Vô Địch Kiếm Khách - Mộng Tưởng Vĩnh Hằng - Chương 11: Âm Thanh Này
“Cao Thiên..”
Một âm thanh mạnh mẽ mang theo một loại tình cảm đặc thù quanh quẩn trong giấc mơ của Thiên Hạo.
“Cao Thiên.. Ngươi có thể nghe thấy được ta không.. Cao Thiên..”
“Cao Thiên.. Ta đang đợi ngươi, mau nhớ lại đi..” Âm thanh đó mang theo vẻ mệt mỏi dường như nó luôn ở đó mà tự mình lẩm bẩm, hô hoàn rồi dần dần âm thanh đó nhỏ dần đi.. và biến mất không một tiếng động.
Xuôi theo thanh âm đó đang dần nhỏ đi, trong giấc mơ Thiên Hạo dường như cảm nhận được một cơn đau đớn ray rứt, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng dường như đang xuôi theo thanh âm đó đi xa, loại cảm giác này khiến cho hắn giật mình mà tỉnh giấc
Thiên Hạo lúc này toàn thân hắn lạnh buốt, cả cơ thể ướt đẫm do mồ hôi chảy thành ròng, sắc mặt hắn trắng bệch thở hồng hộc nhìn về bốn phía xung quanh, trước mắt tất cả đều quen thuộc làm cho tâm trạng hắn dần dần bình tĩnh trở lại.
“Thiên Nhi đã là mấy giờ trôi qua rồi?”
“Hiện tại đã là sáu giờ rồi ạ.”
Thần Hạc nghe tiếng chủ nhân mình gọi liền trả lời, không hiểu vì sao giọng nói cũng như cử chỉ của Thần Hạc lại bội phần làm cho Thiên Hạo có chút hoảng sợ.
Hắn sợ vì điều gì? Nỗi sợ đó xuất phát từ đâu? Hắn không biết, nhưng hắn đang rất hoảng sợ.
Bỗng một tiếng vang lên, bầu trời mới ban này vẫn còn lờ mờ sáng thì giờ đã sụp tối hẳn, một luồng gió mạnh quét phía của Thiên Nhi và Thiên Hạo đang đứng, một cơn lạnh như thấu tới tận xương tuỷ của Thiên Hạo phút chốc khiến hắn run lên bần bần.
Xa xa có một vài tiếng chim thú gào thét truyền đến, lúc này từ phía trên một ngọn gió nữa thổi qua nhưng nó lại càng mạnh và nhanh hơn cả khi nãy, không biết rằng do hắn vừa mới tỉnh giấc nên chưa quen hay hắn đang yếu đi.
Đối với những kẻ sở hữu thể tu mạnh mẽ như hắn thì việc một hai luồng gió này khiến hay lạnh tới mức như vậy là bất khả thi.
“Chết đi..”
“Ngươi?”
Thiên Hạo lúc này bị cần câu của hắn đâm một nhát chí mạng xuyên qua bên ngực trái, máu của hắn tuông ra như suối, từng đợt từng đợt các cơn đau lập tức kéo đến, các cơ quan, các tế bào trên cơ thể đang dần chết đi, hắn không thể hiểu được sao mình làm bị như vậy.
Dù vậy nhưng Dòng máu Viêm Đế cùng Thể Tu của hắn lại không chữa lành cho hắn mà ngược lại hắn đang cảm giác như mình đang bị mất đi hai thứ kia mà trở thành phàm nhân vậy.
“Chết đi đồ rác rưởi.”
Thiên Nhi ánh mắt đỏ rực rồi lập tức truyền linh khí vào bên trong cây cần câu ấy mà tiếp tục đâm tới, vết thương ở bên ngực trái ngày càng rách ra, như một chiếc lỗ rỗng không thấy đáy, càng đâm máu càng tuông ra hắn lại càng đau đớn hơn càng lúc càng nhiều..
“Cơ thể ta không thể phục sinh? Sao có thể.. ta..”
Dứt lời Thiên Hạo khung cảnh xung quanh liền tối đen như mực, không có lấy một cái gọi là ánh sáng, súc giác – thị giác – khứu giác.. tất cả đều không cảm nhận hay phát huy được dù một chút, hắn đang đau đúng vậy hắn đang rất là đau khổ.
Hắn đau vì kí ức của hắn mãi mãi không thể tìm được, hắn khổ vì bị người nhà mình phản bội mà không có lấy một lí do.
Hắn lúc này thật sự đã đi đến thứ mà chúng sinh ai ai cũng trải qua, ai ai cũng sợ hãi đó chính là “CÁI CHẾT”. Mà cái chết cũng chính là thứ mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ biết đến nó khái niệm cái chết.
“Đau.. quá!”
“Ồ một sinh mạng bé nhỏ, thật tội nghiệp làm sao..”
“Là ai? Kẻ nào đang nói đến? Là thần, là quỷ, là diêm vương muốn đến đòi mạng ta thì ra đây.”
Khung cảnh xung quanh lúc này vừa mới đen như mực, xung quanh không có lấy một tý ánh sáng nào thì bây giờ nó lại xuất hiện một hạt nước màu xanh. Đây đúng hơn là mưa, một cơn mưa đang kéo tới.
Vô số các án mây đen theo đó mà ầm ầm kéo tới, một cơn mưa ập xuống người của THIÊN HẠO đem lấy hắn cuốn vào bên trong hắn lúc cố này vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn không thể được nhường như đây chính là một ý đồ của ai đó chứ không phải là ngẫu nhiên!
Thiên Hạo bị hút vào bên trong hắn rơi xuống một dòng nước, nhưng nhìn kĩ lại xung quanh mới thấy ở đó đa số mọi thứ đều là nước, nhìn xa xa thì thấy một số ngọn núi cùng rừng cây bị những làn sương mù che phủ.
Trước mặt hắn chính là một cái cây to ước chừng sống hơn ngàn năm, cũng vậy trên cây lại không hề có lấy một chút lá cây hay bất kì một cái gì hai bên đó còn có những tản đá chồng chất hai nên mà tạo nên một thứ giống như chiếc ghế.
“Hử?
Giờ khắc này hắn lại cảm nhận được từ phía cái cây kia lại có biến động hắn cũng vì tính tò mò mà đi đến, tựa như tính tò mò của hắn là nguồn động lực làm cho hắn lê lết thân xác tàn tạ của mình đi đến đó hoặc đúng hơn hắn không cảm nhận được đau đớn nữa mà nó chính là phần hồn của hắn, tuy vậy nhìn vào ai cũng có thể thấy cả cơ thể của hắn ngập trong biển máu.
” Quái lạ? Ta vừa mới thấy có chuyển động “
Dứt lời từ phía sau của hắn vang lên một tiếng rống của một loại chân long làm cho hắn phút chốc giật mình mà tránh xa khỏi chiếc cây đó bốn mét nhìn lên trên thì tiếng rống ấy phát ra từ hình một chiếc đầu rồng đang phát quang xanh lam xung quanh tòa ra linh khí dày đặt đến mức dường như có thể đem nó trấn áp bất kì thứ tà vật nào.
Nhưng đây không phải là một đầu rồng thật sự mà là một loại ảo ảnh được tạo ra từ linh khí của kẻ khác.
” Có tiếng động “
Dứt lời ở phía dưới mặt nước nơi chiếc cây ấy bắt đầu rung chuyển, mặt nước khi nãy vừa mới yên hơi lặng tiếng thì bây giờ lại bập bùng ào ào nỗi lên những cơn sống từ nhẹ đến nặng như có một thứ gì đó khủng khiếp chuẩn bị đến.
Bỏ ngoài những suy nghĩ vớ vấn Thiên Hạo lập tức vào thế chiến đấu đón chờ” thứ “chuẩn bị xuất hiện, hắn mặc cho rằng bây giờ mình có là linh hồn, có là cơ thể thật thì hắn vẫn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!
” Hôm nãy trời có mưa không nhỉ? “
Từ phía dưới mặt nước đang có những cơn sống xảy ra nhiều nhất một giọng nói thanh tú đầy vẻ uy nghiêm phát lên cùng với giọng nói đó mà khung cảnh xung quanh lại càng ào ạt xuất hiện những cơn sống mà trỗi dậy, Thiên Hạo lúc này nghe lấy giọng nói đó mà sợ hãi, hắn dường như biết được rằng” Thứ “sắp xuất hiện không phải là thứ mà hắn dễ dàng đối đầu được dù cho có” Bút Thần Lai “cùng toàn bộ tu vi cùa mình ở đây.
Lúc này từ phía dưới một bóng người thiếu niên xuất hiện, cùng theo đó là một con Chân Long kích thước cũng không biết là bao nhiêu nhưng để mà so sánh thì chỉ cần một hơi cũng đủ uống cạn ba cái sông Hoàng Hà chấp vá lại thậm chí còn là không đủ! Nó bay quanh thiếu niên ấy mà uống lượn từ đợt cái cây mới ban nãy còn không có lấy một chiếc lá mà theo sự xuất hiện của thiế niên kia mà trên những ngọn cùng cành cây vô số những chiếc lá đua nhau mà sinh nở.
Cảnh vật xung quanh lúc thiếu niên kia xuất hiện cũng đã tươi tốt hơn những ngọn núi phía xa xa kia cũng xuất hiện những chiếc thác nước mà đổ ào xuống, hình chiếc đầu rồng ban nãy vừa dọa sợ Thiên Hạo lúc nãy đã nhiều linh khí nay
Lại có thiếu niên kia xuất hiện mà nguồn linh khí lại tăng lên gấp bội!
” Ôi chao nhân loại thật dễ thương làm sao “
Thiếu niên kia xuất hiện cùng với một giọng nói ba phần thượng đẳng bảy phần kiêu ngạo mà nhìn Thiên Hạo nhỏ bé đang trong tư thể chuẩn bị giao chiến kia mà nói, hắn lúc này ngồi trên nơi mà Thiên Hạo gọi đó là chiếc” Ghế “hay nói đúng hơn đó là một chiếc ngai vàng của hắn mà hiện tại còn có đuôi của con Chân Long ấy quấn quanh.
Thiếu niên này có mái tóc bạch kim phẳng phất đâu đó một màu kim cương nhè nhẹ, cùng với mái tóc chính là làn da trắng toát tựa như những bông hoa tuyết chấp vá mà tạo nên làn da ấy, đôi mắt hắn lạnh lùng mà trong cái vẻ lạnh lùng kia còn toát ra một thứ sức mạnh uy quyền của một kẻ đứng trên vạn người mà nhìn xuống nhân loại thấp kém đứng trước mặt mình, động tác thanh lưu nhẹ nhàng mà uy quyền, mặc trên mình bộ trang phục màu xanh pha lẫn một chút màu trắng với họa tiết là những làn sống.
Tay trái cầm quạt, tay phải hẵn chỉ về phía của Thiên Hạo mà nói
” Nhân loại à không kẻ mang trong mình dòng máu Viêm Đế biết vì sao ta lại đem ngươi đến đây không? “
Thiên Hạo nghe xong liền bất giác hoảng sợ hắn không sợ vì tên kia biết mình là kẻ mang trong mình dòng máu viêm đế, hắn sợ vì cử chỉ cùng lời nói của tên kia nhìn sơ qua cũng đã biết không có gì là tốt lành cả, hắn sợ vì hắn biết rằng chỉ với một cái phẩy tay thì đừng nói là hắn cầm trong mình BÚT THẦN LAI mà đến cả toàn bộ thiên giới cũng không đỡ nổi một đòn của hắn, kẻ này nên đề phòng một chút là an toàn.
” Sao ngươi lại chiêu gọi ta đến đây? Với một kẻ đáng sợ như ngươi việc huỷ diệt cả cái Thiên Giới cũng chỉ như việc ném một cục đá, hà cớ gì lại chiêu gọi ta? “
” Vì chán.. ừm là vậy đó nên ta mới chiêu mộ một kẻ “Hỗn Huyết” như ngươi có của mà không biết giữ, yên tâm đi ta sẽ không lại hại ngươi cùng cái thiên giới đó đâu “
Nghe xong Thiên Hạo lại càng bất giác hoảng sợ hơn mà buông bỏ tư thế chiến đấu ban nãy của hắn dường như suy nghĩ lúc đầu của hắn đã đúng, hắn không tài nào có khả năng để so đo với Thiếu Niên tóc trắng kia mà ngược lại chỉ cần Thiếu Niên kia đánh ra một đòn thì lập tức hồn xác của hắn liền tiêu tán vĩnh viễn không thể luân hồi!
” Chào mừng đến với “KHÔNG VÔ CHI VỰC” nơi được cai trị bởi ta TIÊU DAO Thời Vũ Thánh Đế”