Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt - Thành Nam Hoa Khai - Chương 60: Vẫn luôn thích
- Trang Chủ
- Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt - Thành Nam Hoa Khai
- Chương 60: Vẫn luôn thích
Thậm chí cô còn tưởng tượng ra được cảnh thầy Hùng đứng ngay gần cửa sổ kêu người ta đóng gói đồ ăn cho mình.
Nhân viên căn-tin đóng từng hộp một, những người khác chỉ biết lẳng lặng nhìn theo.
“Thầy lấy nhiều vậy mà không ai cản sao?” Nguyên Ngải không nhịn được mà hỏi.
Thầy Hùng nói: “Không có, bọn họ chỉ lo tôi ăn không hết.”
“Tôi nói là mình ăn được lắm, phỏng chừng ăn nhiêu đây còn chưa no, sau đó bọn họ không nói gì nữa.”
Bọn họ còn có thể nói gì nữa, có lẽ đành phải đi hỏi đầu bếp xem có nguyên liệu thừa không.
Cô Ngũ vui mừng đến nỗi quên rằng vừa nãy mình còn trách móc thầy Hùng: “Lần sau cậu dẫn tôi theo nữa, tôi giúp cậu xách.”
Nguyên Ngải cảm thấy vẫn nên suy xét một chút, cô hỏi: “Làm như vậy, hiệu trưởng của chúng ta có ý kiến gì không?” Dù sao đám người kia cũng là người của sở giáo dục.
Thầy Hùng đang mở hộp, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Thầy Phó có ý kiến gì sao?”
Bầu không khí tựa như ngưng đọng trong một cái chớp mắt, sau đó, cô Ngũ rụt rè nói nhỏ: “Hình như cô Nguyên chưa biết thầy Phó là hiệu trưởng đâu.”
Nguyên Ngải quay đầu lại, nhìn thầy Phó, mỉm cười: “Thế à?”
Rõ ràng cô đang cười, không hiểu sao Phó Trăn chỉ thấy da đầu tê dại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc xa lạ, hẳn là sợ hãi.
Anh chưa từng trải qua cảm giác này, trước giờ chỉ có anh khiến người khác phải sợ.
Anh vẫn thích Nguyên Ngải nhìn mình, thích ánh mắt muốn hôn anh, thế nên anh vội kéo tay cô Nguyên: “Em đừng giận, lát nữa anh sẽ cho em hết phần thịt.”
Nguyên Ngải rút tay ra, nói: “Hiệu trưởng Phó, không biết những tin nhắn wechat tôi gửi có còn đó không?”
Ba người còn lại đã phát giác được tình hình, vội vàng ngồi sát lại nhau, hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng đầu vẫn ngẩng lên hóng chuyện.
Cô Ngũ nghĩ —
Ối! Hình như cô Nguyên nổi giận rồi!
Chưa thấy cô ấy nổi giận bao giờ, hóa ra lúc giận cô Nguyên vẫn có thể cười rất xinh đẹp!
Thầy Nhiếp nghĩ —
Hóa ra loài hổ cũng biết chia đồ ăn với người khác. Nhớ năm đó trận ẩu đả đầu tiên trong trại trẻ là ở buổi học về lòng sẻ chia, vì nửa chai sữa mà chú hổ nhỏ mới tập tễnh bước đi chiến với sư tử to gấp đôi mình, đánh tới khi trời đất tối sầm.
Thầy Hùng nghĩ —
Bây giờ mình mà vươn tay lấy đồ ăn thì có lộ liễu quá không? Nhưng mà đói quá huhu, nghe nói mấy món này đều do đầu bếp chuyên nghiệp làm đó!
Nguyên Ngải nhớ rõ nơi này còn ba bạn nhỏ đói meo, cho nên cô cũng không giằng co lâu: “Ăn cơm trước đi, lẩu để tối ăn, trưa nay ăn hết được nhiêu đây là hay lắm rồi.”
Thầy Hùng gom sạch phần ăn của bảy tám người về, mà đám bọn họ cũng chỉ có năm người.
Thầy Hùng hào hứng đồng tình, tiếp tục mở hộp: “Nghe nói là đầu bếp chuyên nghiệp làm đó, ngon lắm.”
Thầy Phó nhìn Nguyên Ngải, hi vọng cô có thể nhìn mình một chút.
Nhưng cô Nguyên không thèm nhìn bạn trai, cô phải cẩn thận suy xét lại, về chuyện thầy Phó là hiệu trưởng trường học.
Cô Ngũ thầy Nhiếp liên tục trao đổi ánh mắt, cứ cảm thấy bầu không khí hình như vẫn chưa tốt đẹp lắm.
Thầy Hùng thì đói bụng chẳng nghĩ ngợi được gì, vừa ăn vừa cảm thán: “Thầy Phó, bọn họ còn làm riêng đồ ăn cho thầy ở căn-tin tầng hai nữa, phong phú lắm, tôi tính đóng gói đem về nốt.”
Cô Nguyên không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm, suy nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng. Ngay từ đầu, Phó Trăn là sinh vật sống đơn độc, không can thiệp nhiều vào chuyện của trường học, cho nên cũng không muốn nói thân phận của anh cho cô.
Thật ra cũng không phải không thể hiểu được, bởi vì hoàn cảnh trường học của bọn họ đặc thù, chính bản thân anh cũng đã rất đặc thù.
Sau đó, hai người xác định quan hệ, anh vẫn không nói cho cô, có lẽ vì không biết nên mở lời thế nào, dù sao cô cũng phê phán hiệu trưởng đâu ít.
Tưởng tượng như vậy, Nguyên Ngải cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt.
Thầy Phó thấy cô Nguyên vẫn không ngẩng đầu nhìn mình, anh cúi đầu nhìn đồ ăn trước mắt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ăn không trôi.
Thầy Nhiếp bên cạnh “đánh hơi” được nguy hiểm, vội vàng kéo cô Ngũ thầy Hùng đi: “Chúng ta ra ngoài xem người bên sở giáo dục đang ăn gì đi?”
Lúc này, tốt nhất không nên ở lại trong phòng, chút cãi vã nho nhỏ giữa cặp tình nhân sẽ được giải quyết nhanh thôi, bọn họ cứ lì lợm ở đây làm hai người không bày tỏ được, lỡ như mâu thuẫn càng gay gắt thì làm sao bây giờ?
Cô Ngũ ghét mấy người bên sở giáo dục muốn chết, cho nên nghe vậy lập tức đồng ý.
Thầy Hùng còn đang nhồm nhoàm măng xào trong miệng: “Tôi đói quá, ăn xong rồi đi.”
“Thầy vừa bưng cơm vừa đi là được, thấy thầy ăn uống no say thế này, bọn họ nhất định càng thêm khó chịu.” Thầy Nhiếp một hai kéo gấu trúc ra ngoài.
Nguyên Ngải muốn nói ăn đã rồi hãy đi, nhưng ba người bọn họ đã cao chạy xa bay.
Thời điểm ba người ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
Trong phòng đột ngột còn hai người, Nguyên Ngải đang suy nghĩ xem nói thế nào để người bên cạnh biết rằng thật ra cô không giận nữa.
“Ting ting.”
Chuông điện thoại Nguyên Ngải vang lên, cô mở lên xem, nhìn thấy tin nhắn wechat từ một tài khoản chưa từng trả lời cô —
“Xin chào cô Nguyên, tôi là hiệu trưởng Phó Trăn. Chào mừng cô đến trường học.”
“Chuyện trồng cây có lẽ là không được, trường chúng ta không trồng được cây.”
“Thiết bị phát sóng của trường học đã hỏng, không có người đến sửa.”
“Việc chi ngân sách sửa chữa sân thể dục phải xin sở giáo dục cấp phép, bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng tôi sẽ suy xét.”
“Cảm ơn cô Nguyên đã cống hiến phủ xanh trường học trong khoảng thời gian này, cây đã được vận chuyển đến sân thể dục.”
“Xin lỗi vì đã không trả lời tin nhắn của cô Nguyên.”
Nguyên Ngải ngẩng đầu, nhìn người ngồi đối diện: “Em không giận hiệu trưởng Phó.”
“Vừa nãy em giận bạn trai mình, mà bây giờ cũng không giận nữa rồi. Dù sao thân phận của anh đặc biệt, huống hồ, em cũng có chuyện không nói cho anh biết.”
Phó Trăn có chút sửng sốt, anh đi tới bên cạnh cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Nói cho em hai bí mật, chuyện thứ nhất, hiệu trưởng Phó tên là Phó Trăn, chuyện thứ hai, anh ta là một con hổ.”
Nguyên Ngải bật cười: “Bí mật thứ hai nghiêm trọng như vậy, anh tùy tiện nói cho em thế à? Lỡ như bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Em sẽ bị xóa ký ức.” Phó Trăn nói.
“Vậy mà anh còn nói cho em?”
“Anh sẽ không để bọn họ làm vậy.”
Nguyên Ngải nhìn người trước mắt, trong lòng có vị ngọt lâng lâng, chợt cô nghe thấy anh nói tiếp —
“Nếu em quên mất anh, em sẽ quên mình đã từng muốn hôn anh như thế nào.”
Phó Trăn ôm cô như nâng niu một đóa hoa, anh khẽ hôn lên mắt cô: “Em sẽ luôn thích anh, được chứ?”
Khoảng thời gian học đại học, có vô số người theo đuổi Phó Trăn, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày chính mình mới là người thốt ra lời khát khao tình cảm với người khác.
Có lẽ sinh vật sống đơn độc ghét nhất chuyện bị người khác thích, bởi vì tình yêu của bọn họ luôn lý giải sự cô độc của anh là thiếu thốn tình cảm, bọn họ nhất định phải chiếu ánh sáng lên cuộc đời anh, cho anh cảm nhận được ấm áp. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đó mới là điều anh sợ, anh không thiếu tình yêu, không thiếu người quan tâm, không thiếu đồ ăn, anh chỉ muốn có một chút không gian an tĩnh tự do.
Mà hiện tại, Phó Trăn ôm chặt một người, hy vọng cô sẽ mãi thích mình.
“Mọi người đang nhìn gì vậy?” Bên ngoài có giọng nói của chủ nhiệm Khổng.
Chủ nhiệm Khổng vừa hỏi vừa đẩy cửa ra, Nguyên Ngải giương mắt lên liền thấy bóng dáng ba người lấp ló hóng hớt.
Thời điểm thầy Hùng thò vào nghe ngóng, còn không quên xúc một muỗng cơm cho vào miệng.
Có là chuyện gì đi nữa cũng đừng hòng cản Hùng Vưu này ăn cơm.