Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt - Thành Nam Hoa Khai - Chương 65: Đá văng bồn sữa
- Trang Chủ
- Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt - Thành Nam Hoa Khai
- Chương 65: Đá văng bồn sữa
Thầy Hùng có chút căng thẳng, nhìn gương mặt người đàn ông trung niên trên bìa sách, quyển sách này là một hình thức quảng bá cho tiệm lẩu.
Thật ra Nguyên Ngải không hiểu rõ diễn biến tâm lý của thầy Hùng lắm, phần lớn thời gian, thầy ấy giống hệt như một chú gấu trúc, ngốc nghếch đáng yêu.
Chỉ khi ở trước mặt giám đốc, thầy ấy mới trở thành một cậu thiếu niên nổi loạn tuổi dậy thì.
Nguyên Ngải vẫn luôn nghĩ thầy Hùng xem giám đốc như cha mình, nhưng không biết vì sao mỗi khi nhắc tới giám đốc, giọng nói của thầy ấy luôn chứa cảm giác phản nghịch.
Khi tính khí lúc ngủ dậy của Phó Trăn đã hết, anh bất chợt nói với thầy Hùng một câu: “Ông ta là người cha tốt? Thế sao cậu lại ở sở thú?”
“Bởi vì lúc đó ông ấy không biết tôi là con người, giám đốc từng nói hồi còn nhỏ nhìn tôi rất giống một con chuột lớn.”
Nguyên Ngải tin chắc lời này là của giám đốc. Đối với một chú gấu trúc bé xíu, ông chỉ có thể nói nếu cha con biết con là người, nhất định sẽ rất yêu con.
“Khi nhỏ nhìn thầy giống như chuột, giám đốc vẫn nuôi thầy lớn đấy thôi.”
Sắc mặt thầy Hùng thay đổi, giống phẫn nộ lại tựa khổ sở: “Chuyện đó thì khác, giám đốc biết tôi là gấu trúc, có thể kiếm tiền.”
Nguyên Ngải: “Nếu chỉ vì kiếm tiền, bây giờ ông ấy có nhiều gấu trúc đến vậy, tại sao vẫn đối xử với thầy tốt nhất?” Ngã vào vũng bùn còn có xe chuyên dụng đến chở về gội đầu.
“Đó là vì tôi là gấu trúc quý giá nhất của sở thú, nhưng sau này tôi không còn quý nhất nữa, chẳng còn đãi ngộ như thế nữa.” Thầy Hùng thở dài một hơi: “Cựu giám đốc gọi điện nói giám đốc đừng bạc đãi tôi, nhưng giám đốc chẳng chịu thay đổi gì, thậm chí còn cắt giảm tiền tiêu vặt mà tôi tích cóp để mua xe máy điện.”
“Cô Nguyên, sau này tôi không còn là gấu trúc quý nhất nữa, có ngã vào vũng bùn cũng chẳng ai đến gọi dậy.” Bộ dạng của thầy Hùng như thể cả thế giới sụp đổ.
Nguyên Ngải chỉ cảm thấy tất cả những gì thầy ấy thể hiện nãy giờ như đang nói —
“Mình không còn là gấu trúc quý nhất, người cha giám đốc sẽ không còn yêu mình nữa.”
“Giám đốc có lẽ không để ý chuyện thầy có phải gấu trúc quý giá nhất hay không đâu, thầy là đứa bé ông ấy đã nuôi lớn mà, có lẽ ông ấy thật sự xem thầy như con ruột.”
Thầy Hùng giận dữ uống vội một hớp sữa: “Không có đâu, giám đốc chỉ nuôi tôi để kiếm tiền thôi, ông ấy còn không cho tôi gọi là cha.”
Nguyên Ngải sửng sốt một chút.
Theo lý thuyết, thầy Hùng bị vứt bỏ từ nhỏ, hẳn không có khái niệm lẫn tình cảm gì với cha ruột.
Thật rõ ràng, trong nhận thức của thầy Hùng, cha mình chính là giám đốc sở thú. Cho nên, hình tượng người cha hoàn mỹ trong lòng thầy ấy vốn dĩ không phải là cha ruột, mà là giám đốc. Nhưng tựa hồ thầy ấy lại không thể nhận giám đốc làm cha.
“Có phải đã có hiểu lầm gì rồi không? Nếu thầy nhận lại cha ruột, giám đốc nhất định sẽ rất đau lòng.”
Thầy Hùng xua xua tay: “Hiện tay ông ấy nuôi nhiều gấu trúc như vậy, còn có gấu trúc quý nhất mới, tên kia mà ngã vũng bùn, ông ấy sẽ ôm hắn ta trở về. Giám đốc còn chưa bao giờ ôm tôi ra khỏi vũng bùn kìa, toàn là tôi tự bò dậy. Hơn nữa, qua một đoạn thời gian, sẽ có nhóc con nhân loại gọi ông ấy là cha.”
Thầy Hùng càng nói càng chua xót: “Ông ấy đặt tên nhóc con nhân loại kia là Vưu Sùng.”
Giám đốc họ Vưu, mà mình chỉ có thể lấy họ Hùng.
Nguyên Ngải lúc này mới biết hóa ra giám đốc sắp có em bé, vậy tình cảnh bây giờ của thầy Hùng là —
Không còn là gấu trúc quý giá nhất của sở thú.
Cha mình có đứa nhỏ khác.
Đã vậy, mình còn không phải con ruột của cha.
Phỏng chừng theo tuổi gấu trúc, thầy Hùng đang tới kỳ phản nghịch, kết hợp với mấy chuyện trên, thành ra thầy ấy mới quyết tâm đi tìm cha ruột.
Phó Trăn nhìn Nguyên Ngải, ánh mắt giống như đang hỏi, thật sự không thể đánh một cú rồi đem đi sao?
Nguyên Ngải mới vừa lý giải được tuyến tâm lý kỳ lạ của thầy Hùng, cô vội lắc đầu, ý bảo thầy Hùng bây giờ đã khổ sở lắm rồi, thân là bạn bè, chúng ta phải biết giúp đỡ.
Thầy Phó nghĩ thầm, nếu bây giờ ăn đòn, cậu ta sẽ hết khổ sở ngay, thế cũng xem như giúp rồi còn gì.
Thôi quên đi, thầy Phó đành nhìn cô Nguyên tiếp tục an ủi gấu trúc.
Nguyên Ngải chuyển hướng về phía thầy Hùng: “Vậy sau khi thầy tìm lại cha ruột thì thế nào?”
Nói tới chuyện này, cả người thầy Hùng phấn chấn lên: “Tôi sẽ có cha.”
“Có cha, về sau không cần lo lắng giá trị của mình giảm đi, không còn ai yêu thích.”
“Lỡ phạm sai lầm cũng không cần phải ngã vào vũng bùn ăn vạ.”
Nguyên Ngải thầm nghĩ, cha ruột của thầy có khi cho thầy no đòn luôn.
“Cha tôi sẽ mua cho tôi xe máy điện.”
“Tuy rằng ông ấy đã có hai đứa con, nhưng khẳng định chỉ có mình tôi là gấu trúc thôi.”
Thầy Hùng càng nói, Nguyên Ngải càng cảm thấy trước mặt mình là một cậu con trai ẩm ương tuổi dậy thì.
“Có phải thầy cãi nhau với giám đốc không?” Nguyên Ngải dịu dàng hỏi.
Thầy Hùng lắc đầu: “Không hề, tôi cao quý như vậy, tuy rằng chỉ là hạng hai, nhưng vẫn xem như quý, sao giám đốc có thể cãi nhau với tôi?”
Nguyên Ngải chợt nhận ra, thầy Hùng nhắc tới việc mình quý giá thế nào không ít lần, cô mơ hồ cảm giác được gì đó, nhưng quyết định không nói ra. Bởi vì giờ phút này cô là bạn của thầy Hùng, không phải giáo viên.
Tiệm lẩu này rất vắng vẻ, dù sao cũng mới 9 giờ, chẳng mấy ai đến ăn.
Trong tiệm có một đứa trẻ tầm 12, 13 tuổi ngồi làm bài tập ở quầy thu ngân, nhìn thấy có khách, thằng bé vội kêu vào trong —
“Cha, có người tới ăn lẩu!”
Một người đàn ông trung niên hơi mập mạp bước ra, nhìn thấy ba người bọn họ, ông niềm nở đón tiếp: “Quý khách đi mấy người, muốn dùng loại nồi gì?”
Nguyên Ngải không trả lời, cô muốn biết thầy Hùng có trực tiếp nhận người luôn không.
Thầy Hùng có chút do dự, nhìn cha ruột của mình, giọng nói căng thẳng: “Ba người. Nồi uyên ương.”
Thời điểm Nguyên Ngải ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho giám đốc sở thú, ông ấy trả lời rất nhanh —
“Cứ để thằng bé nhận, dù sao cũng là ruột thịt, đứa trẻ nào mà chẳng tò mò về cha mẹ mình. Huống hồ hoàn cảnh của thằng bé cũng đặc thù, phỏng chừng cha mẹ không phải cố ý vứt bỏ.”
Bên kia, thầy Hùng đã bắt đầu tám chuyện với chủ tiệm.
Nguyên Ngải nhìn Phó Trăn ngồi bên cạnh, cô hỏi nhỏ: “Anh có nghĩ đến chuyện tìm lại cha mẹ ruột không?”
Phó Trăn đáp: “Chưa từng nghĩ tới.”
Cũng không phải do đối phương vứt bỏ anh, chủ yếu là vì phiền toái. Ở cùng nhân loại mình thích như bây giờ rất tốt, thỉnh thoảng xem cô giải quyết chuyện của những người xung quanh cũng rất thú vị.
Còn cha mẹ ruột thịt? Giống loài bọn họ vốn không có khái niệm này.
Nguyên Ngải nhìn thầy Phó của cô, đột nhiên phát hiện một vấn đề trước giờ cô chưa từng nghĩ tới.
Thầy Phó có muốn có con không?
Nguyên Ngải không hỏi, bởi vì tình huống bây giờ không thích hợp, lỡ đâu thầy Phó ngẩng đầu lên nhìn thấy thầy Hùng, cho rằng con mình sau này cũng như thế thì sao?
Câu trả lời khẳng định chỉ có một.
Thầy Hùng ở bên kia đang trò chuyện rất vui vẻ, Nguyên Ngải loáng thoáng nghe được giọng nói của thầy ấy: “Cháu cũng vậy, cháu cũng thích ăn món này.”
Thầy Hùng có chút kích động trở về bàn, nói nhỏ: “Cha tôi thật tốt, còn khen tôi tuấn tú lịch sự. Tôi nói rằng mình đã tốt nghiệp đại học, ông ấy nói cũng muốn cho con theo học trường này.”
“Ông ấy mà biết tôi là con ruột chắc sẽ phấn khích lắm.”
Thầy Hùng nói xong lại đi ra sau bếp, phụ việc lặt vặt.
Nguyên Ngải nghĩ, người cha mà thầy muốn không phải người đàn ông mới gặp mặt này, mà là giám đốc sở thú.
Nhưng cô có nói thầy Hùng cũng sẽ không tin.
Chủ tiệm lẩu không ngờ có thể gặp được một vị khách mới quen đã thân thiết như vậy.
Ông cười hớn hở: “Lần đầu tiên chú thấy có khách hàng đến tận bếp giúp chú đấy.”
Thầy Hùng hỏi: “Con trai chú không phụ giúp chú sao?”
“Thằng bé sắp thi lên cấp III rồi, phải tập trung học tập.” Chủ tiệm nói: “Phải chăm học sau này mới không cần thức khuya dậy sớm như chú.”
Ông chuyển đề tài: “Cha mẹ cháu chắc hạnh phúc lắm, có một đứa con tài giỏi như vậy.”
Thầy Hùng xé từng lá cải thảo, không nói gì.
Qua một lúc thật lâu thầy mới mở miệng.
“Cháu không có cha, chỉ có một người gọi là giám đốc, nhưng ông ấy đối xử tốt với cháu chỉ vì thấy cháu có giá trị.”
“Nhưng… nhưng cháu thật sự xem ông ấy như cha mình.” Thầy Hùng nói thật nhỏ.
Chủ tiệm lẩu thấy hơi buồn cười, cậu thanh niên vừa nhìn đã biết chưa từng trải qua mặt xấu xã hội, chưa từng chịu khổ, người giám đốc kia sao có thể chỉ lợi dụng cậu nhóc này được?
“Cháu xem ông ấy như cha, có nghĩa ông ấy đã làm những chuyện chỉ có cha mới có thể làm.” Thấy bộ dạng chàng thanh niên này vô cùng đáng thương, chủ tiệm không nhịn được mà an ủi.
“Đó là bởi vì…” Cháu là gấu trúc quý nhất, bây giờ chỉ còn quý thứ hai.
Lời này không thể nói ra.
Thầy Hùng đành nói: “Ông ấy không phải cha ruột của cháu, ông ấy nhặt cháu trong thùng rác về.”
“Vậy càng hơn cả cha ruột.” Chủ tiệm lẩu khuyên bảo: “Cha và mẹ không giống nhau, cha không cần dành 10 tháng để hoài thai. Người khác đều nói, mẹ cho chúng ta sinh mệnh, cha chỉ chúng ta một đoạn gien, không trả giá gì.”
“Nhưng người cha kia của cháu giống như mẹ của những người khác. Ông ấy cho cháu sinh mệnh, còn nuôi cháu lớn đến chừng này. Cháu xem ông ấy như cha, cũng có nghĩa khi nuôi cháu, ông ấy đã trả giá rất nhiều. Vậy ông ấy chính là người cha thật sự của cháu còn gì.”
Nguyên Ngải ngồi bên ngoài, không biết chuyện xảy ra trong phòng bếp, trong lòng có hơi thấp thỏm. Lỡ như nhận cha thật rồi, sau này có lẽ thầy Hùng sẽ hối hận.
“Nhận rồi à?” Có người bước vào.
Nguyên Ngải quay đầu lại, nhìn thấy giám đốc.
Hôm nay giám đốc vẫn mang cặp kính gọng vàng mọi khi, nhưng dáng vẻ của ông không còn là doanh nhân thành đạt nữa, cả tinh thần lẫn thế xác trông đều có chút mệt mỏi.
“Cháu không biết nữa, bọn họ đang ở bên trọng nói chuyện phiếm.” Nguyên Ngải kéo ghế ra.
Giám đốc ngồi xuống: “Chuyện này làm phiền hai người rồi.”
“Không có gì ạ.” Nguyên Ngải: “Cháu cảm giác thầy ấy không phải muốn nhận cha ruột, mà là muốn nhận giám đốc.”
Thật rõ ràng, thầy Hùng cũng chẳng có cảm giác gì với người cha ruột mới vừa gặp này, chỉ bởi vì giám đốc xây dựng hình tượng người cha quá hoàn hảo, mà thầy ấy lại không thể gọi giám đốc là cha, cho nên mới hành xử kỳ lạ như vậy.
Trong nhận thức của thầy Hùng, thầy xem giám đốc như cha, còn giám đốc chỉ xem mình như gấu trúc.
Giám đốc lắc lắc đầu, lấy một cuốn sổ ra: “Cháu giúp tôi đưa cái này cho thằng bé, sau này thằng bé không còn là gấu trúc của sở thú Phù Dung nữa. Nếu không thích tên này có thể đến Cục Dân chính đổi lại.”
Nguyên Ngải: “Giám đốc, chờ thầy ấy ra rồi lại nói.”
Cả đêm qua giám đốc ngủ không ngon giấc, trong lòng cứ nặng nề. Ông nuôi đứa trẻ nghịch ngợm này lớn đến như vậy, rõ ràng lúc nhỏ còn gọi cha ơi cha à, kết quả, trưởng thành ngày càng nổi loạn, đã vậy còn đá văng bồn sữa, nói muốn đi tìm cha ruột.
Tìm cha ruột thì tìm đi, mắc gì đá văng bồn sữa?
Cha ruột của con pha sữa ngon hơn chắc???
Đoạn kịch nhỏ:
Thầy Hùng – gấu trúc quý thứ hai sở thú – nằm giữa vũng bùn, khóc oe oe mà giám đốc không nhìn lấy một cái.
Top 3 lý do khiến một chú gấu trúc trưởng thành tan vỡ —
1. Mình là gấu trúc, giám đốc lại là nhân loại. Mình chỉ có một người cha duy nhất, nhưng cha mình có nguyên cả sở thú.
2. Mình không phải gấu trúc quý giá nhất nữa. Ít nhất trước kia, mình còn có thể nghĩ rằng dù gì mình cũng quý nhất.
3. Cha mình sắp có em bé nhân loại.
Chàng gấu trúc thành niên đau xót đá văng bồn sữa, quyết tâm bỏ nhà ra đi.