Vó Ngựa Thảo Nguyên - Yên Vũ - Chương 15: Lễ hội
Ám tiễn tiêu, Thanh Dực nguy nan, duyên cầu bất hảo.
Đồ Sơn.
Trải qua mấy trăm năm lưu giữ, thứ tồn tại ở Đồ Sơn không chỉ có linh khí trời đất mà còn là lời nhắc nhở về cấm địa, nơi bất khả xâm phạm.
Hoàng hôn buông dài dưới tán tùng lơ lửng, thả nhẹ vài giọt đỏ ửng nơi chân trời xa tít, Đồ Sơn trong tưởng tượng của nhiều người chính là nơi non nước hữu tình, rừng vàng núi bạc, nơi ngập tiếng chim ca, tràn hoa khoe sắc, chỉ có nhóm người Chu Linh là biết, mặt trái của Đồ Sơn còn đáng sợ hơn Băng Thanh Cốc rất nhiều.
– Kia là.. kia là thứ gì vậy.
Cái bóng trắng vụt qua nhanh hơn cái chớp mắt, hành bộ quét một vòng tròn lớn cuốn theo tất cả lá khô và cỏ dại, tốc độ cùng sự chuẩn xác khiến Chu Linh rợn tóc gáy. Vị bạch y nhân đó dừng lại, quay lưng về phía bọn họ, Chu Linh giữ lấy bả vai Lệ Ân Đình, giật cô lùi về sau lưng mình, mắt cẩn trọng dò xét, cố trấn an bản thân, lên tiếng:
– Xin.. hỏi.. tiền bối, người cũng đi lạc vào đây sao?
Một thân bạch y cao lớn, thông thái, trông qua thần sắc thì biết không phải kẻ tầm thường, Chu Linh lùi lại vài bước, hai tay thủ hờ, toàn thân rơi vào căng thẳng.
– Các ngươi.. làm gì ở đây?
Chu Linh hơi thả lỏng người, ôm quyền đáp:
– Tiền bối, vạn bối cùng mấy người bạn đi hái thuốc, chẳng may có người đi lạc vào cấm địa của Đồ Sơn nên chúng tôi mới..
Bạch y nhân ngoắt người, lạnh giọng nói:
– Chẳng may? Đã biết là cấm địa sao lại còn nói là chẳng may.
Chiêu Tâm Đan thật thà, nói:
– Tiền bối rộng lượng bỏ qua cho, người bạn đó của chúng tôi không biết Đồ Sơn có cấm địa.
Bạch y nhân “hừ” một tiếng, Chu Linh ôm quyền, mạnh dạn nói:
– Tiền bối là người lớn thì đừng chấp đám tiểu bối như chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng chưa làm gì tổn hại nơi này cả. Mong tiền bối khoan dung chỉ lối ra, vạn bối ngàn lần cảm kích.
Bạch y nhân ngước nhìn Chu Linh, hai hàng chân mày nhíu lại, mắt đăm đăm chăm chú dò xét điều gì đó từ nàng, sau thì từ tốn nói:
– Trời cũng đã tối rồi, các ngươi cứ nghỉ lại đây một đêm đi, sáng mai hãy lên đường.
Chu Linh nhìn sang, thấy hai người Lệ Ân Đình và Chiêu Tâm Đan cũng đã thấm mệt liền nói:
– Cảm tạ tiền bối giúp đỡ, Chu Linh..
Bạch y nhân ngắt lời, hỏi:
– Gia phụ của ngươi tên gì?
Chu Linh đủ tỉnh táo để biết tình hình hiện tại của bọn họ, nếu danh tiếng của cha nàng có thể có chút tác dụng nào đó thì việc nói ra cũng sẽ không tổn hại gì quá lớn. Hơn nữa, người trước mặt nếu đã hỏi thì chắc có lẽ cũng quen biết với cha nàng, trong trường hợp nàng không nói thật có khi sự việc sẽ còn tồi tệ hơn. Nghĩ tới nghĩ lui nàng liền hạ quyết tâm, hai tay ôm quyền, nói:
– Chu Đình Úy, trang chủ U Linh sơn trang.
“Không lý nào lại giống tới như vậy” Bạch y nhân lần nữa nhìn chăm chú Chu Linh, được hồi lâu mới nói:
– Hoành lộ tả, khẩu hô thiên địa hạ. Thất bộ tả, khai khẩu sinh môn.
Nói xong thì liền khinh công đi mất, nhóm người Chiêu Tâm Đan nghe lời dặn dò mà nghỉ lại đó một đêm. Sáng sớm hôm sau, họ theo ám ngữ mà đi tìm lối ra. Sau một hồi loay hoay, nhờ vào sự thông tuệ của Chu Linh mà cuối cùng họ cũng đã thành công bước vào một địa phận khác của Đồ Sơn, nơi non nước hữu tình, xinh tươi thơ mộng.
Lệ Ân Đình bất giác lấy tay kéo Chu Linh, hô hoán:
– Là.. là sư.. sư huynh. Sư huynh! Muội ở đây này.
Chiêu Tâm Đan cùng Chu Linh nhanh chóng tiến về phía tiểu cốc, Tạ Vô Phong tươi cười bước ra, thoải mái nói:
– Cũng nhanh thật đó, ta còn đang định đợi cô ấy khỏe hơn rồi mới đi tìm mọi người.
Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nghiêng người nhìn vào trong tiểu cốc, nhỏ giọng:
– Là Trịnh cô nương thật à? Cô ấy sao rồi? Để muội vào bắt mạch xem thế nào.
Tạ Vô Phong gật đầu, vừa cùng Chiêu Tâm Đan đi vào vừa nói:
– Tiểu tiên nữ, tối qua ta đã hy vọng có muội ở đây biết bao nhiêu. Chất độc được tạo thành khi hít phải khí sương ngoài kia cùng với nước suối dưới dòng thác này..
Lệ Ân Đình sụp đổ, la toáng:
– Gì hả? Muội.. muội trúng độc rồi sao? Muội sắp chết rồi sao?
Tạ Vô Phong bật cười vì sự ngu ngơ của sư muội, Chu Linh và Chiêu Tâm Đan bất ngờ, cùng nhìn nhau rồi cười vui vẻ không thôi.
– Nước suối chỉ tạo thành chất độc cùng khí sương ngoài kia khi còn đóa hoa tím kia thôi, hiện tại ta đã hái nó trị độc cho cô ấy rồi nên ta nghĩ giờ nó chỉ là một thác nước bình thường mà thôi.
Chiêu Tâm Đan “ưm” một tiếng lớn, nói:
– Tạ đại ca rất có thiên bẩm y thuật, huynh nhìn nhận sự việc vô cùng tỉ mỉ và chuẩn xác. Thác nước này có tên là Thủy Dạ Hương, hiểu nôm na là hương thơm tỏa ra vào mỗi tối, khiến cho nước nơi đây bị ám độc bởi loại hoa đó. Nhưng nó cũng đồng thời là thuốc giải cho kỳ độc mà Trịnh cô nương mắc phải.
Tạ Vô Phong mím môi:
– Ta chỉ tình cờ phát hiện ra thôi, cũng là cầu đường sống trong cái chết. May mắn là.. mà cô ấy sao rồi tiểu tiên nữ? Có vấn đề gì không?
Chiêu Tâm Đan lắc đầu, vui vẻ nói:
– Không sao nữa rồi. Sức khỏe của cô ấy đã ổn định. Ừm, còn nữa, có một điều này chắc huynh với mọi người có thể vẫn chưa biết.
Tạ Vô Phong lo lắng, hỏi vội:
– Có chuyện gì? Cô ấy làm sao à?
Chiêu Tâm Đan cười nói:
– Là chuyện tốt đó. Thủy Dạ Hương là tên gọi của thác nước này, mùi hương chủ yếu tạo nên từ loài hoa đó. Hiện tại, đóa hoa đó đã được dùng để trị độc cho Trịnh cô nương, vì thế..
Chu Linh như hiểu ra điều gì đó, liền nói:
– Đừng nói với tôi là mùi hương của đóa hoa đó hiện giờ đang.. ở trên người của cô ấy đấy nhé? Không phải vậy chứ Tâm Đan cô nương, tôi đã nghĩ chuyện đó chỉ có thể tìm thấy và nghe được trong truyền thuyết.
Chiêu Tâm Đan không nói gì, nàng chỉ mỉm cười rồi nhìn sang Tạ Vô Phong, chàng lúc này cũng hệt như Chu Linh, thật không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
– Chả trách sao ta cứ thấy mùi hương đó không những không lan ra và mất đi, đã vậy còn càng lúc càng nồng nàn hơn. Ban đầu ta còn cho rằng vì ta đã hái nó xuống nên vẫn lưu lại chút ít mùi hương, thế mà lại là..
Chiêu Tâm Đan gật đầu, lần nữa xác nhận những gì mình vừa nói. Đúng lúc này, Đoan Mẫn cũng đã tỉnh lại, nàng ngồi dậy chỉnh y rồi bước ra ngoài, vừa ra đến nơi, Lệ Ân Đình đã ngay lập tức vồ lấy nàng ngửi ngửi liên tục, Đoan Mẫn có chút giật mình, vội chạy tới chỗ Tạ Vô Phong.
Cơn gió theo tốc chạy của nàng đem mùi hương Dạ hoa xộc vào mũi cùng với nét đẹp mỹ miều không chút tỳ vết khiến Tạ Vô Phong thoáng chút thất thần. Chàng đẩy Lệ Ân Đình ra, nhíu mày:
– Đủ rồi, tiểu tiên nữ đã xác nhận rồi, muội đừng có mà phi lễ như thế, dù sao Trịnh cô nương cũng là con nhà thế gia, muội cư xử phải biết giữ kẽ chứ.
Đoan Mẫn giữ chặt tay áo Tạ Vô Phong, chàng bất giác mỉm cười, quay đầu nói:
– Này, cô cũng đâu phải là lần đầu gặp muội ấy, muội ấy cũng không thể ăn thịt cô. Làm gì mà sợ như vậy chứ?
Đoan Mẫn nghi hoặc, tay vẫn giữ chặt Tạ Vô Phong không buông, miệng hỏi:
– Tâm Đan cô nương, cô ấy có bình thường không vậy? Ta thấy cứ lạ lạ sao á. Mà mọi người có ngửi được gì không? Có mùi gì đó rất thơm, như hương hoa ấy.
Lệ Ân Đình ấm ức một hồi, liền nói:
– Mùi hương nằm ở trên người cô đó, bởi vậy nên ta mới..
Đoan Mẫn nghe vậy liền theo phản xạ quay sang kéo Tạ Vô Phong áp sát người mình, hồn nhiên hỏi:
– Nè, ngươi ngửi thử xem, trên người ta có hương hoa thật không?
Giây phút nhất thời, bốn mắt họ chạm nhau, ngực chàng áp sát người nàng, hơi thở hai bên gần nhau trong gang tất. Lúc này Tạ Vô Phong mới kịp để ý, đuôi mắt phải của Đoan Mẫn có một nốt ruồi son, thứ mà người ta vẫn hay gọi là lệ chi, nhưng điều lạ là nó không chỉ không khiến đôi mắt kia buồn đi mà thậm chí còn khiến người sở hữu nó trông thu hút gấp ngàn lần. Tạ Vô Phong ngượng ngùng, lập tức quay mặt đi, Đoan Mẫn hai má ửng hồng, thẹn thùng đến mức không nói được lời nào. Tim nàng đang đập rất nhanh, nàng cố trấn tĩnh bản thân nhưng vô dụng, đôi mắt sâu hút hồn cùng vầng trán cao rộng bấy lâu bị che đi bởi lớp tóc thưa, chót mũi cao đem theo phần xương quai hàm góc cạnh hòa làm một như tạc tượng, Tạ Vô Phong trong mắt nàng khi ấy giống như một lãng tử, một lãng tử hoang dại với sức sống mãnh liệt, một lữ khách giang hồ phiêu bạt với kiếm và rượu trên tay.
Đoan Mẫn chính là thích kiểu người như vậy.
Chu Linh giả vờ ho vài tiếng, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, lớn tiếng nói:
– Được rồi, chúng ta tranh thủ rời khỏi đây đi, nơi này không tiện ở lâu.
Một lúc lâu sau, bọn họ đã theo lối vào khi nãy của nhóm Chu Linh mà rời khỏi cấm địa của Đồ Sơn. Chiêu Tâm Đan tranh thủ chìa tay đưa Tạ Vô Phong một lọ thuốc nhỏ, chàng nhìn nàng khó hiểu rồi hỏi:
– Cái gì đây? Ta cũng đâu có bệnh, không cần..
Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nói:
– Sao lại không, huynh đã dùng thân mình đích thân thử độc, dù huynh có võ công cao cường thế nào đi chăng nữa thì thân thể cũng đã chịu tổn thương không ít. Đan dược này có tác dụng bồi dưỡng tinh khí, huynh cứ cầm mà dùng rồi tĩnh dưỡng đôi ba hôm sẽ hồi phục nhanh thôi.
Tạ Vô Phong mỉm cười, gật đầu xem như lời đa tạ. Chàng không ngờ y thuật và mắt nhìn của Chiêu Tâm Đan lại tinh tế đến vậy. Mặc dù chàng đã cố gắng dùng chân khí áp chế nhưng cuối cùng vẫn bị nàng phát hiện.
Về phần Chiêu Tâm Đan, thời khắc nàng biết Tạ Vô Phong đã không tiếc dùng thân mình thử độc, hẳn là vì muốn chắc chắn đóa hoa kia có thể giải được loại độc mà Đoan Mẫn trúng phải, nhờ đó nàng đã hiểu ra rằng, chàng đang xem cô ấy là người cực kỳ quan trọng, phải trân quý đến thế nào mới có thể vì người đó mà mạo hiểm tới vậy. Lòng nàng dấy lên chút chua xót, rõ ràng nàng biết Tạ Vô Phong không phải vì Trịnh Mẫn xinh đẹp mới yêu thích nhưng ngẫm lại thì nàng chính là vì gương mặt khuyết sắc này mà không dám bày tỏ với bất kì ai.
Đó không hẳn là chua xót, nói đúng hơn là mặc cảm. Cái thứ mặc cảm nàng đã từng rất nhiều lần hiểu được nhưng chưa bao giờ để nó cản trở nàng chinh phục những ước mơ. Cho đến hôm nay, nàng đã rõ ràng hơn bất cứ khi nào, rằng nếu nàng có thể xinh đẹp hơn một chút hoặc giả dụ không phải là gương mặt xấu xí như hiện tại thì liệu những vọng cầu, mộng tưởng có phải sẽ tiến dần đến hiện thực hay không?
Đã từng có một Chiêu Tâm Đan đơn giản, thuần khiết, giữa khung trời cô độc không một người bạn đồng hành cũng chưa từng cảm thấy cô đơn. Đã từng có một Chiêu Tâm Đan mang y đức cứu người, giúp đời, trao tất thảy yêu thương mình có để xoa dịu mất mát, thiếu thốn của mọi người. Nhưng cũng có một Chiêu Tâm Đan từ giây phút ở Đồ Sơn lần đó đã tự mình học được cách yêu thương bản thân, giữ lại tự ti và ích kỷ, một Chiêu Tâm Đan đem khao khát chân tình đặt vào đôi mắt một ánh nhìn ganh tỵ.
* * *
Như Lai tửu quán.
Chu Linh từ trên lầu bước xuống, thanh y đơn giản mà nhã nhặn tôn lên làn da trắng sứ. Vốn nàng cũng là tiểu thư nhà thế gia, không thua gì bất kì cô nương nào ở Đại Đô, thế mà lại bôn ba nơi đất lạ xa xôi, chưa biết ngày trở về. Ban đầu chỉ là vì ham vui, muốn thăm thú kinh thành, giờ lại vô tình bị cuốn vào hành trình tìm lại sự thật cùng Tạ Vô Phong, âu cũng là duyên số. Nàng thở một hơi thật dài, thong dong bước lại chỗ Lệ Ân Đình, hỏi:
– Hắn đâu?
Lệ Ân Đình cũng không thèm nhìn nàng, cụt ngủn trả lời:
– Ai biết.
Chu Linh bật cười, nàng lại ghế ngồi xuống rồi hỏi:
– Tâm Đan cô nương đến chưa? Lễ hội xem chừng là sắp bắt đầu rồi đó.
Đại Đô mỗi năm một lần, lễ hội hoa đăng lớn nhất kinh thành, được biết đến như ngày những đôi tình nhân gặp gỡ, họ hẹn nhau cũng thả đèn, trao cho nhau những lời chúc và ước nguyện đẹp đẽ nhất. Chiêu Tâm Đan mở lời rủ nhóm người Chu Linh cùng đi dạo lễ hội lúc từ biệt nhau sau khi ra khỏi Đồ Sơn.
Sau một hồi chờ đợi, Tạ Vô Phong cuối cùng cũng bước xuống, bạch y trên người khiến chàng khí soái hơn thường ngày rất nhiều, phần tóc sau buộc cao, tóc mái được thả lơi vài sợi, chút hoang dã và lãng tử khiến Chu Linh và cả Chiêu Tâm Đan đứng hình mất vài giây, nhịp tim chậm đi một nửa. Lệ Ân Đình chăm chú nhìn chàng, ngây ngốc nói:
– Sư.. sư huynh, sao bấy lâu muội lại không biết là huynh còn có thể trông soái khí ngời ngời như thế chứ?
Tạ Vô Phong thoải mái bước lại gần Lệ Ân Đình, búng lên trán cô một cái rõ đau, nói:
– Ta lúc nào chả đẹp, muội xem trên thảo nguyên ngày đó, có ai sánh được với ta.
Chu Linh vẫn còn ngây người, mặt có chút đỏ, nàng hắng giọng, nói:
– Ưm, ưm.. Tâm Đan cô nương đến rồi à? Vậy mình đi thôi.
Chiêu Tâm Đan nhìn sang Chu Linh, trong khoảnh khắc chạm vào mắt đối phương cả hai người đồng thời cùng biết được tâm tư của nhau. Chiêu Tâm Đan nhận ra được ánh nhìn say đắm của Chu Linh dành cho Tạ Vô Phong, dù chỉ là trong phút chốc nhưng nó lại chẳng khác là bao với cách chàng từng nhìn ngắm Trịnh Mẫn.
“Đừng mà Đan Đan, đừng để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy này. Không được gì đâu”.
Chiêu Tâm Đan cố lấy lại sự tỉnh táo, bước đến chỗ bọn họ, nói:
– Không biết Trịnh cô nương có tới được không nữa. Hôm trước muội có ngỏ lời mời nhưng cô ấy không hứa chắc sẽ đến. Tạ đại ca hẳn là sẽ buồn lắm nhỉ?
Tạ Vô Phong bất giác giật mình, ấp úng:
– Hả? Tại.. tại sao ta phải buồn chứ? Ta.. ta đi dạo cùng mọi người chứ có phải đi với cô ấy đâu. Cô ta đến hay không đâu liên quan đến ta chứ.
Ngoài cửa vừa có thêm một người bước vào, hồng y xẻ tà điểm phấn nhẹ nhàng cùng hoa cài trên ngực áo, tuy không quá cầu kỳ nhưng lại khiến người mặc nó như được cộng thêm vài phần cốt cách. Đoan Mẫn xinh đẹp thì không cần nói nhưng hồng y hôm nay vừa khéo tôn thêm làn da trắng hồng mịn màng của nàng, tóc thắt bím thả một bên, phần tóc sau buông dài theo tà áo xẻ, phải nói là y phục cực kì hợp với nàng, hay nói đúng hơn là lụa đẹp vì người.
Tạ Vô Phong xao xuyến, cõi lòng động đậy, tim chàng đã lỡ đi không biết bao nhiêu nhịp từ lúc nàng bước chân vào. Đoan Mẫn lại gần Tạ Vô Phong hỏi:
– Thật không có liên quan đến ta không?
Tạ Vô Phong bị chính nhan sắc kia làm cho chao đảo, kèm mùi hương như mê như hoặc trên người nàng khiến chàng mê mẫn, đâu còn thần trí nghĩ đến chuyện gì khác. Chàng cố lấy lại bình tĩnh, nói:
– Cô.. Chúng ta đi thôi. Lễ hội bắt đầu rồi đó.
Nói xong, chàng liền quay người đi, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phạm vi tỏa hương của Đoan Mẫn, nàng thấy vậy liền gọi với theo:
– Này, ngươi còn chưa trả lời ta nữa. Lễ hội thì bắt đầu từ lúc nào rồi mà. Này!
Đại Đô đúng là không giống Hoàng Hoa, lễ hội mỗi năm một lần quả là náo nhiệt. Lệ Ân Đình háo hức hòa mình cùng dòng người trên phố, vui vẻ tung tăng. Chu Linh cũng ghé chỗ này, dừng chỗ kia, cùng Chiêu Tâm Đan trao đổi điều gì đó rất sôi nổi. Chỉ có Tạ Vô Phong là vẫn đứng nơi đó, nhìn về phía hồng y cô nương đang chọn đèn hoa đăng.
Tuy từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành nhưng đây đích thực là lần đầu tiên Đoan Mẫn được tham gia lễ hội hoa đăng của Đại Đô, sự náo nhiệt và hoành tráng thì tất nhiên sẽ không thể bằng những đêm dạ yến của hoàng cung nhưng sự đông đúc và vui tươi thì hẳn là nhiều hơn gấp bội. Nàng vui vẻ chọn cho mình một chiếc đèn rồi cùng nhóm người Chu Linh dắt nhau đi thả, mọi thứ, mọi người đều gần gũi, thân thiết khiến nàng như sắp quên bản thân là công chúa đương triều.
– Nè, ngươi không thả đèn sao?
Tạ Vô Phong nhìn nàng ôn nhu, nói:
– Ta thả rồi.
Đoan Mẫn bĩu môi, lầm bầm:
– Làm như hay lắm vậy. “Ta thả rồi”, ai thèm thả cùng ngươi chứ, ta chỉ hỏi thế thôi, đừng có tưởng bở.
Sông Tô Hoài mỗi năm một lần mang trách nhiệm lớn lao đó là ghi nhớ tất cả nguyện ước của mọi người và đem nó đi đến nơi cất giấu, để mỗi người đều có cho mình một bí mật riêng, một nơi gửi gắm tâm tư thầm kín.
Đoan Mẫn thủng thẳng đi lại chỗ Tạ Vô Phong đang đứng, hỏi bâng quơ:
– Ngươi, đã ước gì vậy?
Tạ Vô Phong ngắm nàng hồi lâu, ánh mắt ôn nhu thâm tình, nàng cũng say đắm nhìn chàng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra được tình ý họ dành cho nhau. Cái nhìn ngây ngô của Tạ Vô Phong khiến Đoan Mẫn ngượng ngùng, bản thân nàng thật không thể hiểu, trước mặt chàng chút kiêu ngạo thường ngày mà nàng có biến đi đâu cả rồi, chàng nói một nàng nghe một, chàng bảo lại gần thêm nữa, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời mà bước tới. Tạ Vô Phong lấy trong túi áo ra một miếng đào hoa kết đưa cho Đoan Mẫn, nói:
– Tiện tay nhặt được, trông cũng hay hay, cho cô đấy.
Đoan Mẫn bĩu môi, mắt thì vui thấy rõ, nhưng vẫn cố không chịu thua:
– Trông cũng đẹp, ta nhận cho ngươi vui thôi đấy. Chứ ba cái đồ này, ta có thèm đâu.
Tạ Vô Phong bật cười, Đoan Mẫn lại nói:
– Này, ngươi vẫn chưa nói với ta là lúc nãy ngươi đã ước gì thế?
Tạ Vô Phong vênh mặt, nói:
– Tại sao ta phải nói với cô. Cô ước gì ta cũng đâu có biết.
Đoan Mẫn bực mình, hơi lớn giọng:
– Thì ngươi hỏi ta đi, ta có thể nói cho ngươi nghe mà.
Tạ Vô Phong nhìn nàng, cụt ngủn nói:
– Vậy à, nhưng phải làm sao chứ, ta thì lại.. không.. muốn.. biết.
Đoan Mẫn giận run người, nàng nói với theo:
– Cái tên võ phu nhà ngươi, đúng là.. đúng là kẻ không biết điều mà. Bổn cô nương đã thấp giọng hỏi ngươi mà ngươi lại có thái độ đó với ta, thật là không biết trời cao đất dày mà. Nè!
– Tam công chúa, sao người lại ở đây?
Đoan Mẫn nghe giọng khá quen, quay đầu lại thì đúng là người mà nàng quen. Tống Thanh Dực, thiếu tướng quân của Phiêu Kỵ Doanh. Nàng không tỏ ra thái độ bất ngờ bao nhiêu, ngược lại còn điềm nhiên như trước đó không hề có chuyện gì, nói:
– Thiếu tướng quân có nhã hứng quá nhỉ? Ta còn cho rằng những nơi như này không thích hợp với huynh.
Tống Thanh Dực ngây người, chàng ngẩn ngơ ngắm nhìn nhan sắc của người trong mộng, người mà dù có nằm mơ chàng cũng mong ước được ôm ấp trong lòng. Giây phút này lời nàng nói dường như vô dụng với chàng, ánh trăng đêm nay cũng đã phải ngậm ngùi chịu thua trước sắc đẹp kiều diễm của Đoan Mẫn thì kẻ võ phu như chàng làm sao có thể không khuất phục cho được.
– Tam công chúa còn có nhã hứng hơn cả thần. Nhưng mà người ra ngoài thế này..
Đoan Mẫn “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng:
– Ấy, đừng lớn tiếng. Ta.. ta trốn ra đó. Ta chỉ dạo chơi một chút là về. Thiếu tướng quân cứ xem như chưa từng thấy ta là được.
Tống Thanh Dực mỉm cười, nói:
– Lát nữa, thần sẽ hộ tống công chúa về hoàng cung. Trời đã khuya, nơi này lại đông người phức tạp, công chúa đi một mình thần không yên tâm.
Đoan Mẫn gật đầu, nàng im lặng hồi lâu, suy tư đắn đo điều gì đó rồi cũng quyết định nói:
– Nè, ta đang đi cùng một vài người bạn mới quen, họ không biết thân phận của ta. Nếu..
Tống Thanh Dực ôm quyền, nói:
– Công chúa yên tâm, thần biết phải thế nào mà.
Đoan Mẫn đi cùng Tống Thanh Dực là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc, những lời tán thưởng bên tai khiến Tống Thanh Dực đỏ mặt, Đoan Mẫn thì có chút ngượng ngùng, nàng cố gắng đi thật nhanh đến chỗ nhóm người Tạ Vô Phong. Vừa trông thấy Chiêu Tâm Đan, Tống Thanh Dực đã nhanh miệng gọi:
– Tiểu tiên nữ? Muội cũng ở đây à?
Chiêu Tâm Đan giật mình quay đầu lại, vui vẻ hỏi:
– Tống Thanh Dực? Huynh.. ủa, huynh cũng quen Trịnh cô nương hả?
Do đã được nói sơ qua trước đó nên phản ứng của Tống Thanh Dực khá tốt, chàng mỉm cười nói:
– Phải, ta có quen Trịnh cô nương, vừa nãy gặp cô ấy bên kia, không ngờ lại đi cùng với mọi người.
Tạ Vô Phong từ sau đi lại, trầm giọng:
– Thiếu tướng quân như huynh đi lang thang không đem theo thuộc hạ thế này, không sợ à? Ta nghe nói ở trấn Bình An huynh đã gặp phải một hắc y nhân, cũng may có thân tín đến kịp, lần đó không làm sao chứ?
Tống Thanh Dực gật đầu xác nhận, nói:
– Đúng là có chuyện đó, nhưng ta có cảm giác người mà kẻ đó nhắm đến không phải ta. Hơn nữa, ở đây đông người như vậy, sẽ không có chuyện..
Tạ Vô Phong nhíu mày, trong thanh âm của gió và những ồn ào phát ra từ đám người phía dưới chân cầu, chàng nghe được đâu đó tiếng rít của một lực ma sát cực mạnh, thứ đó xoẹt ngang vai chàng, bén ngót cắt đi vài sợi tóc mỏng, theo phản xạ tự nhiên, chàng đưa tay kéo Đoan Mẫn về phía mình, ôm trọn nàng vào lòng mà che chở, mũi tên xuyên thẳng qua nhóm người Chu Linh, trực tiếp cắm vào ngực Tống Thanh Dực. Chiêu Tâm Đan hét lên một tiếng thất thanh, chỉ nghe thấy đâu đó vài từ đứt quãng “công chúa, cẩn thận”, nàng mơ hồ liền theo ánh nhìn của Tống Thanh Dực mà phát hiện, hóa ra sự quan tâm cuối cùng trước khi bất tỉnh của chàng là dành cho Trịnh Mẫn nhưng “công chúa” lại là vì sao..
Tạ Vô Phong ôm chặt lấy Đoan Mẫn, từng hồi siết lại như thể chỉ cần nới lỏng một chút cũng sẽ đánh mất đi, hơi thở dồn dập của người đang nằm trọn trong lòng khiến chàng yên tâm, sau hồi lâu chàng mới từ từ cúi xuống hỏi:
– Không sao chứ?
Đoan Mẫn ngước mặt nhìn chàng, ánh nhìn ôn nhu và lo lắng của một đấng nam nhi khiến bất cứ ai trông thấy cũng đều rung động, đôi mắt long lanh đọng vài giọt nước, nàng sụt sùi quay đầu nhìn Tống Thanh Dực, rõ ràng nàng biết hoàng gia là nơi gió tanh mưa máu, nhưng ở một nơi vui tươi và bình dị thế này giết chóc cũng không bỏ quên sao? Đoan Mẫn nấc từng tiếng nghẹn ngào, mẫu phi của nàng cũng là vì trúng tên nên mới chết, nàng thất thần hét lớn rồi ngất lịm trong vòng tay Tạ Vô Phong. Chàng xót xa ôm chặt lấy nàng, không ai hiểu được cảm giác của cuộc chia ly như chính bản thân chàng, sự bất lực và đau đớn đó từng nuốt chửng lấy chàng trong những đêm một mình trên thảo nguyên mênh mông không một bóng người, chỉ có gió và cỏ cây, thứ tồn tại duy nhất vào thời điểm đó là hơi thở, bằng không chàng còn không biết mình có đang thực sự còn sống hay đã chết.
Nhẹ nhàng đặt lên trán Đoan Mẫn một cái hôn vội, Tạ Vô Phong ghé sát tai nàng, thủ thỉ: “Chúc Khanh Hảo”.