nở một nụ cười. Có phải là đang mơ không? Hay đã nghe được cuộc đối thoại của hai người lớn nằm hai bên?