Vó Ngựa Thảo Nguyên - Yên Vũ - Chương 16: Mật chỉ (Bách Lý Đồ-Phần đầu)
- Trang Chủ
- Vó Ngựa Thảo Nguyên - Yên Vũ
- Chương 16: Mật chỉ (Bách Lý Đồ-Phần đầu)
Ngọc Kỳ Lân khai nhãn phù điêu, họa vô đơn chí
Phủ quốc công.
Gia nhân vào ra không ngớt, mỗi lượt đều thấy họ mang những chiếc thau sạch sẽ đi vào và trở ra với toàn là máu. Cao Lâm Mạn ngất lên xỉu xuống đã mấy lần, bà đau đớn nhìn đứa con mình đứt ruột sinh ra đang phải đối đầu với sống chết. Chiêu Tâm Đan đứng bên ngoài xem xét, hỗ trợ, nàng chỉ là một y nữ với y thuật bình thường, làm sao được quyền bước vào trong đó quyết định tính mạng của thiếu tướng quân Phiêu Kỵ Doanh. Nhóm Tạ Vô Phong có công đưa Tống Thanh Dực về nên được giữ lại phủ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chờ ở đại sảnh.
Chu Linh lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng mà Tạ Vô Phong đang tạo ra:
– Chúng ta qua đó với Tâm Đan cô nương xem tình hình đi. Mũi tên được bắn chính xác như vậy, lực bắn là không hề nhỏ, rõ ràng kẻ đó cố tình muốn lấy mạng Tống Thanh Dực.
Tạ Vô Phong nhíu mày, lắc đầu nói:
– Lấy mạng chỉ là thứ yếu, đối đầu với phủ quốc công mới là mục đích chính.
* * *
Lý phủ.
Lý Dũng bước những bước dài, tiến thẳng tư phòng của Lý Kiên mà đi, vào tới nơi, chàng liền kéo y ra khỏi đóng lộn xộn dưới sàn, hấp tấp nói:
– Ca, sao huynh còn ở đây? Tống Thanh Dực bị ám tiễn đả thương, đang thập tử nhất sinh.
Đã hơn nửa tháng kể từ khi có được Bách Lý Đồ mà bản thân ngày đêm mong ước, Lý Kiên giấu mình ở tư phòng nghiên cứu tìm tòi bí mật trong đó, chỉ khi đến bữa mới bước ra ngoài. Vừa nghe tin dữ, Lý Kiên dù đang trong cơn mê cũng phải lập tức tỉnh táo, chàng cả kinh, hỏi:
– Ai? Đệ nói ai? Tống Thanh Dực sao?
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Lý Dũng còn chưa kịp trả lời, Lý Kiên đã tức tốc nhanh chóng đến phủ quốc công, không quên mang theo vài loại thuốc quý. Chàng không phải không nghe thấy câu nói của Lý Dũng, chẳng qua trong một thoáng mơ màng, chàng không dám tin đó là sự thật. Không lý nào kẻ cầm gươm ra sa trường giết giặc lại chết vì ám tiễn lúc thời bình, nó hết sức phi lý. Nhưng lúc chàng đến nơi, mọi chuyện đã ổn thỏa, Tống Thanh Dực đã qua cơn nguy kịch.
Lý Kiên bước lại chỗ Tống Trích Tư, ôm quyền hỏi:
– Quốc công gia, đã bắt được hung thủ chưa?
Tống Trích Tư lắc đầu, khuôn mặt trầm ngâm, vẫn không chút biến sắc. Lý Kiên tiếp tục hỏi:
– Không biết quốc công có biết chuyện Thanh Dực bị thích sát ở Ôn Châu chưa?
Tống Trích Tư nhíu mày, môi trên giật nhanh vài cái, trầm giọng:
– Ta biết. Nhưng có lẽ người đó và kẻ tối nay không phải cùng một người.
Lý Kiên tiếp tục gặng hỏi:
– Sao quốc công lại dám khẳng định như vậy? Hay là vì..
Tống Trích Tư hắng giọng, nói:
– Chuyện của nội phủ không phiền Lý đại thiếu gia bận tâm. Dực nhi đã không còn nguy hiểm gì nữa, ta cũng không tiện giữ ngươi lại..
Lý Kiên quen biết Tống Thanh Dực đã hơn mười năm, cũng từng không ít lần tiếp xúc với Tống Trích Tư, với thái độ hiện giờ chàng khẳng định ông ta vốn không hề biết chuyện Tống Thanh Dực bị thích sát. “Đệ ấy cố tình che giấu, tại sao chứ?”.
Lý Kiên rời khỏi đó không lâu, nhóm người Tạ Vô Phong cũng đến, chàng đi thẳng lại chỗ Chiêu Tâm Đan, hỏi han:
– Tiểu tiên nữ, huynh ấy sao rồi?
Chiêu Tâm Đan mím môi, thở dài, nói:
– Đã không sao rồi Tạ đại ca, nhưng hiện huynh ấy vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Tạ Vô Phong mỉm cười, nói:
– Thế thì muội nên vui mới đúng chứ, huynh ấy không sao rồi mà. Hơn nữa, từ nhỏ huynh ấy được huấn luyện trong quân, thân thể vốn đã tốt hơn người thường, rất nhanh thôi sẽ khỏe lại.
Chu Linh tiếp lời:
– Đúng đó Tâm Đan cô nương, xem cô cả người lấm lem, thiếu tướng quân mà tỉnh lại nhìn thấy sẽ đau lòng lắm cho coi.
Chiêu Tâm Đan lắc đầu, nhỏ giọng: “Sẽ không đâu..” rồi quay sang nói với mọi người:
– Chúng ta về thôi, ở đây cũng không làm được gì. Đợi vài ba hôm huynh ấy khỏe lại, chúng ta sẽ đến thăm sau.
Chu Linh gật đầu, cả bọn cùng nhau rời khỏi phủ quốc công ngay sau đó.
Lại nói đến Đoan Mẫn, sau khi xảy ra sự cố tại lễ hội, nàng phải lập tức trở về hoàng cung ngay trong đêm nếu không muốn bị Tống Trích Tư nhận ra rồi bẩm báo với phụ hoàng, nếu vậy thì nàng chắc chắn sẽ không có lần sau để trốn đi bất cứ đâu nữa. Nàng chia tay Tạ Vô Phong trong vội vàng, một câu chúc phúc tử tế cũng chưa kịp nói, chỉ có thể lưu luyến nhìn bóng lưng chàng khuất dần sau những ánh đèn đêm muộn. Nàng cuộn mình trong chiếc chăn dày cộm, lấy trong áo ra thứ mà Tạ Vô Phong đã tặng mình lúc nãy, chăm chú ngắm nhìn.
Tiểu Noãn Nhi bước vào tư phòng, trên tay là chén chè hạt sen hãy còn nghi ngút khói, cô hào hứng mở đôi mắt to tròn nhìn vật trong tay Đoan Mẫn mà kêu lên:
– Đào hoa kết?
Đoan Mẫn ngây ngốc nhìn tiểu Noãn Nhi, ngờ ngợ hỏi:
– Đào gì cơ? Em nói đây là gì?
Tiểu Noãn Nhi thể hiện sự hiểu biết, từ từ giải thích:
– Công chúa, đây là đào hoa kết, được xem như lời tỏ tình từ một ai đó dành cho ý trung nhân của họ.
Đang say sưa lý giải, tiểu Noãn Nhi phát hiện có gì đó không đúng, liền khựng lại hồi lâu, nôn nóng hỏi:
– Nhưng mà, nhưng mà, ai tặng cho người vậy? Kẻ nào to gan như thế, lại dám tơ tưởng đến tam công chúa của Hậu Nguyên ta vậy.
Đoan Mẫn mỉm cười, mắt ánh lên một tia hạnh phúc, tim nàng đập rộn ràng từng hồi, nàng rung động thật rồi, “Hóa ra, khi yêu lại có thể vui vẻ đến vậy. Hóa ra, chúc khanh hảo là có ý này”.
Trong lúc tiểu Noãn Nhi còn mãi loay hoay dò hỏi xem kẻ đó là ai thì Đoan Mẫn lại đang hồn bay phách lạc, nàng vui đến mức không thể khép môi, cũng không biết vì sao bản thân lại vui đến vậy, chỉ biết rằng ngay lúc này đây, lòng nàng hạnh phúc và yên bình, cảm giác vững chắc và yên tâm đến vô cùng, quên hẳn có một người đang phải đối mặt với sống chết, vì nàng mà lo lắng đến bất tỉnh vẫn không ngừng lo lắng.
* * *
Lý phủ.
Lý Kiên cầm Bách Lý Đồ trên tay, trầm tư cũng đã được một lúc lâu. Đây là thứ cả thiên hạ đang muốn tranh đoạt, dù nó là thật hay giả thì cũng đều là mối đe dọa với cả Lý phủ. Chàng vốn định sẽ đem cho Tống Thanh Dực xem nhưng còn chưa kịp hành động gì, huynh đệ đó của chàng đã phải suýt chút nạp mạng cho diêm vương.
“Lẽ nào kẻ đó biết được ta sẽ làm gì sao?”
– Rõ ràng từ lúc có được Bách Lý Đồ đến nay, ta chưa từng để nó lộ ra bên ngoài, kẻ bán tấm bản đồ cho ta cũng chỉ là một thương gia bình thường không hề biết đến giá trị của nó, thậm chí còn định vứt đi như một thứ giẻ rách thì không lý nào lại là người đứng sau việc này được. Liệu kẻ ám sát lần này có liên quan đến hắc y nhân ở trấn Bình An không? Tống Thanh Dực, huynh mau mau tỉnh lại đi, ta còn nhiều thứ muốn kể với huynh lắm. Chết tiệt, sao lại gặp chuyện ngay đúng lúc này chứ.
Đoạn sau, chàng cẩn thận gấp lại tấm bản đồ rồi bỏ vảo một chiếc hộp, sau đó đi ngủ.
Buổi sáng trời đẹp, Lý Kiên kéo tấm chăn dày lấp một nửa gương mặt che bớt ánh nắng ngoài cửa sổ, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy vào, một giọng nói trong trẻo vang lên:
– Ca, mau dậy đi. Ngoài kia trời rất đẹp, huynh còn không dậy thì muội ăn hết gà rán đấy.
Lý Kiên bật cười, muội muội này của chàng cùng chàng có chung sở thích, đó là thịt gà, bất kể là món gì làm từ thịt gà họ đều thích ăn. Có lẽ vì điều này mà Lý Tiên gần gũi và thân thiết với chàng hơn là Lý Dũng, nàng gọi chàng là “ca” nhưng lại gọi Lý Dũng là “nhị ca”. Đây cũng chính là điểm khiến chàng yêu thương và nuông chiều vị muội muội này.
– Hôm nay tâm trạng tốt thế à? Có chuyện gì vui sao?
Lý Tiên tươi cười rạng rỡ, đôi mắt như biết nói, tâm trạng vô cùng hào hứng:
– Sao lại không vui chứ, huynh không biết hôm nay là ngày gì à?
Lý Kiên bật cười, nói:
– Huynh còn tưởng ngày muội vui nhất chính là lễ cập kê chứ. Lại có ngày vui hơn nữa à?
Năm nay Lý Tiên vừa tròn mười tám tuổi, cái tuổi của thời xuân mộng, của những rung động đầu đời. Ba năm trước, nàng chào đón lễ cập kê trong vòng tay yêu thương của ca ca và cả Tống Thanh Dực. Từ đó đến nay, biết bao vương công quý tộc muốn ngỏ lời kết thân, nàng đều tìm cớ từ chối, dù biết trước sau gì cũng phải xuất giá nhưng nàng lại không hiểu được lý do vì sao mình lại chần chừ mãi.
– Ca, huynh thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì sao? Huynh mà không nhớ ra, muội sẽ giận huynh thật đó.
Lý Kiên cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc từ đôi mắt Lý Tiên, hai hàng mày nàng nhíu lại, đôi môi chúm chím, hai má phồng lên đỏ ửng, đây chẳng phải là biểu hiện cho sự tức giận của tam tiểu thư Lý gia sao. Trong lúc này, nếu đáp án là sai, đảm bảo chàng sẽ không thể sống mà bước ra khỏi phòng. Chàng cố nhướng người nhìn ra bên ngoài xem có thể phát hiện được gì không, hoặc là dò xét trên người nàng xem có điểm gì đặc biệt để suy đoán không, tất cả đều không có. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên chàng sực nhớ điều gì đó liền nhếch môi cười, tâm trạng bình tĩnh ngay tức khắc, thong dong nói:
– Thế nếu huynh nói đúng thì sao nào?
Lý Tiên tròn xoe hai mắt, nét mặt đầy nghi ngờ, nói:
– Nếu huynh nói đúng, muội.. muội sẽ nhường huynh tất cả gà rán của hôm nay.
Lý Kiên bật cười thật sảng khoái, hào hứng nói:
– Chơi lớn thế cơ à? Vậy thì một lát nữa đừng có khóc lóc rồi nói là huynh ăn hiếp muội đấy nhé!
Lý Tiên có chút lo lắng, sở dĩ nàng dám đánh cược là vì thái độ lúc đầu của Lý Kiên quá chần chừ, ấp úng, nàng vốn đã khẳng định chàng rõ ràng không nhớ được hôm nay là ngày gì, nhưng.. gà rán thì vẫn rất ngon. Lý Kiên dõng dạc, chỉnh y xong thì nói:
– Hôm nay là.. sinh thần của muội.
Đôi môi mím chặt đã thả lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi không nhíu lại thế nhưng thay vào đó là ánh mắt dỗi hờn, Lý Tiên quay mặt chạy một mạch ra khỏi phòng Lý Kiên mà không thèm nói thêm câu nào. Chàng ngớ người nhìn theo, không kịp gọi cũng không kịp hỏi.
– Sao thế? Vẫn không vui à? Ta lại không giành đồ ăn với muội, sao vẫn giận chứ? Tiên nhi à!
Không giận dỗi sao được, vì đáp án vừa nãy vốn chẳng đâu vào đâu. Thứ nhất, sinh thần của Lý Tiên vẫn chưa đến, lại còn rất lâu nữa mới đến, thứ hai, thì chính là vì chàng đã trả lời không đúng. Hôm nay là ngày mà mọi người đều khá trông chờ, ngày lễ mỗi năm một lần, chỉ có duy nhất ở Đại Đô, đó là lễ miếu Thành Hoàng. Trông chờ với những ai đang cầu ước nguyện, trông chờ với những ai ôm ấp hoài bão hoặc dò thử lòng người trong mộng. Lý Kiên vừa nãy cũng đã nhớ ra, vì đây là ngày mà muội muội Lý Tiên của chàng rất mong chờ. Năm ngoái chàng đã hứa ngày này sẽ tặng nàng một món quà đặc biệt, hơn cả Linh Châu Trâm ngày cập kê.
Lý Kiên chỉ đơn giản nghĩ chuyện đó chàng tất nhiên sẽ làm cho nàng, chỉ là khi nãy nếu nói đúng, nàng hẳn sẽ buồn vì bị lấy hết món ăn yêu thích, nào ngờ đến cuối cùng dù chàng đã ngàn suy vạn tính, nàng vẫn giận dỗi mất rồi.
Miếu Thành Hoàng dĩ nhiên là đông vui hơn mọi ngày, năm nay lại náo nhiệt hơn năm trước, hai cửa lớn bên hông miếu từ sớm đã không còn chỗ trống. Lý Tiên đứng từ xa trông vào, thái độ không có gì quá hào hứng.
– Sao thế? Không vào à?
Lý Tiên giật mình quay lại, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười cố gắng, chán chường nói:
– Là tỷ sao, muội còn tưởng..
Triều Dương mỉm cười, ghé sát tai Lý Tiên mà hỏi nhỏ:
– Tưởng.. người đó sao?
Lý Tiên vội vàng lấy tay che miệng Triều Dương lại, thủ thỉ:
– Ấy, tỷ.. tỷ nói bé thôi, nhỡ ai nghe thấy thì sao?
Triều Dương mỉm cười, nói:
– Thì thôi chứ làm sao. Muội không việc gì phải lo lắng cả, Lý phủ có địa vị thế nào ở kinh thành chứ? Là đại phú gia của Đại Đô Thành, muội đường đường tam tiểu thư nhà đó mà lại sợ người khác nói xấu mình à?
Lý Tiên bẽn lẽn, lắc đầu nói:
– Muội không sợ người khác nói gì mình. Muội chỉ lo huynh ấy vì muội mà ảnh hưởng đến tiền đồ.
Triều Dương thở dài, nói:
– Muội đó, đến bao giờ thì mới hết suy nghĩ cho người khác đây.
Tối hôm ấy, Lý Tiên về nhà hơi muộn, vừa vào đến cửa đã thấy A Liên ở đó đợi từ khá lâu. A Liên nhìn thấy Lý Tiên thì vội vàng chạy lại, hấp tấp nói:
– Tiểu thư, cô làm em lo chết đi được, em tới miếu Thành Hoàng cũng không thấy cô. Rốt cuộc cô đã đi đâu vậy?
Lý Tiên miễn cưỡng nở nụ cười buồn, trấn an:
– Ta đến thăm Triều Dương tỷ tỷ, quên không nói em biết, đã để em lo lắng rồi, ta xin lỗi nhé!
Nói rồi, nàng liền đi thẳng về phòng, A Liên ngơ ngác nhìn theo, lòng bộn bề khó hiểu “Chẳng phải tiểu thư đã trông đợi ngày này lâu lắm rồi sao, nhưng mà y phục chuẩn bị rất chỉnh chu cũng không mặc, trâm vàng đại thiếu gia tặng mỗi ngày đều nâng niu cũng không cài, hài gấm may thêu đã lâu cũng không đi, rốt cuộc là tại sao chứ?”
– Tiểu thư! Cô đợi em với.
Lý Tiên mang tâm trạng nặng nề và bức bối mở cửa phòng, một dáng người quen thuộc đập vào mắt nàng, một mùi hương quen thuộc sộc vào mũi nàng, tất cả khiến nàng bất ngờ đến rơi lệ.
– Ca?
Lý Kiên quay đầu nhìn nàng, ôn nhu hỏi:
– Sao về muộn thế? Đồ ăn nguội hết cả rồi.
Lý Tiên ấm ức, hai mắt đỏ hoe, không nói lời nào, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Lý Kiên đưa cho nàng một chiếc hộp gấm, nhỏ giọng nói:
– Làm sao huynh quên hôm nay là ngày gì được chứ, quà thì đã chuẩn bị cho muội từ rất lâu rồi, chỉ là không ngờ tam tiểu thư nhà ta tính tình lại nóng nảy như vậy, không chịu nói lý gì cả?
Lý Tiên sụt sùi, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn chàng, mếu máo nói:
– Huynh.. huynh.. sao ngay lúc đầu huynh không nói chứ.. hức.. ức.. ức..
Lý Kiên mỉm cười, nói:
– Huynh chỉ định trêu muội một chút, ai biết được Tiên nhi của chúng ta lại giận dỗi bỏ đi, chắc.. quà cũng không lấy đâu nhỉ?
Lý Tiên một tay lau nước mắt, tay còn lại chộp lấy nhanh hộp quà trong tay Lý Kiên, vừa mở ra xem vừa nói:
– Ai bảo không..
Ánh sáng và âm thanh phát ra từ chiếc hộp khiến Lý Tiên lần nữa bất ngờ, nàng đưa đôi mắt long lanh nhìn Lý Kiên, nghẹn ngào:
– Ca, sao.. sao huynh biết?
Lý Kiên mỉm cười, hỏi lại:
– Biết gì? Biết muội thích nó à? Nếu đến việc muội thích gì huynh còn không biết thì có xứng với tiếng gọi “ca” này của muội không?
Lý Tiên òa khóc, nhào vào lòng Lý Kiên mà nức nở, nàng uất ức, nói từng chữ không rõ ràng:
– Huynh.. ức.. ức ngay.. từ.. ầu.. đã.. ố.. tình.. cố tình.. trêu muội.. ức.. ức.. huhuhuhu..
Lý Kiên bật cười, dịu dàng vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng mấy câu:
– Huynh xin lỗi, đã khiến Tiên nhi ấm ức rồi. Ngày mai huynh dẫn muội ra ngoại thành chơi, xem như là đền bù nhé?
Lý Tiên ngước mặt nhìn lên, mím môi hỏi:
– Huynh.. huynh không nghiên cứu bí đồ gì đó nữa à?
Lý Kiên mỉm cười, nói:
– Những thứ đó làm sao quan trọng bằng Tiên nhi được.
Mắt Lý Tiên lấp ánh ý cười, nàng mím chặt đôi môi hãy còn đỏ mọng, chăm chú nhìn chàng. Lý Kiên ôn nhu hỏi:
– Thế nào, Tỏa Linh này, muội thích chứ?
Lý Tiên vui vẻ, gật đầu lia lịa, tiến sát về phía chàng mà vòng tay ôm. Lý Kiên mỉm cười, đón nàng vào lòng mà thả chút yêu chiều, tay nàng giữ lấy hộp quà, yên bình mà ôm chặt lấy chàng. Trông họ không giống huynh muội một chút nào, nụ cười trên môi Lý Tiên và ánh mắt ôn nhu Lý Kiên dành cho nàng chính là sự khác biệt lớn nhất.
Màn đêm cứ theo hạnh phúc của hai người họ mà bình yên ngủ quên trên ngọn liễu, để sáng hôm sau, lúc Lý Tiên trang điểm chỉnh y xong, giọt sương trên đầu lá mới chậm chạp lăn xuống, lay động cả mặt hồ. Lý Kiên đã đợi nàng từ sớm, ngựa cũng chuẩn bị xong, một đôi song mã hắc bạch xứng đôi vừa lứa.
– Ca.
Lý Kiên quay đầu, đặt vào mắt chàng là thân ảnh một nữ nhi mười tám trăng tròn, xinh đẹp thanh thuần, hồng y rực rỡ đính kim sa, tóc cài trâm Linh Châu, chân đi hài gấm đỏ. Có lẽ người ta nói đúng, nếu trong mắt đã có người thật sự để tâm, những người khác đều là hư vô. Lý Kiên mỉm cười, đi lại chỗ nàng, dịu dàng nói:
– Tiểu thư nhà ai mà lại xinh đẹp thế này? Có thể cho tại hạ vinh hạnh một ngày được du ngoạn đó đây cùng tiểu thư không?
Lý Tiên cười nghiêng ngả, gật đầu nói:
– Ừm, được thôi.
Phía sau cổng lớn, Lý Dũng đã vô tình chứng kiến tất cả mọi việc, hai mắt y đỏ au, không nói không rằng, dứt khoát quay đi ngay, điểm đến là tư phòng của Lý Thừa Đức.
– Mới sáng sớm con không đến cửa hàng à? Tìm ta có việc gì?
Lý Thừa Đức có chút bất ngờ vì giờ này thường ngày Lý Dũng đã đến cửa hàng xem sổ sách và kiểm tra hàng hóa. Từ lúc Lý Kiên bắt đầu việc sưu tầm cổ vật, mọi công việc làm ăn trong nhà đều do một tay Lý Dũng lo liệu, có việc gì quan trọng mới hỏi ý kiến của Lý Kiên, rồi sau đó mới là cha y.
– Cha, có phải.. có phải cả đại ca cũng biết.. cũng biết phải không?
Lý Thừa Đức nhíu mày, ngờ hoặc hỏi:
– Biết? Biết gì? Nói không đầu không đuôi, con làm sao vậy hả? Nói rõ ràng xem nào.
Lý Dũng ấm úng, không biết phải nói sao, rõ ràng y biết đây là cấm kỵ của cha mình.
– Là.. là chuyện của Tiên nhi, chuyện Tiên nhi muội ấy không phải..
Lý Thừa Đức lên tiếng ngắt ngang lời Lý Dũng, ông đưa mắt nhìn quanh rồi thấp giọng, gằng từng chữ:
– Con có biết, bản thân đang nói gì không?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ông nhìn Lý Dũng hồi lâu rồi hỏi:
– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên con lại nhắc đến việc đó?
Lý Dũng cố nén tức giận, nói:
– Con thấy gần đây tình cảm mà đại ca dành cho Tiên nhi nó.. nó có gì đó rất lạ, rõ ràng.. rõ ràng nó quá mãnh liệt, nó không giống..
Lý Thừa Đức quát lớn:
– Hồ đồ. Tiên nhi từ nhỏ nhiều bệnh, cơ thể yếu ớt, nó là đại ca, không yêu thương muội muội thì yêu thương ai? Bản thân con cũng là nhị ca của Tiên nhi, không phải con cũng rất yêu thương nó sao? Toàn nghĩ không đâu, cái đầu đó của con nếu rảnh quá thì hãy suy nghĩ xem làm thế nào để mở rộng kinh doanh của Lý gia kia kìa.
Lý Dũng suy sụp hơn, bất lực nói:
– Không phải đâu, cha không hiểu, đại ca huynh ấy.. Được, cứ cho là huynh ấy không biết nhưng Tiên nhi biết, muội ấy rõ ràng biết hai người họ không có quan hệ huyết thống.
Lý Thừa Đức bạt một tay thật mạnh vào má trái của Lý Dũng, mắt ông hằn rõ những đường gân máu, gằng từng chữ:
– Đừng bao giờ để ta nghe được thêm một lần nào nữa câu nói của hôm nay, nếu không, thì con đừng có trách ta tại sao không nể tình cha con. Về phòng đi.
Lý Dũng ấm ức rời khỏi, lòng dĩ nhiên không phục. Lý Kiên có thể không biết, nhưng từ khi lên năm, trong một lần nghịch ngợm nghe trộm cuộc nói chuyện của cha mẹ, Lý Dũng đã vô tình phát hiện ra một bí mật động trời, đó là Lý Tiên, muội muội của chàng lại không phải thực sự mang họ Lý, cũng không có bất kỳ quan hệ gì tới Lý gia mấy đời nhà chàng, càng kinh ngạc hơn là nàng lại là huyết mạch đời sau của Thiết Trung, bang chủ của Hồng Kỳ Bang, một trong những tổ chức chống phá triều đình. Gần đây, chàng đã nghe được từ người bạn Dương Oai của mình rằng bang hội này vẫn còn một số tàng dư, đang rục rịch chờ cơ hội trở mình. Nếu đây là sự thật, thì Tiên nhi chính là công cụ để họ bước đầu lấy đó làm cái cớ quật dậy Hồng Kỳ Bang, và chàng sẽ mất đi người chàng yêu vĩnh viễn. Nhưng đó chỉ là kết quả của việc nếu như mà chàng dự toán, còn hiện tại chàng chưa đánh đã sắp phải thua, chưa có đã gần như phải mất.
Phải, chàng đã yêu Lý Tiên.
Lễ cập kê ba năm trước, Lý Dũng đã chuẩn bị sẵn một Bạch Thạch Trâm, vốn là món đồ mà chàng phải vất vả kiếm tìm rất lâu mới có được để tặng cho Lý Tiên vào ngày quan trọng, nhân đó mà bày tỏ nỗi lòng cùng nàng, chỉ là không ngờ một chiếc Linh Châu Trâm tầm thường liền có thể khiến Lý Tiên một chút cũng không chần chừ từ chối tình cảm của chàng, từ đó khiến khoảng cách của hai người vốn đã không gần gũi nay lại càng xa cách hơn. Chàng đã chôn giấu tình cảm này suốt ba năm qua, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến chàng hiểu được, hóa ra, thứ tình cảm dù đã cố đè nén, cố kiềm chế vẫn mỗi ngày một lớn lên kia lại chính là thứ tình cảm mỹ miều mà hàng vạn người đang theo đuổi, thứ tình yêu hèn mọn bòn rút thể xác chàng, khiến chàng mơ mơ hồ hồ trở thành kẻ nhỏ nhen, ích kỷ, xấu xa.
Không ít hơn hai vò rượu đã bị chàng nốc sạch, cơ thể nhẹ bẫng như mây nhưng đầu lại đau như búa bổ, Lý Dũng khó chịu khắp người, ôm lấy cơ thể mà đớn đau nấc nghẹn.
– Ta không nên yêu nàng sao? Ta yêu nàng là sai rồi sao? Nhưng tại sao lại là huynh ấy? Tại sao chứ Tiên nhi, nếu không là ta thì cũng không nên là huynh ấy.. Tại sao chứ.. tại saooooooooooo..
Bình minh còn chưa ló dạng, Lý Dũng đã chỉnh tề y phục rời khỏi tư phòng, hay nói đúng hơn là cả đêm qua y không hề chợp mắt. Mới sáng sớm đã phấn khởi đi đến cửa tiệm, cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì. Lý Phúc Đức tuy có chút lo âu nhưng vì trước mắt không có cách nào toàn vẹn nên chỉ đành im lặng cho qua, cũng không một lời truy hỏi.
Buổi trưa hôm đó, Lý Dũng theo giờ hẹn đến gặp Dương Oai ở Như Lai tửu quán. Thế nhưng vừa vào đến cửa, y đã kéo Dương Oai lại, nhỏ giọng:
– Cùng ta đến chỗ này, có thứ đồ hay ho muốn cho huynh xem.
Dương Oai nhíu mày, khó hiểu. Một lát sau, hai người họ đến một nơi khá vắng vẻ, nói đúng ra, đây là nơi bí mật riêng tư của tứ hùng Đại Đô. Dương Oai hắng giọng, hỏi:
– Giờ nói được chưa, huynh làm gì mà thần thần bí bí vậy?
Lý Dũng lấy trong người ra một tấm da màu xám nhạt đưa cho Dương Oai, y há hốc mồm, cả kinh:
– Bách.. Bách Lý Đồ?
Lý Dũng nhếch môi, nhướng mày một cái, Dương Oai hào hứng, nói:
– Huynh đệ tốt, sau này chúng ta có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Ta sẽ không bao giờ quên huynh.
Hai người họ đập tay nhau xem như lời ước định, cả hai cùng vui nhưng mỗi người một suy nghĩ riêng. Với Dương Oai, y tin chắc với thứ đồ đáng giá trong tay, vị trí đương gia của Hồi Thương Đường sẽ hiển nhiên thuộc về mình, còn với Lý Dũng, ánh mắt thâm sâu, khó lường đem chút tâm tư gán vào hàng mày đang nhíu lại, y nở nụ cười miễn cưỡng “Đại ca, huynh đừng trách ta. Muốn trách, hãy tự trách chính bản thân mình. Huynh vốn không nên dòm ngó món đồ yêu thích của người khác, muội ấy vốn dĩ thuộc về ta.”