Vợ Ơi! Về Nhanh - Lê Phạm Kim Huệ (full) - Chương 15
– Chưa có đồ ăn nữa hả con?
– Dạ chưa có.
Vừa dứt lời thì đã thấy phục vụ mang thức ăn ra. Để thức ăn trên bàn, chúc ngon miệng rồi vào trong. Vì lúc này khá đông khách.
– Con tự ăn được không? Hay mẹ đút con ăn nha?
– Con tự ăn cũng được. Nhưng mà mẹ đút con sẽ ăn nhiều hơn.
Cô vui vẻ lấy chén gắp thức ăn rồi cẩn thận đút từng muỗng nhỏ. Đối với một số người thì việc cho con ăn uống là một việc rất phiền phức. Nhưng đối với cô thì đây là một niềm vui mà không một loại giấy mực nào có thể tả rõ…
Không biết là thức ăn thật sự rất ngon hay vì tâm trạng đang vui vẻ mà bé ăn rất ngon lành. Chẳng mấy chốc lại múc thêm một chén nữa. Đang ăn thì bé nói khẽ với cô
– Mẹ, hình như con thấy ba…
– Chắc con nhìn nhầm thôi. Ba đang ở công ti mà. Hôm nay công ti nhiều việc lắm.
– Công ti nhiều việc lắm hả mẹ?
Bé cảm thấy áy náy vì lúc nãy đã lỡ gọi cho ba đến đón hai mẹ đi công viên nước rồi.
– Không. Hôm nay công ti không có việc.
Một giọng nói trầm ấm. Là anh.
– Ơ… Tổng à sếp…
Sao anh lại ở đây? Không phải bây giờ anh đang ở công ti sao?
– Ba
– Ừa, con
– Sao anh lại đến đây vậy?
– Mẹ, con gọi cho ba tới đón hai mẹ con mình đi công viên nước. Con hông thích đi bằng taxi, ba cũng có xe mà.
– Nhưng mà ba con
– Không sao. Hôm nay công ti không có việc bận.
Sao lại không có việc bận được chứ? Cô biết rất rõ hôm nay anh có cuộc họp với ban thiết kế. Cô chỉ là một nhân viên nằm trong ban thiết kế nên có thể vắng mặt. Còn anh là một tổng giám đốc, nếu anh vắng mặt thì ai sẽ chủ trì cuộc họp? Có lẽ anh đã cho hoãn cuộc họp lại. Trong lòng cô không khỏi cảm động. Khi mọi người đang vùi đầu vào công việc. Còn anh lại vì con mà có thể để công việc sang một bên. Ở thời đại này, như anh còn được mấy người? Nghĩ đến đây, bất giác cô lại cười.
– Mẹ, mẹ cười gì vậy? Ba tới nên mẹ cười hả?
– À… Không có mẹ không có cười
Giọng nói của con gái kéo cô về hiện thực. Sao cô có thể không e ngại gì mà cười trước mặt anh, trước mặt con thế này? Mất mặt quá.
– Anh ăn gì chưa ạ? Nếu chưa thì ăn luôn rồi đến công viên nước.
– Tôi cũng chưa ăn gì. Hình như em cũng chưa ăn?
Cô quên mất. Nãy giờ mãi đút cho con ăn mà cô vui đến quên là mình cũng đang đói.
Sau đó, cảnh tượng một nhà ba người đang vui vẻ dùng cơm lại diễn ra như trong quá khứ. Nhưng lần này khác với lần trước. Ai trong số họ cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Ăn trưa xong, nghĩ ngơi tầm nữa tiếng. Cả gia đình lại tiếp tục hành trình đến công viên nước. Công viên nước cách sở thú hơn mười lăm phút đi xe nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy đoạn đường khá ngắn. Bởi vì đi trên xe mà bé Uyên ríu rít không ngừng. Lúc quay sang hỏi mẹ một câu. Khi quay lại hỏi ba một câu. Thi thoảng lại thấy anh với cô nói với nhau vào câu. Cảm giác ngượng ngùng cũng dần mất đi. Chẳng mấy chốc đến đã đứng trước cổng.
– Em với con đứng đây đợi. Tôi đỗ xe xong liền sẽ quay lại.
– Nhanh nha ba
Cô chỉ gật đầu, còn bé lại nhanh miệng nói với anh một câu.
Khi anh đỗ xe xong, quay lại liền mua vé vào cổng cho ba người.
Sau khi vào cổng mới phát hiện ra anh không mang theo quần áo. Với bộ đồ tây anh đang mặc trên người thật sự không thích hợp. Làm sao đây? Cả nhà nhìn nhau khó sử. Vẫn là bé Uyên thông minh lên tiếng trước
– Ba, hay ba mua quần áo đi. Ở đây người ta có bán quần áo mà.
Nghe vậy nên anh vội đến mua quần áo.
– Anh có muốn mua luôn combo dành cho một gia đình không ạ? Tôi thấy vợ với con gái anh cũng nên mặc. Xem như đây là một kỉ niệm của gia đình. Hơn nữa, hôm nay chúng tôi có chương trình quà tặng cho gia đình…
– Vậy cô lấy cho tôi một combo luôn đi.
Không đợi cô bán hàng quảng cáo hết anh đã đồng ý mua. Nghĩ tới cảnh cả ba người mặc đồ gia đình không hiểu sao anh có cảm giác vui vui
– Ba mua quần áo mà cũng lâu nữa. Con với mẹ đứng đợi ba cả buổi.
Dám nói anh lâu cũng chỉ có bé làm được.
– Con với mẹ đi thay đồ đi. Ba mua quần áo cho hai người luôn rồi.
Cô không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn cầm lấy túi quần áo anh đưa rồi dắt bé đến nhà vệ sinh gần đó để thay.
Năm phút sau, khi hai mẹ con quay lại đã thấy anh đứng đó đợi. Hôm nay anh hoàn toàn khác với vẻ thường ngày. Một chiếc quần short cùng với áo thun có dòng chữ “gia đình nhỏ hạnh phúc to”. Anh như vậy cô chưa từng thấy. Trong trí nhớ, anh lúc nào chỉnh nghiêm chình, chín chắn trong bộ vest.
– A. Ba đẹp trai quá. Nhà mình mặc áo gia đình luôn hả ba? Con thích lắm luôn.
Đến bây giờ bé mới biết là ba mẹ với bé mặt áo gia đình. Lúc thay đồ, chỉ nghĩ là mặc áo cặp với mẹ thôi. Không ngờ ba cũng mặc áo như vậy. Bé thật sự rất vui. Bé đã chờ ngày này năm năm rồi.
– Đi vào nghịch nước thôi nào. Ba, ba ẵm con đi. Còn mẹ nắm tay ba lại. Không là bị lạc á