Vô Lượng Ký - Chương 40: Tử Nhân Thuật
Sau khi đưa đám đệ tử đến Ảnh Nguyệt sơn trang, Ngọc Tinh Hồn ra lệnh cho đám trưởng lão trở về tông môn của mình, còn đám đệ tử thì lưu lại Ảnh Nguyệt sơn trang, đợi đến lúc đại điển cuối năm kết thúc thì bọn họ mới được phép quay về.
Về phần lí do thế nào thì bọn họ phải tự xử lý ở tông môn, điều này Ngọc Tinh Hồn không quan tâm. Đương nhiên, hắn không quên đưa thuốc giải để đám trưởng lão này cầm cự một thời gian.
Trước khi kế hoạch hoàn thành, hắn chưa có ý định buông tha giải trừ Hóa Cốt Độc Chú cho bọn họ. Dù rằng không tình nguyện, nhưng rốt cuộc tất cả phải nghe theo sắp xếp của Ngọc Tinh Hồn.
Bảy tông môn, hết thảy mang đến cho hắn hơn tám mươi tên địa tử. Tu vi cao nhất chỉ đến Nguyên Đan kỳ mà thôi, không có lấy một tên Địa cảnh nào, thực sự quá thất vọng. Mà lấy thực lực của tên Nguyên Đan kỳ, chỉ sợ đánh với Tần Minh Vương tu vi Khai Nguyên kỳ cũng không lại nữa.
Nhưng còn có cách nào khác sao? Hắn chưa thể phô trương thanh thế được, chí ít phải lấy được quyền kế vị, tiến nhập Tinh La học viện, vậy thì hắn mới không úy kỵ mà hành động.
Tên nào tên nấy sắc mặt khó coi, tràn ngập vẻ không tình nguyện. Cho dù Ngọc Tinh Hồn có thân phận là vương tử, mang huyết thống hoàng tộc, bọn họ vẫn khinh thường ra mặt.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ nổi giận khi bị người ta dùng ánh mắt phỉ bang đối với mình. Nhưng Ngọc Tinh Hồn lại khác, hắn coi cái nhìn của người ta như không khí. Điểm này, Xích Hóa Thành cũng phải bội phục loại tính cách đó.
Thiếu niêu tuổi này, nhất là dạng thiên tài, gia thế khủng bố phải ngông cuồng bồng bột. Ấy vậy, Ngọc Tinh Hồn hội tụ đầy đủ những điểm đó, thậm chí vượt xa hai chữ thiên tài, nhưng hàm dưỡng của hắn cực cao.
Thậm chí theo lời đám tiểu quỷ kia nói, bọn hắn chưa từng nhìn thấy Ngọc Tinh Hồn mất bình tĩnh bao giờ. Đúng là thiếu niên đáng sợ.
“Công tử, chúng ta nên bắt đầu chứ?” Xích Hóa Thành lúc này bước đến hỏi Ngọc Tinh Hồn.
“Không bắt đầu thì còn đợi khi nào. Điều đầu tiên là khiến bọn họ lâm vào khủng hoảng tột độ, phá hủy ý chí bọn họ.”
Ngọc Tinh Hồn lẩm nhẩm. Trước đó, Xích Hóa Thành đã đề xuất ý kiến của mình.
Đó là một thủ đoạn có thể khiến cho tu sĩ trong thời gian ngắn tăng cảnh giới cực nhanh, thực lực đạt đến một trình độ khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, cổ nhân có câu, dục tốc bất đạt. Cái giá phải trả cho thủ đoạn này là rất lớn, gần giống như đánh đổi cả mạng sống của bọn họ.
Thủ đoạn này, được gọi là Tử Nhân Thuật. Xích Hóa Thành trước đây lăn lộn hạ giới, tình cờ tiến vào một tòa vô danh bí cảnh mà đạt được một cái bảo tàng nhỏ. Một trong số đó có một loại thuật pháp, tên gọi là Tử Nhân Thuật.
Nó khá giống với huấn luyện tử sĩ, nhưng luyện ra tử sĩ cần mất một khoảng thời gian tương đối dài, ngắn thì năm năm, dài thì bảy đến mười năm.
Còn Tử Nhân Thuật thì khác, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, vậy thì có thể triển khai thuật pháp này.
Xích Hóa Thành chưa dùng Tử Nhân Thuật bao giờ, bởi vì hắn tự biết tinh thần lực mình không thuộc loại quá mạnh, vả lại, điều khiển đám tử nhân thực sự rất phiền phức.
Lúc hắn đề xuất ý kiến, hắn không cho rằng Ngọc Tinh Hồn sẽ thực hiện nó. Nhưng chẳng ngờ, hắn đáp ứng cái rụp mà chẳng cần suy nghĩ. Tự tin thật.
Điều đầu tiên khi thi triển Tử Nhân Thuật, đó chính là bẻ gãy ý chí của người bị thi pháp, khiến chọn họ rơi vào tình trạng tuyệt vọng sợ hãi.
Điều này thì đơn giản thôi.
“Chắc không cần giới thiệu các ngươi cũng biết ta là ai nhỉ.” Ngọc Tinh Hồn bước lên phía trước, ánh mắt nhìn xuống, ánh mắt khinh thị như nhìn một đám sâu kiến. “Làm việc cho ta, các ngươi phải cảm thấy vinh dự.”
“Hừ, một tên phế vật. Thân phận vương tử lớn lắm sao? Vô Lượng Giới thực lực vi tôn, một tên phế vật như ngươi không đủ tư cách nói chuyện với chúng ta.” Một tên đệ tử Cuồng Lang môn ánh mắt khó chịu, quát to.
Ngọc Tinh Hồn nhìn về phía hắn, hỏi. “Nói hay lắm. Ngươi tên gì?”
“Ta là Hồ Lam, đệ tử Cuồng Lang môn.”
“Ồ, vị tỷ tỷ xinh đẹp này, thái độ cũng rất khó chịu nha. Ta muốn biết tên tỷ tỷ.” Ngọc Tinh Hồn cười cợt.
“Hừ, ta là Trần Gia Hân. Đệ tử Tinh Minh Võ Đường. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, tên phế vật.” Vị nữ đệ tử Tinh Minh Võ Đường ánh mắt thù ghét, chẳng biết có phải do Ngọc Tinh Hồn kiếp trước có thù giết cha cướp chồng nàng hay không nữa.
“Chậc chậc… ta bị ghét đến thế sao.” Ngọc Tinh Hồn cười lắc đầu. Người bên dưới kém chút nữa phun nước bọt lên trên.
Ngọc Tinh Hồn cúi đầu xuống, và hắn bắt đầu cười, tiếng cười càng lúc càng tà dị.
“Hừ, có gì đáng cười sao?” Không rõ là đệ tử môn phái nào lên tiếng.
Nhưng giọng cười của Ngọc Tinh Hồn càng lúc càng lớn, kèm theo đó, bỗng nhiên khí chất của hắn thay đổi. Không biết là cơn gió lạnh thổi từ đầu tới khiến đầu tóc của hắn dựng ngược lên.
“Ha ha ha… ha ha ha…”
“Chuyện gì xảy ra thế? Hắn phát điên rồi sao?”
Nghe giọng cười này, ai nấy đều có cảm giác ớn lạnh dần. Âm thanh giống như của một con ác quỷ đang thức tỉnh, lọt vào tai mà ớn lạnh. Ngay cả Xích Hóa Thành cũng có cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Và chỉ một giây sau, khi Ngọc Tinh Hồn ngẩn đầu lên, từ trong thể nội, uy áp của hắn bất chợt bùng nổ.
“Ta cảm thấy, hôm nay quả nhiên phong thủy rất tốt.”
Ầm ầm ầm…
Gió lạnh càng lúc càng thổi mạnh, khí thế của Ngọc Tinh Hồn càng lúc càng khủng bố. Có cảm giác như một con hung thú đang dần tỉnh giấc.
“Cái gì… hắn… hắn bộc phát tu vi?”
“Không thể… không thể nào… rõ ràng hắn không thể tu luyện.”
“Uy áp kinh khủng quá, ta thở không nổi.”
Bị uy áp của Ngọc Tinh Hồn chèn ép, lập tức có người hô hấp không đều.
“Luyện Khí… Trúc Cơ… Khai Nguyên… không thể nào… Nguyên Đan kỳ… Nhân Cảnh tứ kỳ, hắn đã đột phá Nhân Cảnh tứ kỳ…”
Có người kinh hô, giọng nói không lớn, nhưng ở đây mọi người đều nghe lọt vào tai hết cả.
“Nhân Cảnh tứ kỳ sao? Vậy để ta cho các ngươi nhìn rõ một chút.” Ngọc Tinh Hồn cười quát.
Toàn thân của hắn bùng nổ hào quang, loại hào quang rực rỡ mà không ai sánh nổi.
“Đó… đó là… Nhân Cảnh tứ cực hoàn mỹ trong truyền thuyết… cực cảnh?!”
Phải, đó chính là cực cảnh thần quang, trong vạn người chưa chắc đã có một.
“Hắn… cả tứ kỳ… đều là cực cảnh… không thể nào, điều này không thể là sự thật…”
“Nhất… nhất định là ác mộng…”
Ai nấy đều mồ hôi đầy người, kinh ngạc và sợ hãi, cảm giác như mình đang mơ một trận ác mộng.
“Vậy để ta cho các ngươi xem thêm một chút.”
Ngọc Tinh Hồn chưa dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục nâng cao tu vi của mình hơn. Vượt qua Nhân cảnh, tu Ngọc Tinh Hồn đạt đến Địa cảnh.
“Dấu hiệu đó… là mười động thiên… lại là Động Thiên kỳ cực cảnh?”
“Không, chưa dừng lại, đến Động Thiên biến, là ngưng tụ luân chuyển, Thiên Luân Kỳ… vẫn là cực cảnh?”
Khí thế bùng nổ đè ép không cho ai thở, đến lúc này, bọn họ chỉ có thể diễn tả bằng suy nghĩ của mình thông qua ánh mắt. Ai mà tin nổi, phế vật nổi danh Đông Vực, vết nhơ ai cũng biết của hoàng tộc Minh Ngọc, cư nhiên… cư nhiên lại là tuyệt đại cao thủ Thiên Luân kỳ?
“Tiểu tỷ tỷ… ngươi gọi là Trần Gia Hân có đúng không? Còn vị sư huynh đây, tên là Hồ Lam nhỉ?”
Ngọc Tinh Hồn đứng ngược sáng, mái tóc dựng ngược, khí thế bùng nổ, quần áo tung bay phần phật, ánh mắt như bắn ra ánh huyết quang thập phần hung tợn nhìn chằm chằm Trần Gia Hân.
Vị nữ đệ tử Tinh Minh Võ Đường tên gọi là Trần Gia Hân kia bị hắn ép đến không thở nổi, nào có thể đáp lại được lời hắn. Nàng đang sợ hãi tột độ.
Ngọc Tinh Hồn nâng tay lên, vận dụng khí công kéo nàng về phía mình, bàn tay chụp lấy chiếc cổ trắng mơn mởn và mềm mại kia, siết chặt một cách không thương tiếc.
Hồ Lam cũng gặp tình huống tương tự. Căn bản cả hai không có sức chống đỡ được hắn.
“Hôm nay phong thủy của ta rất tốt, còn nhị vị thì không.”
Trần Gia Hân và Hồ Lam còn chưa kịp hiểu hắn nói cái gì, thì bỗng nhiên phát hiện một cỗ khí tức cuồng nộ xâm nhập cơ thể cả hai. Chỉ trong giây lát, cơ thể cả hai phình lên như bong bóng, và rồi đùng một tiếng, một nam một nữ cứ như vậy nổ tung, máu thịt bấy nhầy văng tung tóe trong căn phòng lớn.
Cả hai còn được lưu lại đầu lâu, Ngọc Tinh Hồn thân thể không dính một giọt máu nào, nhưng xung quanh hắn toàn máu và máu. Trên tay lại cầm hai chiếc đầu lâu, còn cảnh tượng nào đáng sợ hơn nữa?..